Người đón tiếp Thích Vô Giúp Vui của Tưởng Du tiếp theo tất nhiên là Bánh Bao Xâm Lấn. Hội trưởng khu 10 của Bách Hoa Cốc – Bối Đăng Đạn dưới tình huống cận chiến áp sát bất lợi, cuối cùng cũng đánh không lại Bánh Bao Xâm Lấn trình độ tương xứng mình. Tuy Bánh Bao Xâm Lấn không như Diệp Tu biết chủ động tạo góc chết cho Tô Mộc Tranh, nhưng lấy tiêu chuẩn cấp chuyên nghiệp của Tô Mộc Tranh, bản thân cũng biết nắm bắt cơ hội, chỉ là không có độ phối hợp cao như với Diệp Tu mà thôi.
Bối Đăng Đạn đáng thương, lúc này không được ai giúp đỡ. Hai đồng đội vốn còn sống đã bị Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu đánh bay vào giữa trận địa của Mưu Đồ Bá Đạo, trở thành pháo thịt người ngã bò lăn đánh, hiển nhiên đành bất lực trước cảnh đội trưởng bị Bánh Bao Xâm Lấn đập bẹp dí. Mỗi lần muốn lao sang cứu viện đều luôn bị vô số kỹ năng loại bắt lấy từ các nghề khác của tên tán nhân Quân Mạc Tiếu chết tiệt kia túm về.
Bối Đăng Đạn hy sinh. Thích Vô Giúp Vui của Tưởng Du đã bị đưa tới, khiến Bánh Bao Xâm Lấn khoái chí hô to. Đây đương nhiên không phải trùng hợp, là Tô Mộc Tranh cố ý bắn sang cho cậu ta.
Thật ra, bàn tới trình độ, kẻ từng trải như Tưởng Du vẫn mạnh hơn Bánh Bao Xâm Lấn. Thế nhưng vừa bị ném sang đây ngay cả góc nhìn còn chưa kịp điều chỉnh đã bị Bánh Bao Xâm Lấn ném cát một cái, sau đó bị mù.
Pháp sư nguyên tố bị áp sát, kết quả còn gay go hơn cả chuyên gia thuốc súng. Tưởng Du xem như kinh nghiệm phong phú, vừa bị mù bèn thi triển một cái Vòng Sáng Sấm Sét. Kỹ năng này phát động cực nhanh, có thể từ cơ thể phóng ra một vòng chớp điện. Tưởng Du muốn dùng kỹ năng này làm Bánh Bao Xâm Lấn chững bước, kết quả chỉ thấy sinh mệnh của mình ào ào rút xuống.
Tưởng Du đang mù không biết tình hình, người ngoài lại trông thấy rõ rệt. Vòng Sáng Sấm Sét của pháp sư nguyên tố có tác dụng, nhưng lưu manh không hổ là lưu manh, căn bản không màng tới chút thương tổn đó, cứ thế mà xông lên quất. Tưởng Du mặc dù mù nhưng vẫn muốn cho nhân vật đứng dậy, song mới đứng được một nửa liền bị lưu manh một quyền đấm tới, tiếp đó là một cái móng vuốt xoẹt lên. Khi Thích Vô Giúp Vui mất đi trạng thái mù, thì gã đã bị Bánh Bao Xâm Lấn khóa cổ họng cứng ngắc.
Trong lúc nhất thời, ý thức phối hợp của tuyển thủ chuyên nghiệp lại tới.
Toàn bộ Pháo Laser và Pháo Chống Tăng của Tô Mộc Tranh ầm ầm phóng sang, bên Quân Mạc Tiếu có sáu đối thủ, đang cấp bách vậy mà vẫn tặng qua chút phần quà.
Thôi xong…
Trong lòng Tưởng Du rất rõ, gã là pháp sư nguyên tố phòng ngự mỏng manh, sinh mạng yếu ớt, tình huống thế này quả thật không thể chống đỡ bao lâu. Mục sư phe mình đâu rồi?
Tưởng Du chuyển góc nhìn sang hướng bên kia, hận không thể bị lưu manh Ném Cát làm mù tiếp.
Mục sư phe mình còn đang lăn lộn trên đất bên kia kìa.
Viên Vũ Côn, Quăng Ném, Quật Ngã, Liệt Ba Trảm, BBQ… Không có một chức nghiệp nào mới 30 mà đã có nhiều kỹ năng loại bắt lấy như vậy, dù là Nhu Đạo với cách chiến đấu chủ yếu là bắt lấy. Song nghề Nhu Đạo đến giai đoạn cuối cũng sẽ vì thời gian CD dài của kỹ năng cấp trung, cấp cao mà không thể sử dụng kỹ năng bắt lấy liên tục được. Quân Mạc Tiếu thì sao? Tất cả kỹ năng đó của hắn đều là cấp thấp, thời gian phục hồi ngắn, dùng xong cái này thì cái kia đã đóng băng xong, vậy nên chỉ thấy hắn lợi dụng liên tiếp những chiêu ấy mà quần sáu người chơi đến độ đầu óc choáng váng.
Đầu óc choáng váng đây không phải là miêu tả, mà là choáng thật.
Kỹ năng bắt lấy ngoài mặt thiết lập của game ra, còn gây ảnh hưởng chủ quan lên người chơi, đó chính là góc nhìn hỗn loạn liên tục. Sáu người bây giờ chật vật thế này, nguyên nhân rất lớn là do bị mặt đấy ảnh hưởng. Bị bắt lấy, bị cạp đất, bị ném tới nơi mô nào đấy tới tấp, khiến cả đám phải mất sức phán đoán và thao tác rất lớn trong việc điều chỉnh lại góc nhìn. Tiết tấu của họ trở nên rất chậm, khó khăn lắm mới tìm được phương hướng rõ ràng, thì vuốt quỷ của Quân Mạc Tiếu lại mò tới nữa.
“Đù má…” Đây là câu nói cuối cùng của Tưởng Du. Gã thấy một đồng bọn lại bị Quân Mạc Tiếu dùng Quật Ngã nện xuống đất, còn sinh mệnh của mình rốt cuộc cũng kiệt quệ. Trong khoảnh khắc ngã xuống, gã lại thấy Quân Mạc Tiếu ném một người qua đây thông qua màn hình xám xịt, là mục sư trong đội gã. Tên Bánh Bao Xâm Lấn nhảy lên một quyền tiếp lấy mục sư, về phần có nói câu gì không, Tưởng Du đã không nghe được.
“Tụi bây đang ở đâu?” Tưởng Du hồi sinh tại thành Không Tích tức giận gửi tin cho Dạ Độ Hàn Đàm. Ức quá ức quá. Trong game gã cũng là đại nhân vật tung hoành mấy năm, bị giẫm đạp ở khu mới như thế này, cơn tức nuốt làm sao trôi.
“Sắp tới rồi mọi người thế nào.” Dạ Độ Hàn Đàm trả lời.
“Đứt rồi.” Tưởng Du trả lời, kèm theo icon giận nóng mặt. Dẫu vậy cũng không thể biểu đạt hết tất cả nỗi căm phẫn trong bụng gã.
“À…” Dạ Độ Hàn Đàm không biết nói gì cho phải, hội trưởng đại nhân đã thể hiện mình đang sùng máu rồi.
“Mấy đứa có dàn trận chưa? Chỗ kia là đường giao nhau, đừng để tụi nó chạy thoát.” Tưởng Du nói.
“Vâng, các cửa phó bản đều có người bên phe ta, mọi phương hướng hẳn đều bị khống chế cả rồi.” Dạ Độ Hàn Đàm nói.
“Hẳn là???” Tưởng Du bơi móc chữ nghĩa.
“Không có thời gian nghiên cứu bản đồ nữa…” Dạ Độ Hàn Đàm nói.
“Thế nhanh nhanh lên.” Tưởng Du ở thành Không Tích vô cùng phiền muộn. Trận chiến tiếp theo gã không làm được gì hết, lúc này chạy qua nhất định chẳng không cản được chi, lòng sốt ruột muốn biết tình huống bốn người kia như thế nào, song cũng biết bọn họ ắt hẳn không rảnh tay để trả lời tin nhắn.
Bốn người chơi phe Mưu Đồ Bá Đạo còn đang miễn cưỡng chống trả, nhưng ba vị bên Đạp Phá Hư Không thì chiến không nổi nữa. Đường Nhu và Kiều Nhất Phàm cũng đủ ăn chết bọn họ. Lại thêm Tô Mộc Tranh thường xuyên bổ khuyết vừa lúc. Ba người từng kẻ từng kẻ cuối cùng trở thành xác chết.
Hai người Đường Kiều không chút chần chừ, lập tức dấn thân vào vòng chiến chỗ Diệp Tu. Hiện tại Diệp Tu trước mắt 1 địch 5, thoạt nhìn đang áp đảo năm người kia, nhưng trên thực tế, bởi vì khống chế cục diện, Diệp Tu không thể không buông bỏ khá nhiều cơ hội tổn thương đối phương, hắn cơ bản là ở nơi này tiêu hao không ngừng với năm người họ.
Nhân lúc bắt lấy mà xử lý luôn một hai người, Diệp Tu có bản lĩnh đó. Nhưng như vậy rất có thể sẽ tạo thời cơ cho bọn họ thoát khỏi khống chế. Diệp Tu vừa không muốn bỏ thoát một ai, vừa không muốn có người nhúng tay vào chiến cuộc hai bên kia, nhất là bên Bánh Bao Xâm Lấn, thành thử vẫn liên tục khống chế cục diện. Lúc này hai người Đường Nhu và Kiều Nhất Phàm rốt cuộc cũng rảnh tay trợ giúp, lập tức sát ý bùng nổ, chớp nhoáng ra một tràng liên kích với đối thủ ở trước mắt.
Năm người này cũng đã quen bị Quân Mạc Tiếu quăng tới trời nam đất bắc, đột nhiên một người bị túm một người bắt đầu tử nạn, mọi người đều thấy khó hiểu. Đặc biệt là kẻ ngã xuống vô cùng buồn bực: Mình đắc tội với hắn hả? Đánh mình chết luôn?
“Nắm chặt thời gian.” Diệp Tu hô lớn.
Kiều Nhất Phàm tới nơi lập tức thả một Đao Trận xuống. Tuy Diệp Tu luôn khống chế tràng diện, nhưng kỹ năng này vẫn không có cơ hội thi triển.
Hàn Yên Nhu của Đường Nhu vào trận xong cũng gặp người là đánh. Toàn bộ thế công của Tô Mộc Tranh cũng bắt đầu tập trung về phía này. Bên Bánh Bao Xâm Lấn chỉ đối phó với một mục sư mà thôi – phòng ngự mỏng manh, lại còn là dạng mục sư duy nhất đánh bản với đoàn đội, nhất định là lấy trị liệu làm chính, đối thủ như thế, Bánh Bao Xâm Lấn không cần giúp đỡ gì.
Có ba cường lực tham dự, hai người chơi Bách Hoa Cốc đầu têu ngã xuống. Ba người còn lại đều là cao thủ của Mưu Đồ Bá Đạo, hơn nữa còn là cao thủ đứng đầu trong đấy.
Bọn họ đương nhiên không bằng Diệp Tu, nhưng lại ngang tài ngang sức với Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn. Chỉ tiếc hiện tại không phải là Đường Nhu hay Bánh Bao Xâm Lấn đấu solo với họ, từ đầu tới cuối, bọn họ cũng không có cơ hội solo với đối thủ đồng cấp với mình. Người bọn họ đối mặt chính là đại thần đứng đầu giới chuyên nghiệp, lòng tin của họ đã bị đánh tan nát.
Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu trong giai đoạn cấp bậc này, ngay cả tuyển thủ chuyên nghiệp thuộc đội quán quân Vi Thảo còn bị ức hiếp, dạng như bọn họ, hoàn toàn không cùng một trình độ. Có Diệp Tu tọa trấn khống chế trận đấu ở đây, đám Đường Nhu có thể phát huy mà không cần cố kỵ chỗ nào, kế tiếp hầu như không phải chiến đấu, chỉ phải quan sát chiến trường thôi.
“Lại có người đến.” Đường Nhu đang giết, bỗng nhiên hô một tiếng.
Trong lòng Diệp Tu cũng không khỏi lộp bộp một chút. Bọn họ không thể chiến đấu mãi thế được, cái khác không nói, thế nhưng pháp lực lại không đủ dùng. Nếu không phải ba người đều thuộc cấp chuyên nghiệp, Đường Nhu và Bánh Bao Xâm Lấn cũng từng học vấn đề “tiết tấu chiến đấu liên tục”, đội ngũ của họ ắt hẳn đã sớm cạn sạch mana rồi.
Ngoại trừ việc không thể chiến đấu liên tục, hoãn binh phe đối phương sắp chạy tới cũng khiến Diệp Tu bận lòng. Hắn biết rõ từ Khe Núi Nhất Tuyến tới đây phải mất bao lâu, khi nãy cứ ở đây khống chế mà không chịu buông tha một ai là vì hắn đã đoán chính xác nhiêu đây thời gian cũng đủ để họ giết chết kẻ địch.
Nhưng bây giờ, nếu có thêm một đội phó bản tới…
Diệp Tu chuyển góc nhìn, bất ngờ phát hiện người tới lần này, có lẽ sẽ không trở thành chướng ngại.
“Hey, phó bản hả?” Diệp Tu chủ động chào hỏi đám người mới tới. Mà đoàn người đi ngang nơi này, bước chân nhân vật cũng thả chậm dần. Lúc này năm người trước máy tính, hầu như đều tỏ vẻ mặt lúng túng cổ quái như nhau.
“Khụ… Đang giết hả…” Đối phương cũng đáp lời, người nói chuyện là Lam Hà. Đội mới đến chính là người của Lam Khê Các. Những người đã từng quen biết với Diệp Tu như Hệ Châu, Lôi Minh Điện Quang, Vân Quy cũng có mặt trong đội.
“Ừ.” Diệp Tu vừa trả lời vừa vung mâu đánh bay một tên.
Góc nhìn năm người bọn Lam Hà cũng bay lên hạ xuống theo người nọ, câm lặng không nói gì, không có ý định muốn tham chiến, lại như không có ý định bỏ đi.
“Lam Kiều, thứ không tiền đồ nhà mày, chỉ cạnh tranh vài cái kỷ lục phó bản đã làm mày sợ rồi? Mày không biết thẹn sao?” Không ngờ, ba người này lại có một người đột phát một tràng chửi bới. Bọn họ đương nhiên không có năng lực vừa đánh vừa gõ chữ bắn tin như Hoàng Thiếu Thiên, nhưng dùng miệng bắn lời vẫn có thể.
Người biết Lam Hà tên Lam Kiều, chắc chắn chính là người quen biết bên Thần Chi Lĩnh Vực. Chẳng lẽ gã ta là cao thủ nào đó của Mưu Đồ Bá Đạo? Lam Hà giật mình, vừa nhìn tiếp, thiện xạ, kiếm khách, nhà quyền pháp… Lam Hà không nhận ra giọng ai, nhưng trông thấy ba nghề này, cũng hơi đoán được người thao túng sau lưng ba nhân vật khu 10 mà cậu chẳng biết kia là ai, đột nhiên, Lam Hà cảm thấy tâm trạng tốt vô cùng.
“Khụ, hôm nay sinh nhật tui, đánh bản sớm chút, đi trước nhé, mọi người chơi vui vẻ.” Lam Hà dứt lời, không chạy lên giúp đỡ, không tới vây xem, cứ như người qua đường mà lướt qua cùng bọn Hệ Châu.
“Lam Hà! Tên vô dụng này…” Trong ba người Mưu Đồ Bá Đạo không biết là ai vẫn còn đang khinh bỉ.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật