“Bên đó thế nào?” Dạ Độ Hàn Đàm hỏi người canh BOSS
“Hội trưởng vừa đến, dụ BOSS rồi, nhưng Quân Mạc Tiếu tung tin khốn nạn quá, mọi người đang kéo BOSS đi trốn.” người này trả lời.
“Haiz.” Dạ Độ Hàn Đàm chỉ biết thở dài, người chơi muốn giết BOSS thì ai mà cản lại được. Cũng may sao các công hội canh ngoài lối vào khe núi đều dừng lại theo lời khuyên bảo của Trần Dạ Huy, Dạ Độ Hàn Đàm cũng đội ơn trời tên này lý trí thật đúng lúc.
“Này, tính ra, bọn Quân Mạc Tiếu cày phó bản liên tục cũng sắp xong lần thứ 3 rồi, mọi người canh ngoài phó bản đừng đi đâu hết, hãy căng mắt lên nhìn.” một mặt Trần Dạ Huy tích cực chỉ đạo, mặt khác lại gửi đi tin mật, “Tọa độ 2441, 3212, qua đó thám thính ngay.”
Trần Dạ Huy không thiếu người. Hắn đầu tư lớn vào khu 10, nắm nhiều lão làng trong tay. Bản thân dẫn theo người đến vây bắt Quân Mạc Tiếu, nhưng hãy còn một số lượng cao thủ tinh anh đáng kể, người phó bản, kẻ cày cấp.
Hắn giấu thực lực, thậm chí lượng cao thủ này còn không vào công hội Gia Vương Triều, nhưng chính họ lại là những cao thủ lão làng trung thành với Gia Vương Triều nhất.
Lúc này, ngoài thì bảo ban sáu công hội, “Đây là âm mưu của Quân Mạc Tiếu.”, sau lưng lại “Thà tin là có, còn hơn là không”, âm thầm phái đồng bọn đang trong Khe Núi Nhất Tuyến đến tọa độ 2441, 3212 trinh sát.
Theo Trần Dạ Huy, trăm người nơi lối vào đã được hắn ổn định, nhưng sáu công hội có lá mặt lá trái giống hắn hay không thì không biết. Huống chi, tin đã gửi toàn thế giới, hắn có thể trấn an được đám người trước mắt, nhưng sức đâu đi trấn an cả thế giới. Hiện giờ, chỉ cần là người đang hoạt động trong Khe Núi Nhất Tuyến, nhất định đang đổ xô về tọa độ đó rồi. Trần Dạ Huy đoán chẳng mấy chốc mấy công hội khác như Lam Khê Các cũng sẽ chạy đến góp vui thôi.
Trong Khe Núi Nhất Tuyến, Đường Nhu cũng nhìn thấy tin trên thế giới, cô quay ra hỏi Diệp Tu, “Cách của anh đây đó hả?”
“Ừ, dọa chúng nó tý ấy mà.” Diệp Tu đáp.
“Dọa ai cơ?”
“Ai đánh BOSS thì dọa người đó.”
“Ồ?”
“Tọa độ này không phải vị trí thật của BOSS, nhưng cứ men theo khe núi chẳng mấy cũng thấy. Người trong khe núi lúc này đang đổ dồn về tọa độ kia, thế nên chúng phải dẫn BOSS đi trốn là phải rồi.” Diệp Tu giải thích.
“Thế à…” Đường Nhu vừa đáp thì chợt nghe thấy có tiếng đánh nhau ngày một gần, như là nhóm giết BOSS bên kia vách núi vọng đến.
“Hình như đang lại đây.” Đường Nhu nói.
“Đúng rồi.”
“Chúng ta… đứng đây không bị lộ chứ? Trốn vào đâu giờ?” Hàn Yên Nhu của Đường Nhu quay trái quay phải xem địa hình.
“Yên tâm đi em, bọn chúng chắc chắn sẽ đi thẳng. Chỗ chúng ta dễ gặp phải người chơi muốn vào phó bản. Chúng đang trốn mà, kéo BOSS đến chỗ kia mới chuẩn nhất.” Diệp Tu nói.
Quả nhiên, tiếng đánh nhau ngày một rõ ràng, ba người không dám ho he, chẳng mấy chốc đã thấy bóng BOSS Người Đá Lang Thang Alpen trên giao lộ. Sáu gã của Mưu Đồ Bá Đạo bu lấy nó, đẩy lùi, thổi bay, sử dụng triệt để tất cả các kiểu công kích dịch chuyển để đẩy Người Đá Lang Thanh Alpen vào sâu trong khe núi, quả nhiên chả thèm ngó ngàng gì tới góc này. Nhưng ba người vẫn cẩn thận nép chặt vào vách núi, sợ bị phát hiện.
“Thấy chưa, dẫn qua bên kia chả tiện hơn à?” Diệp Tu cười bảo.
Đường Nhu để ý địa hình thì thấy giữa khe núi gồ hẳn lên một dải đất, càng đi càng cao, như lằn ranh chia đôi khe núi giống đường cao tốc này làm hai nửa. Hai bên không thể đi sang nhau, phải dùng trạng thái Trèo Tường một đoạn dài mới qua được. Người của Mưu Đồ Bá Đạo đang dụ BOSS đi về phía bên phải của khe núi, như thế ba người có thể trốn ở bên trái mà không phải lo lắng gì.
“Cứ tiến sâu vào trong bên kia là giấu được đấy.” Diệp Tu cuối cùng cũng đạt được mục đích, chỉ bằng một tin thế giới nho nhỏ. Hắn hiểu rõ tâm lý người chơi, đoán được ngay khi tin tức được tung ra, nhóm săn BOSS của Mưu Đồ Bá Đạo sẽ hành động như vậy.
“Chờ bọn chúng đi xa chút nữa rồi chúng ta qua.” Diệp Tu nói.
“Rõ.” Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn dõng dạc hô.
Nhóm giết BOSS chính là nhóm năm người Tưởng Du cộng thêm người phát hiện ra BOSS. Khi Quân Mạc Tiếu tung tin, Tưởng Du vừa chửi “Đù má” vừa chỉ huy năm người dụ BOSS chuyển chỗ. Gã biết chắc sẽ một lượng lớn người chơi đổ dồn về tọa độ kia, nhưng ở đó không có BOSS, cơ mà đã mất công đến, gì thì gì cũng bủa ra xung quanh tìm.
Tưởng Du cũng hiểu rõ tâm lý người chơi mới vội vội vàng vàng lùa Người Đá Lang Thang Alpen như lùa dê chạy trốn. Càng cách xa tọa độ kia bao nhiêu càng an toàn bất nhiêu. Huống chi, chả mấy chốc Khe Núi Nhất Tuyến sẽ đầy nhóc người, chỉ e sẽ chạm trán ai đó, nên họ còn phải kiếm một chỗ không có người.
Tưởng Du vừa nhìn bản đồ vừa dẫn đường kéo BOSS, kết quả lại sập trúng bẫy của Diệp Tu.
Tưởng Du không hổ là đại cao thủ của Thần Chi Lĩnh Vực, tuy trước bị Diệp Tu đánh cho rơi ngô, nhưng kéo BOSS hoang dã thì vẫn chuẩn. Sau khi vạch “đúng” đường, nhanh chóng kéo BOSS đến đó, chẳng mấy đã dần dấn sâu vào bên phải khe núi.
“Đi thôi.” Diệp Tu gọi, Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn đi theo Quân Mạc Tiếu, chui ra khỏi cái ổ núp sau lưng núi nãy giờ. Cùng nhau mon men đi vào mé trái khe núi.
Ban đầu, dải đất ngăn cách hai bên không cao, cũng không phải dốc đứng. Ba người dàn hàng trèo lên, nhú nửa đầu nhìn sang mới phát hiện Mưu Đồ Bá Đạo nhanh ra phết, chưa chi đã không thấy ID đâu rồi.
Vì thế cả ba bám vách bò ngang, Diệp Tu không quên nhắc nhở hai bạn trẻ chớ có thò đầu ra. Người bên dưới đang chiến đấu, góc nhìn thay đổi liên tục, không đoán trước được lúc nào bất chợt ngửa đầu lên nhìn.
Di chuyển trên dải đất nhanh hơn vừa chạy vừa kéo BOSS, chả mấy chốc ba người đã vượt qua nhóm phía dưới, Đường Nhu vội cho Hàn Yên Nhu thò đầu ra nhìn, lúc này mới thấy ID năm người từ từ tiến lại.
“Chính là nhóm đó.” đồng thời cũng rụt đầu về ngay tắp lự.
“Ái chà, cũng pro phết ấy chứ.” Diệp Tu nói.
“Lão đại.” Bánh Bao Xâm Lấn kêu lên.
“Hở?”
“Nếu em nhảy xuống từ đây có ngã chết không?” Bánh Bao Xâm Lấn đang nhìn sườn núi dưới chân mình, nghiên cứu xem nó cao bao nhiêu. Dải đất càng lên càng dốc, sớm đã không phải độ cao như khi vừa bước lên.
“Chưa chết, nhưng cũng ngấp ngoải.” Diệp Tu nói.
“Thế cao bao nhiêu mới chết?” Bánh Bao Xâm Lấn tò mò.
“Bao giờ chết anh bảo cho.” Diệp Tu đáp.
“Thế với sườn dốc thế này, dốc bao nhiêu độ nhân vật đứng vững được anh?” Đường Nhu cũng hỏi vấn đề này, nhưng chí ít cũng có tý kỹ thuật hơn Bánh Bao Xâm Lấn.
“À, chú ý cái này nhé. Tuy không có tiêu chuẩn thống nhất, còn phải tùy địa hình. Như ở Khe Núi Nhất Tuyến thì 70 độ trở lên là không đứng được nữa.” Diệp Tu trả lời.
“Các anh nghiên cứu cả số liệu này à?” Đường Nhu hỏi.
“Đương nhiên.” Diệp Tu gật đầu, “Độ dốc ảnh hưởng đến tốc độ nhân vật, trong mấy bài hướng dẫn anh sửa giúp em có một bài liên quan đến phương diện này được viết rất tỉ mỉ đấy.”
“Thật á? Sao em chưa thấy nhỉ.” Đường Nhu hỏi.
“Từ từ sẽ thấy.” Diệp Tu nói.
Ba người vừa nói chuyện vừa thỉnh thoảng thò đầu ra quan sát bên dưới. Dải đất càng lên càng rộng, cuối cùng ba người đều nhảy thẳng lên đấy, đủ rộng để di chuyển vài bước.
“Cứ dọc theo đường này, có khi rời khỏi Khe Núi Nhất Tuyến nhỉ?” Đường Nhu hỏi.
“Lên nữa là hết đường. Đây chỉ là một chóp núi nhỏ trong khe núi thôi.” Diệp Tu nói.
Bò một hồi trên chóp núi, Diệp Tu gọi hai người lại, “Đến đây là đủ rồi, lên nữa không đủ độ dốc. Bánh Bao em xem này, với độ cao như thế này, nếu nhảy thẳng xuống là tỏi ngay đấy.”
“Vâng vâng.” Bánh Bao Xâm Lấn thò đầu ra đánh giá độ cao, lại bất ngờ phát hiện bên trái khe núi có người, số lượng không ít, đều đang cắm đầu cắm cổ chạy, không để ý trên đỉnh đầu.
“À, người chơi đi phó bản ấy mà.” Diệp Tu nhìn thấy nói.
“BOSS sẽ không bị phát hiện chứ?” Đường Nhu hỏi.
“Đám đó còn đang lần mò tọa độ bên kia, bao nhiêu ấy nhỉ? Anh quên mất rồi.” Diệp Tu nói.
Vì thế ba người trốn trên cao, nhìn đám người tìm BOSS bên trái lướt qua nhóm người oánh BOSS bên phải. Hẳn chả ai ngờ khoảng cách giữa họ lại gần đến vậy, chỉ cách nhau có một sườn núi nhỏ.
Từ phó bản đến tọa độ kia cách nhau khá xa, đám người kia giờ mới đi qua đây. Sớm đã có vài người luyện cấp gần đó hay đứng ngoài cửa phó bản đợi tổ đội chạy về tọa độ kia, không thấy BOSS xong là lại í ới gọi nhau về trên kênh thế giới.
Người chơi đến nơi mới biết không có BOSS, người chưa đến lại không tin, thế là cứ đổ dồn về đó.
2441, 3212.
Tọa độ và khu vực gần đó trong Khe Núi Nhất Tuyến ngày càng đông vui. Chưa tới thì chạy tới, tới rồi thì bủa ra tìm BOSS. Không có đội thì xin vào đội, có đội rồi thì muốn tổ lớn hơn, tổ full rồi thì muốn lập thành đoàn thể…
Trên thế giới đã bắt đầu xuất hiện vài tin nghi ngờ Quân Mạc Tiếu. Vậy mà bên Diệp Tu thì đã dẫn theo Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn, nhân lúc đám người Tưởng Du không để ý trượt xuống sườn núi, lách người chui vào một hố đất gần bên.
“Ngồi đây đợi nhé, anh đi xả lũ phát.” Diệp Tu nói.
“Em đi lấy nước.” Đường Nhu bảo.
“Còn mình… mình nên làm gì bây giờ nhở?” Trong lúc Bánh Bao Xâm Lấn còn đang nghĩ, hai người kia đã bỏ đi rồi.
Nhóm Tưởng Du oánh BOSS cũng vất vả vô cùng. Tuy đều là cao thủ, nhưng BOSS Dã Đồ là BOSS mạnh nhất trong tất cả các BOSS, nào có dễ ăn. Lại lúc nào cũng nơm nớp lo nhỡ bị người ta phát hiện thì đúng là dã tràng xe cát.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật