Trang chủ » Toàn Chức Cao Thủ » Chương 239: Mục tiêu hàng đầu

Chương 239: Mục tiêu hàng đầu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

untitledNăm người Mưu Đồ Bá Đạo nhìn thấy thích khách 00 Giết đột ngột xông lên, sau đó lại đột ngột lui lại. Còn đang kinh ngạc, chuyện ly kỳ hơn đã xảy ra. Thích khách lên nhanh rút lẹ kia bỗng dưng biến mất không thấy tung tích.

“Chuyện gì xảy ra?” Nhà quyền pháp kinh hãi, thậm chí tưởng màn hình mình hỏng, nghiêng đầu nhìn màn hình Trương Tân Kiệt. Kết quả cũng y vậy, thích khách 00 Giết ở đâu chẳng thấy.

“Ra kìa!” Tưởng Du chợt kêu to, 00 Giết bỗng từ dưới đất bay lên, nhưng lại lập tức rớt xuống, sau đó mất tiêu như cũ. Khoảng cách quá xa không thể nhìn rõ, nhưng mơ hồ trông thấy trên người 00 Giết lốm đốm lửa...

“Không thể nào?” Ngoại trừ Trương Tân Kiệt bất động thanh sắc, những người khác đã đồng thanh kêu lên.

Theo tiếng kêu của bọn hắn, 00 Giết lại nhảy lên, lần này thì không rớt mất xác lần nữa, cuối cùng cũng chịu xuất hiện một cách bình thường trong tầm nhìn mọi người. Trên người gã được ánh bạch quang bao bọc, dễ thấy là vừa được buff cho một chiêu hồi máu của mục sư.

“Không lẽ thằng này sảy chân rớt xuống dung nham?” Nhà quyền pháp ngạc nhiên hỏi.

“Hơn nữa còn nhảy không ra?” Giọng của kiếm khách cũng đầy nghi ngờ.

Bản đồ Mộ Địa Dung Nham này cũng tương tự Mai Cốt Chi Địa, chủ yếu là hòm đá, bia mộ, cây khô. Điểm khác nhau là cả bản đồ bị nhiều rãnh xẻ ngang dọc thành hơn chục mảnh, trong các rãnh đó cũng không phải nước bình thường, mà là suối dung nham nóng chảy. Người chơi mà rớt xuống sẽ lập tức dính debuff bỏng, dù lập tức nhảy lên cũng phải kéo dài tiếp năm giây.

Các rãnh suối dung nham này, nông có sâu có, hẹp có rộng có, người chơi luôn phải đề phòng để không rơi xuống. Mà 00 Giết biến mất khi nãy, chính là do gà tới lọt chân xuống dung nham. Bọn Tưởng Du không nghĩ tới thứ lỗi sơ cấp như vậy, nên cả đám đứng nghi thần nghi quỷ. Đợi khi thằng này vọt lên trở lại cùng cả thân lấm chấm đốm hồng, không ai không rõ nữa.

“Vậy cũng rớt vô dung nham, thằng này não tàn hả?” Tay thiện xạ nói.

“Có lẽ nhầm lẫn.” Nhà quyền pháp vẫn shock.

“Nhầm lẫn tới hai lần?” Kiếm khách nói.

“Chuyện gì cũng có khả năng mà.” Nhà quyền pháp không dám xem thường tay thích khách này, gã vẫn cảm thấy cần phải đề phòng.

“Được rồi đừng nói nữa, tóm lại là không được khinh thường!” Tưởng Du nói.

Trương Tân Kiệt im lặng từ đầu đến giờ rốt cuộc mở miệng, vừa nói chuyện là trực tiếp ban lệnh chỉ huy: “Trận X, quyền pháp, thiện xạ cánh trái, kiếm khách, pháp sư cánh phải. Cự ly 10 bước.”

Vị trí của trận X cũng tương tự như con Ngũ Văn trong mạt chược. Năm người bọn họ gồm nhà quyền pháp, kiếm khách lần lượt lên trái phải phía trước, thiện xạ và pháp sư nguyên tố tấn công xa bọc hậu phía sau, bốn người tạo thành một hình vuông cạnh dài mười bước, còn mục sư của Trương Tân Kiệt đứng giữa.

“Lên!” Trương Tân Kiệt phát lệnh, năm người giữ nguyên trận thế cùng đồng loạt xông tới. Trương Tân Kiệt đứng ở trung tâm, tầm mắt chăm chăm dán vào kẻ ở giữa năm người đối diện.

Phía bên kia, mới đầu Diệp Tu nhìn thấy tên 00 Giết vào trận xông pha liền vội gọi giật lại, kết quả người anh em này sảy chân phát rơi xuống dung nham, hơn nữa nhảy luôn hai lần mới leo lên. Dù vậy dung nham dính trên người vẫn tiếp tục đốt HP của gã, Diệp Tu vội cho Quân Mạc Tiếu thả một chiêu hồi máu bay qua.

Người này xem ra cũng không có gì đặc biệt aish! Diệp Tu thở dài. Tiện tay mót ra một cao thủ, ăn ở kiểu vậy đâu phải lúc nào cũng gặp.

“Người anh em gấp quá vợi!” Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên tiến lên cười nói.

Thích khách 00 Giết vừa hoàn hồn, xem HP được kéo về lại, thở phào một hơi mới nói: “Chẳng phải ông nào kêu tranh thủ thời gian à?”

“Ông nhớ kỹ giọng nói vừa nãy, lát nữa nó nói gì ông cũng đừng có nghe.” Diệp Tu nói.

“Đù má!” Hoàng Thiếu Thiên không phục.

“Ổng là ai?” 00 Giết hỏi lại.

“Cái thằng kế bên ông á.” Diệp Tu nói.

00 Giết nhìn sang, lia Lưu Mộc của Hoàng Thiếu Thiên xong mới nói: “Cấp 27? Ma mới không biết gì đừng có bày đặt chỉ huy ok?”

“Móa, ma mới chết tiệt dám nói tui ma mới?” Hoàng Thiếu Thiên nổi giận.

“Được rồi im lặng hết đi! Mọi người vào chỗ chuẩn bị, quân địch đánh tới rồi kìa.” Diệp Tu nói. Hai người vội câm miệng, mắt nhìn sang đối diện, năm người bên kia quả nhiên đã có hành động. Năm người tản ra, xông lên, không hề trốn tránh. Mà với bản đồ Dung Nham Mộ Địa này cũng vốn chẳng có nơi nào trốn với tránh. Hòm đá, mộ bia kia nọ chỉ có thể yểm hộ thôi.

“Trận X à, sao đây?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

“Nhắm đứa chính giữa!” Diệp Tu nói.

“Duyệt, đơn giản mà bá đạo, cày phát nát luôn.” Hoàng Thiếu Thiên khen ngợi.

“Làm gì có chuyện dễ vậy.” Diệp Tu cười, với Hoàng Thiếu Thiên và Tô Mộc Tranh, bốn chữ “nhắm thẳng trung tâm” được gọi là chiến lược, nhưng với Bánh Bao Xâm Lấn và 00 Giết, Diệp Tu lại thay đổi cách nói đơn giản hơn.

“Theo anh!” Diệp Tu kêu lên.

Bánh Bao Xâm Lấn lập tức ngầm hiểu, lập tức bay đến cạnh Quân Mạc Tiếu.

“Coi chừng rớt xuống dung nham.” Diệp Tu nhắc nhở, trình độ đội ngũ khập khiễng thật là quá phiền, cái gì cũng phải hướng dẫn.

Hai bên cùng xông đến giữa bản đồ, trên đường chằng chéo suối dung nham, tất nhiên là phải nhảy qua. Nhưng vì vậy mà chênh lệch trình độ được dịp thể hiện rõ rệt. Thích khách 00 Giết rõ ràng không phải dân cao thủ, lại bị ám ảnh với dung nham, trở nên cực kỳ cẩn thận. Người khác chạy nhảy vù vù, gã tới gần dung nham sẽ giảm phanh, sau đó lựa xong chỗ mới nhảy. Cứ vậy nhất định sẽ bị cả đội cho rơi. Ngược lại, bên Mưu Đồ Bá Đạo thao tác bốn người như nhau, đội hình nhấp nhô nhưng không loạn. Trương Tân Kiệt trình độ cao hơn hẳn, nhưng am hiểu nhất chính là phối hợp đội ngũ.

“Chậm chút, chậm chút.” Vừa nhảy qua một suối dung nham Diệp Tu liền phát hiện vấn đề, gọi mọi người giảm tốc lại. Cả đội di chuyển chậm lại phối hợp tốc độ 00 Giết.

Đã chậm lại... Trương Tân Kiệt không bỏ qua bất kỳ tiểu tiết nào, cẩn thận phân tích tất cả hành động của đối phương. Bọn Tưởng Du cũng nhìn ra tốc độ của phe kia không bằng bên mình, rõ ràng là trình chưa tới nên bị địa hình cản trở, sĩ khí dâng cao, nhảy vô cùng high.

“Chú ý, bậc thầy pháo súng!”

Hai bên tiếp cận nhau, vừa đến cự ly công kích của bậc thầy pháo súng Trương Tân Kiệt lập tức nhắc nhở. Phong Sơ Yên Mộc chưa có động tĩnh, bên Mưu Đồ Bá Đạo đã bắt đầu đề phòng.

Vị trí cả bọn Quân Mạc Tiếu nhìn như lộn xộn, nhưng càng tới gần càng gom về trung tâm. Trương Tân Kiệt lập tức nhìn thấu, vội kêu lên. “Vị trí trước hai sau ba!”

Thứ này, nếu là ra lệnh cho Đường Nhu hay Bánh Bao Xâm Lấn nhất định không ai biết. Nhưng bốn người Tưởng Du dù không phải tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng đã đủ hiểu. Nhận được lệnh, kiếm khách và nhà quyền pháp phía trước dừng bước tụ gần hàng giữa, thiện xạ và pháp sư phía sau đuổi lên, đứng hai bên mục sư Dạ Vị Ương.

“Biến trận rồi.” Hoàng Thiếu Thiên kêu lên.

“Đã thấy.” Diệp Tu nói, “Bậc thầy pháo súng chuẩn bị.”

Tô Mộc Tranh nhấc pháo lên, khoảng cách vào tầm bắn nhưng Diệp Tu vẫn chưa phát lệnh công kích. Khoảng cách hai bên càng lúc càng gần, cuối cùng chỉ cách nhau một suối dung nham. Nhất cử nhất động đều bị nhìn thấu triệt. Không ai lên tiếng, chỉ có âm thanh lục bục của dung nham sôi trào, ngoài ra là tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Gần hơn, gần hơn, gần hơn.

Diệp Tu, Trương Tân Kiệt. Hai người đều chăm chú quan sát cử động của đối phương. Khoảng cách thỏa cự ly công kích của bậc thầy pháo súng, cự ly công kích của thiện xạ, ngay cả pháp sư nguyên tố cũng có thể tấn công.

Không ai nhúc nhích, không ai phát động công kích. Hai bên đều đang đợi thời cơ. Thời cơ cần nắm bắt, ai bắt được trước có thể chiếm được lợi thế. Thấy kẻ địch tấn công, phản ứng sau đó chỉ có thể là né tránh.

“Khai hỏa!”

“Trốn!”

Hai mệnh lệnh, một lặng yên thả vào kênh đội ngũ, một được kêu to lên. Thời gian chênh lệch không đến một giây.

Họng pháo của Phong Sơ Yên Mộc tóe lửa, giật lên hai phát, ba mảnh pháo ầm ầm lao ra, tạo thành đường thẳng với biên độ công kích lớn nhất.

Bên Mưu Đồ Bá Đạo vốn xem bậc thầy pháo súng là trọng điểm đề phòng, khi họng pháo vừa lóe, Trương Tân Kiệt hô to một tiếng, đội ngũ đang ở trận thế 2-3 lập tức tách ra hai bên.

Pháo Chống Tăng xuyên qua lúc đội ngũ tách ra, năm người không dính chút thương tổn nào. Quân Mạc Tiếu, Lưu Mộc, Bánh Bao Xâm Lấn cùng 00 Giết đã cấp tốc chuyển sang cánh trái kẻ địch, chuẩn bị nhảy qua suối dung nham. Phong Sơ Yên Mộc yểm hộ một cột Pháo Laser, đánh hai người bên cánh phải. Đội Mưu Đồ Bá Đạo tạm thời bị tách làm hai. Bọn Diệp Tu nhất định phải bắt được cơ hội này, dựa vào ưu thế nhân số đánh chết mục sư của Trương Tân Kiệt.

Lúc này Trương Tân Kiệt bỗng dưng mỉm cười.

Trình độ Quân Mạc Tiếu này thật không tệ, quả nhiên bắt được thời cơ tấn công tốt nhất. Nhưng mà, lúc ấy không ra lệnh tấn công trước, không phải vì không thể, mà vì cố ý nhường cho Quân Mạc Tiếu. Thời cơ muốn nắm bắt, chính là lúc này đây.

“Lên!”

Lại một tin nhắn lẳng lặng thả ra, nhanh chóng hiện lên trong kênh đội ngũ của Mưu Đồ Bá Đạo. Kiếm khách trước người Dạ Vị Ương tựa như sớm chuẩn bị vội lao ra, kiếm khí Rút Đao Trảm tung bay hướng đến giữa không trung. Đó là vị trí Quân Mạc Tiếu phi thân lên để nhảy qua suối dung nham.

Cùng lúc, pháp sư nguyên tố phóng Liệt Diễm Chấn Động, nhà pháp sư theo sát kiếm khách, nhảy lên Ưng Đạp hòng giẫm nát Quân Mạc Tiếu.

“Cái kiểu di chuyển 2-3 này...” Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên phát hiện cách di chuyển của bên kia không phải chia theo hàng dọc như thông thường, mà là hàng ngang. Bên 2 là nhà quyền pháp và kiếm khách cùng che chở cho mục sư chuyển qua cánh trái, còn bên 3 là thiện xạ và pháp sư nguyên tố lại dịch sang phải. Di chuyển như vậy, lúc này có thể phản kích hiệu quả nhất.

Mục tiêu đánh chết hàng đầu của Diệp Tu là Dạ Vị Ương của Trương Tân Kiệt.

Kẻ đầu tiên Trương Tân Kiệt muốn diệt, cũng là Quân Mạc Tiếu.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật