Khe Núi Nhất Tuyến. Một người trong khe, một người ngoài khe.
Trương Tân Kiệt nhìn thấy Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu, đồng thời Diệp Tu cũng nhìn thấy Dạ Vị Ương của Trương Tân Kiệt.
Diệp Tu không lạ lẫm với ID này, nhưng vị trí đứng kia lại khiến hắn cảm thấy không tầm thường. Dạ Vị Ương vẫn là Dạ Vị Ương, mà đấy chỉ là một nhân vật, người thao túng sau lưng là ai đây?
Trong danh sách bạn tốt Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu có tên Dạ Vị Ương, dù sao cũng bị phát hiện, Diệp Tu nhắn tin cho Dạ Vị Ương luôn: “Ai đó?
“Đù má!” Âm thanh đến từ Dạ Vị Ương hàng thiệt đang đứng sau Trương Tân Kiệt, thấy Quân Mạc Tiếu pm đến, gã lập tức cảm thấy tên Quân Mạc Tiếu này quá ngạo mạn.
“Cậu không ra được đâu.” Trương Tân Kiệt nhanh chóng trả lời, nhanh đến mức chỉ mới chớp mắt mà Dạ Vị Ương đã thấy một hàng chữ.
Chờ gã đọc xong thì tin tức đã đổi khác, là tin trả lời từ Quân Mạc Tiếu: “Hở? Có mai phục à?”
Vì thế một tin hiện lên, Trương Tân Kiệt lại nhắn: “Đúng vậy.”
“Nhiêu người?”
“Sáu người”
Tưởng Du, nhà quyền pháp, kiếm khách và thiện xạ, bọn họ còn đang căng thẳng trước cuộc chiến, nào biết hai kẻ trong và ngoài khe núi đang trò chuyện hăng say. Chỉ có Dạ Vị Ương đứng sau lưng Trương Tân Kiệt thấy rõ. Hai người này nhắn tin nói chuyện rất nhanh, làm Dạ Vị Ương nhìn theo không kịp.
Nhanh quá đi! Dạ Vị Ương kinh ngạc, từ màn hình của Trương Tân Kiệt, gã nhìn thấy Quân Mạc Tiếu ở dưới chân núi không vội vàng xông lên, mà kiên nhẫn quanh quẩn trái phải, tựa như đang nhìn ra ngoài khe núi.
“Vị trí đứng tốt đó.” Trương Tân Kiệt nhận được tin tức Quân Mạc Tiếu gởi đến.
“Quá khen. Nếu xem xong rồi thì tranh thủ lên đi.” Trương Tân Kiệt trả lời.
“Đến đây” Quân Mạc Tiếu phát xong tin này, đột nhiên tăng tốc, nhân vật chạy lên sườn dốc. Dạ Vị Ương xem chiến mà tim muốn nhảy phắt lên, nói chi đến đám người trong cuộc còn khẩn trương đến độ nào. Nhìn Quân Mạc Tiếu rõ muốn vào trận, Tưởng Du và nhà quyền pháp khẽ nhìn về phía Trương Tân Kiệt theo bản năng.
Vẻ mặt Trương Tân Kiệt vẫn vô cảm, chỉ chăm chú vào màn hình trước mắt hơn.
Càng gần, ngày càng gần..
Tay cầm chuột và dùng phím của Tưởng Du khẽ run rẩy, gã đã muốn công kích ngay rồi. Thế nhưng, có Trương Tân Kiệt ở đây, Tưởng Du không dám tùy tiện hành động, gã đang chờ chỉ thị của Trương Tân Kiệt.
Có điều, Trương Tân Kiệt lại chậm chạp không mở miệng.
Còn chưa đủ ư? Từ vị trí đứng, mục tiêu công kích hẳn là mình nhỉ? Hay dự đoán này quá đơn giản, nên đội phó Trương cảm thấy không cần phải ra lệnh, im lặng chờ mình tự xử chăng?
Trong đầu Tưởng Du có vô số suy nghĩ, theo bản năng nhìn về phía Trương Tân Kiệt, chợt thấy Trương Tân Kiệt nhúc nhích.
“Pháp sư” Tưởng Du nghe thấy một tiếng gọi lọt vào tai nghe.
“Hả?” Tưởng Du thuận miệng đáp lại, rồi mới chợt nhận ra đây là mệnh lệnh bảo gã tấn công của Trương Tân Kiệt. Gã vội quay đầu lại thao tác, trong lòng hối hận sự mất tập trung của mình, nghĩ nhiều làm quái gì? Lần này chậm mất nửa nhịp rồi.
Nhưng thao tác của Tưởng Du vẫn rất tuyệt. Làm liên tục hai thao tác, hai phép thuật nho nhỏ Hỏa Diễm Bạo Đạn và Băng Sương Tuyết Cầu rơi xuống từ trên sườn núi, tiếp đấy lại là một chiêu cần đọc phép khá lâu – Liệt Diễm Chấn Động.
Tưởng Du khống chế rất tốt, hai pháp thuật Hỏa Diễm Bạo Đạn và Băng Sương Tuyết Cầu không phải đánh theo đường thẳng. Hai phép thuật có trước sau, có góc độ, nối tiếp nhau một cách hoàn mỹ. Thế nhưng, kẻ đang chạy băng băng như Quân Mạc Tiếu, trong chớp mắt trước khi chạm phải Hỏa Diễm Bạo Đạn lại đột nhiên chuyển hướng, rồi tiếp tục chuyển thêm cái nữa, không hề ngừng tốc độ mà tránh được hai phép thuật bằng góc chuyển cực kỳ nhỏ bé.
“Móa!” Dạ Vị Ương kinh ngạc hét lên. Có rất nhiều cách để tránh né hai chiêu ấy của Tưởng Du, nhưng Quân Mạc Tiếu lại dùng cách nhanh nhất, nguy hiểm nhất và yêu cầu thao tác cao nhất. Phải dựa vào sự quen thuộc thuộc tính, kỹ năng để nắm chắc thời cơ, hơn nữa còn phải leo dốc để ra khỏi Khe Núi Nhất Tuyến, cần phải xem xét sức ảnh hưởng của độ dốc đến tốc độ di chuyển của nhân vật. Những chi tiết ấy phải tính toán lắm mới có thể chuyển hướng hai lần chuẩn xác đến vậy, ấy không phải chuyện nhỏ đâu.
Mà hai lần chuyển hướng khó khăn đấy lại mang về hiệu quả kinh người, Quân Mạc Tiếu gần như không vì hai chiêu đó mà chậm chân, nháy mắt đã rút gần khoảng cách. Tưởng Du không hề đoán được có cách biến hướng không tưởng như vậy, Liệt Diễm Chấn Động của gã cũng chọn nhầm chỗ. Thời gian đọc phép đã chấm dứt, một ngọn lửa bừng lên ở hai ô vị trí phía sau Quân Mạc Tiếu, trông cứ như pháo hoa góp vui.
“Thiện xạ.” Giọng nói của Trương Tân Kiệt lại truyền đến. Trên sườn dốc, thiện xạ đứng phải lối vào khe núi lập tức ngẩng đầu, rút súng nả đạn về phía Quân Mạc Tiếu.
Quân Mạc Tiếu lăn người tại chỗ, đạn liên tục bắn ra tia lửa trên nền đất bên cạnh. Lăn người liên tục ba cái đã trốn sau vách núi bên dưới, thoát khỏi tầm nhìn của thiện xạ. Thiện xạ nọ cũng không lơ là, đạp đất nhảy thẳng lên, xoay người trên không lại rút súng bắn, ai dè chợt nghe tiếng thét hãi hùng bên tai nghe “Coi chừng!”
“Vù vù vù….”
Ba tiếng lướt gió vang lên, thiện xạ chú ý cũng đã muộn. Ba miếng phi tiêu hình ngũ giác của Kiếm Trong Tay đã cắm lên người gã, nhân vật vốn không dễ giữ cân bằng trên không trung bị đánh văng ngay tức khắc.
Kỹ năng Ninja: Công cụ Ninja? Kiếm Trong Tay.
Đánh bay thiện xạ, Quân Mạc Tiếu lập tức chạy khỏi khe núi từ hướng ấy. Không ngờ mới thò đầu ra, một đấm xé gió của nhà quyền pháp bay đến, nhà quyền pháp đã chực chờ Quân Mạc Tiếu xuất hiện ở đấy.
Trương Tân Kiệt chỉ huy bằng cách nói trực tiếp, nhưng cũng âm thầm nhắn tin sang. Nhà quyền pháp nhận được tin, sớm cùng thiện xạ canh giữa ở hướng này.
Một đấm bất chợt kia đấm thẳng ngực Quân Mạc Tiếu, đánh hắn bay về trong khe núi.
“Hừ!” Nhà quyền pháp gầm lên giận dữ, trút hết buồn bực tối qua. Nhân vật cũng gấp rút nhảy lên, đuổi theo Quân Mạc Tiếu đang lơ lửng, đạp phát Ưng Đạp.
“Mày hả bưởi!” Ai ngờ tiếng mắng âm vang bên tai gã, ba cú Ưng Đạp còn chưa đạp xong, Quân Mạc Tiếu đã hóa “bùm” thành làn khói.
“Mẹ nó chứ.” Sao nhà quyền phá lại không biết đấy là Thuật Phân Thân của Ninja. Nhưng một đấm kia bất ngờ và nhanh đến vậy, mà Quân Mạc Tiếu vẫn thực hiện được thao tác Thuật Phân Thân? Kỹ năng dịch chuyển không cần thời gian đọc phép như Thuật Phân Thân, phải đặt phương hướng và khoảng cách cho cả ảnh ảo và người thật, thao tác đương nhiên khá phiền phức, sao có thể thực hiện được trong nháy mắt chứ?
Từ trên không, nhà quyền pháp nhanh chóng quay người ra sau, chợt thấy Quân Mạc Tiếu đang đứng ở vị trí ban đầu của mình, một tay giơ lên chỉ về phía gã. Bên cạnh chợt hiện lên một quả cầu sáng màu hắc ám, trong thoáng chốc nhà quyền pháp nhìn sang, quả cầu đã di chuyển siêu tốc, hóa thành vô số mũi tên hắc ám bắn về phía gã.
Kỹ năng của thuật sư: Tiễn Nguyền Rủa.
Nhà quyền pháp còn đang trên không làm sao có thể trốn được, bị hàng loạt tiễn nguyền rủa bắn xém biến thành nhím đen.
Tiễn nguyền rủa là kỹ năng cần ngâm phép và tích tụ năng lượng, thời gian tích tụ càng dài, quả cầu càng phóng ra nhiều mũi tên. Lần này Quân Mạc Tiếu vẫn chưa tích tụ đến cực hạn, hiển nhiên cố kỵ khả năng có đối thủ khác, hành nhà quyền pháp một chút thì bứt ra ngay.
Kết quả mới xoay người đã thấy ánh đao vùn vụt, kiếm khí từ Rút Đao Trảm của kiếm khách bay đến. Quân Mạc Tiếu tức khắc nhảy lên, với thao tác và thời cơ nắm bắt chuẩn không cần chỉnh, dùng một chiêu nhảy cao mộc mạc tránh thoát kiếm khí của Rút Đao Trảm.
Không ngờ giữa trời bất chợt bùng lên một ngọn lửa trắng, Quân Mạc Tiếu nhảy lên, đúng lúc bị ngọn lửa quấn lấy.
Ai nấy ngẩn người, tất cả mọi người vô thức cho rằng lại mánh ảnh phân thân. Đợi đến khi xác định Quân Mạc Tiếu dính đòn thiệt rồi, cả đám lập tức sôi trào. Mà người tấn công chính là Trương Tân Kiệt, dùng kỹ năng Ngọn Lửa Thần Thánh của mục sư cấp 30. Mục sư cũng không phải nghề ngoài buff thì chẳng đánh đấm được gì.
Ngọn Lửa Thần Thánh là một kỹ năng gây tổn thương liên tục. Thời gian dài đến năm giây, thương tổn giảm dần theo mỗi giây. Có điều kỹ năng này không gây ra hành động gì ảnh hưởng đến nhân vật. Quân Mạc Tiếu muốn làm gì thì cứ làm tiếp, chỉ là khi rơi xuống, ngọn lửa trắng vẫn quấn quanh người hắn.
Nhưng mà tổn thương không phải chỗ đáng sợ nhất của Ngọn Lửa Thần Thánh.
Chỗ đáng sợ nhất của nó là kỹ năng phong ấn ba giây. Nhân vật bị Ngọn Lửa Thần Thánh đốt trúng không thể sử dụng bất kỳ kỹ năng gì trong vòng ba giây.
Hệ Thánh Chức và hệ Ám Dạ, tất cả những nghề của hai hệ này, tuy sát thương trực tiếp kém hơn hẳn hệ Pháp Sư, Vật Lộn, Kiếm Sĩ và Xạ Thủ, nhưng lại có rất nhiều chiêu có hiệu quả tấn công đặc biệt.
Không thể sử dụng kỹ năng tựa như hết sạch mana vậy. Có thể biết được Diệp Tu phải rơi vào hoàn cảnh khốn cùng thế nào trong ba giây này. Càng đáng gờm hơn là, sau khi Trương Tân Kiệt sử dụng Dạ Vị Ương ra Ngọn Lửa Thần Thánh trúng mục tiêu Quân Mạc Tiếu, một mục sư khác cũng nghe lệnh tiến lại gần. Mục sư dưới sự chỉ huy của Trương Tân Kiệt không còn là quân hậu cần nữa mà trở thành chủ lực khống chế cả cục diện.
Cây thánh giá lay động trong tay, tên mục sư vừa hay ngâm phép xong, cây thánh giá chợt lóe ánh trắng. Diệp Tu biết kỹ năng gì sắp đến, không dám qua loa, nhân vật trực tiếp nhảy ngược ra vách núi. Bấy giờ, hắn không thể xác định phương hướng Ngọn Lửa Thần Thánh của mục sư kia ở đâu. Sau khi sử dụng kỹ năng Ngọn Lửa Thần Thánh, dù có trúng đối thủ hay không, nó vẫn bùng cháy tại nơi thả phép trong năm giây. Năm giây ấy, chỉ cần mục tiêu đụng phải, kỹ năng vẫn hiệu quả như cũ.
Bị thương thì cũng thôi, Diệp Tu hiện không dám để mình bị phong ấn ba giây nữa. Lúc hắn trúng phải Ngọn Lửa Thần Thánh trước đấy, kiếm khách đã không sợ hãi mà phóng tới, nếu bị cấm phép tiếp, hắn sẽ rơi vào thế bị động ăn no đòn.
Sau khi nhảy ra vách núi, Diệp Tu lập tức điều chỉnh góc độ quan sát bốn phía. Kết quả chợt thấy pháp trượng của Thích Vô Góp Vui đang chĩa lên…
Một cột lửa từ đất phun ra, Quân Mạc Tiếu vừa nhảy ra vách núi như bị đứng hình trong chớp mắt. Lúc này, một Ngọn Lửa Thần Thánh trắng tinh lại quấn lên lần nữa.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật