Lúc Thùy Dương Quấn Bờ nhận ra thì đã quá muộn màng. Đối thủ của hắn, Trục Yên Hà trong tay Diệp Tu đã ném ra một quả lựu đạn, thời cơ nắm bắt cực chuẩn, sóng xung kích sau vụ nổ lại hất văng kiếm khách lên cao một lần nữa. Sau đó, Trục Yên Hà mới nhặt pháo của mình lên, nhìn đối thủ từ tốn thực hiện một loạt hành động, rốt cuộc Thùy Dương Quấn Bờ cũng nhận ra: Ném cây pháo Hoa Hồng mới chính là nước cờ hiểm mà đối phương sử dụng.
Trục Yên Hà ngồi xuống, rút ngắn khoảng cách mang cây pháo Hoa Hồng về lại trên vai, trên đầu họng pháo tích tụ nguồn sáng xanh. Thùy Dương Quấn Bờ hạ thấp góc nhìn, chỉ thấy nhân vật của mình còn chưa đáp xuống, luồng sáng kia đã bắn ra, quả đạn pháo quang từ xanh lập lòe bay thẳng về phía mình.
“Pháo Huyền Từ…” Thùy Dương Quấn Bờ vẫn nhận mặt hầu hết kỹ năng. Hơn nữa hắn phát hiện động tác ngồi xuống nhặt pháo của đối phương không phải vô nghĩa, mà nó tiết kiệm được thời gian vác pháo lên vai. Ngoài ra, bắn ở tầm thấp cũng rút ngắn được thời gian pháo bay, hai lần rút ngắn bé nhỏ ấy cũng đủ để kiếm khách sắp rơi xuống đất ăn trọn một quả Pháo Huyền Từ.
Đặc điểm của Pháo Huyền Từ là hút lấy mục tiêu bị đầu đạn chạm trúng, đồng thời kéo mạnh mục tiêu bị hút, tốc độ bay sẽ dần chậm lại rồi rơi xuống đất nổ tung tùy thuộc mục tiêu. Thùy Dương Quấn Bờ không thể thoát khỏi lực hút của kỹ năng, xác định phải chịu thương tổn. Lòng đang xoắn xuýt nên phản kích thế nào thì đột nhiên thấy đối thủ thản nhiên giơ tay, búng một cái “tách”.
Kiếm khách kinh hãi, đây không phải một hành động vô nghĩa, đây là hình thức mở đầu cho kỹ năng Nhiệt Cảm Phi Đạn của bậc thầy pháo súng. Cái búng tay này sẽ bật mở một chiếc bật lửa, vị trí ném bật lửa, cũng là vị trí cuối cùng đạn pháo bay từ trời xuống.
Chiêu này có uy lực rất lớn, đương nhiên thao tác cũng rất khó. Chưa bàn tới việc ném bật lửa chuẩn hay không, tốc độ bay của bật lửa cũng không nhanh như đạn, chả có gì đáng khen. Sau kỹ thuật chém Pháo Lượng Tử khó khăn, Thùy Dương Quấn Bờ quyết định thử sức với thao tác có độ khó cao hơn, ánh kiếm chớp lóe giữa không trung, hắn dự định dùng chiêu Rút Đao Trảm chém phăng chiếc bật lửa kia.
Chiêu thức đó từng xuất hiện trong trận đấu vòng tròn chuyên nghiệp giữa đội 301 và Gia Thế, tuyển thủ Cao Kiệt – kiếm khách của đội 301 đã làm vậy để hóa giải chiêu Nhiệt Cảm Phi Đạn. Thùy Dương Quấn Bờ cũng đang trong trạng thái lơ lửng y hệt như Cao Kiệt khi đó. Chẳng qua, hắn không có kỹ thuật như tuyển thủ chuyên nghiệp, hắn không nắm chắc được thao tác này, chỉ đành cầu nguyện trong lòng.
Trúng đi.
Nhìn hướng bay của kiếm khí trùng với đường cung vạch bởi bật lửa, Thùy Dương Quấn Bờ đang hí hửng tưởng ăn chắc rồi, ai ngờ “bùm” một tiếng, kiếm khí bay ra chợt nổ tung thành ba đóm lửa, Thùy Dương Quấn Bờ sững người, xoay góc nhìn về phía Trục Yên Hà, thì thấy khẩu pháo đen ngòm đang chĩa về mình, khói súng hãy còn vấn vít bay…
Đệch! Thùy Dương Quấn Bờ nhìn thấy kiếm khí của chiêu Rút Đao Trảm đã bị kỹ năng Pháo Chống Tăng đẩy lệch đi, lướt qua chiếc bật lửa đang bay tới.
Hắn ăn may mới làm được thao tác có độ khó cao đến vậy, thế mà đối phương cũng giơ pháo dùng Pháo Chống Tăng bắn lệch Rút Đao Trảm của hắn.
Thùy Dương Quấn Bờ chợt rét run. Hắn biết mình ăn may, vậy đối thủ thì sao?
Chiếc bật lửa bập bùng rốt cuộc cũng thực hiện xong một đường cong duyên dáng, rơi xuống đất “leng keng”. Bầu trời ầm vang một trận, ngọn lửa của Nhiệt Cảm Phi Đạn giáng xuống. Thân thể Thùy Dương Quấn Bờ bắt đầu rơi xuống, hắn không thể sử dụng Chịu Thân, hắn không phải lơ lửng bình thường, mà đang bị hút bởi Pháo Huyền Từ.
Thùy Dương Quấn Bờ đồng loạt đón nhận vụ nổ từ Pháo Huyền Từ và đòn tấn công do Nhiệt Cảm Phi Đạn giáng xuống. Một cây nấm khói bốc ngùn ngụt giữa trời. Nhưng chưa hết, Thùy Dương Quấn Bờ còn đang quằn quại giữa khói súng, thì chợt thấy một cột sáng từ trên đỉnh đầu bắn thẳng xuống, đấy chính là đại chiêu kết thúc của bậc thầy pháo súng – Vệ Tinh Xạ Tuyến…
Cùng một lúc, Thùy Dương Quấn Bờ ăn trọn tất cả các chiêu sát thương cao của bậc thầy pháo súng.
Bị Vệ Tinh Xạ Tuyến dội qua, quanh thân Thùy Dương Quấn Bờ còn lập lòe ánh sáng và khói súng, Diệp Tu lại chuẩn xác thao tác Trục Yên Hà xả thêm vài kỹ năng nữa, đám người hóng hớt cứ phải trợn mắt há mồm nhìn nòng pháo nổ đùng đoàng không dứt lên tới 77 liên kích.
Khi cột sáng tắt đi, khói súng tản ra, Thùy Dương Quấn Bờ đã nằm thẳng cẳng.
Từ khoảnh khắc bị Lên Gối hất lên trời, hắn không có nổi một cơ hội phản kích, đến thời khắc chạm đất, tất cả chỉ kéo dài có 5 giây, 5 giây đó đã có bao nhiêu kỹ năng? Nhất thời đám người xem cũng muốn xòe tay ra mới có thể đếm rõ.
Chỉ có kết quả là rõ ràng nhất: Thùy Dương Quấn Bờ thua.
Thua.
Thua thật sự.
Chớp mắt ấy, thanh máu dài ngoằng đã bị xóa sạch. Trong phòng lặng như tờ. Tuy người xem không thể lên tiếng, nhưng vẫn có thể viết ra lời, vậy mà giờ phút này chẳng ai buồn gõ chữ, bởi tất cả đều đang ngây dại.
Trần Quả cũng sững người trước màn hình máy tính.
Cô vốn đã đứng dậy, vì Diệp Tu ném cây pháo Hoa Hồng của mình, cô còn định phi sang làm thịt tên đó. Kết quả là pháo được nhặt lại trong nháy mắt, đối thủ cũng ngã xuống trong nháy mắt, tất cả chỉ trong nháy mắt, hệt như chính cô vừa mới bật dậy…
Rốt cuộc cô cũng tận mắt thấy Diệp Tu hạ đối thủ trong vỏn vẹn mấy chục giây như thế nào, bằng chính Trục Yên Hà của mình.
Trần Quả chưa từng nghĩ, rằng Trục Yên Hà của cô lại có thể bộc phát giết người chớp nhoáng đến thế, giờ thì cô thấy rồi, mà kẻ bại trận còn là cao thủ nổi danh trong Thần Chi Lĩnh Vực, Trục Yên Hà mờ mịt, vốn khi nãy còn hùng hổ đòi giết Diệp Tu, vậy mà giờ lại luống cuống chẳng biết phải biểu đạt thế nào.
Xác của Thùy Dương Quấn Bờ nhanh chóng biến mất. Người chơi biết rằng người này đã ra khỏi phòng.
Thùy Dương Quấn Bờ còn nói gì được nữa?
Kẻ kiêu ngạo như hắn cũng có lúc hoàn toàn câm lặng, rốt cuộc hắn cũng không tài nào ngang ngược được nữa.
Hắn nhận ra, lời Quân Mạc Tiếu nói không phải khiêu khích, mà là sự thật hiển nhiên.
Một ván, thật sự chỉ cần một ván.
Hắn đã nhận rõ chênh lệch thực lực giữa hai người.
Bại trận quá nhanh, quá thảm, đây không phải điều mà vận may có thể mang đến. Trận đấu này nhanh đến nỗi khiến mọi người quên hẳn một sự thật, rằng đây còn là một trận “Perfect”, bởi Trục Yên Hà hoàn toàn không bị chút tổn thương nào.
Đến khi Trục Yên Hà ra khỏi phòng, căn phòng tự động xóa mất, khán giả cũng bị đá ra ngoài. Nhưng ai nấy vẫn còn ngẩn ngơ, im lặng tại chỗ. Chỉ có Diệp Tu tựa như chưa hề có việc gì, tháo tai nghe, quay ra bảo: “Chị chủ, trả cho chị đấy.”
“Hả?” Trần Quả vẫn còn chìm trong trạng thái ngây dại.
“Có quay lại không?” Bỗng dưng Trần Quả quay ra hỏi Đường Nhu.
Đường Nhu cười khổ, “Là chị cầm mà.”
“Á á á á.” Nhân vật trên máy đã thoát ra, làm sao còn thu hình được nữa, Trần Quả tiếc đứt ruột. Trận đấu phấn khích như thế mà thu lại có khi xem cả trăm lần ấy chứ.
Trần Quả đang ủ ê thì chợt nhận ra xung quanh rất khác thường, ai cũng nhìn lại đây, còn có những ánh mắt không ngừng đánh giá mình.
“Nhìn cái gì?” Trần Quả hỏi thẳng, những người nhìn cô đều là khách ruột, cũng có chút quen biết. Nhưng cô có làm gì khác người đâu mà nhìn gì dữ vậy?
“Chị chủ số dzách.” Bỗng một người nói.
“Hả?” Trần Quả không hiểu.
“Trục Yên Hà đó.” Một người khác kêu lên.
“Hả? Trục Yên Hà hả? Đâu đâu?” Lại một kẻ khác nhảy dựng lên, lần này là khách lạ Trần Quả không biết.
Trần Quả lập tức hiểu ra, trận này có cả người trong tiệm xem, chắc chắn cũng là người chơi khu 10. Trong đó có vài khách quen không biết Quân Mạc Tiếu là nhân viên trông tiệm, nhưng biết nhân vật Vinh Quang của Trần Quả là Trục Yên Hà, xem xong cũng hãi hùng cả bọn. Sau đó, e rằng hiểu nhầm Quân Mạc Tiếu là Trần Quả luôn rồi.
Còn khách lạ đương nhiên không biết được, chỉ đột nhiên nghe thấy có người trong quán bàn tán, thế là cũng đứng dậy tìm đối tượng hóng xem. Trần Quả dở khóc dở cười, dáo dác nhìn chung quanh, Diệp Tu lại lẩn đi đâu mất. Chỉ đành bất đắc dĩ gào lên, “Không phải chị, người khác mượn acc chị chơi.” rồi cũng chuồn mất.
Đám khách giật mình, cũng không nói gì thêm, đám hóng chuyện chỉ muốn thỏa mãn trí tò mò nhất thời, cũng chẳng thêm được cân thịt nào. Đa số người chơi Vinh Quang có quen biết và từng đấu với Trần Quả đều biết trình độ của cô chủ này, trận hoành tránh ban nãy khiến người ta quá bất ngờ, mà lão làng nào lại chẳng biết Thùy Dương Quấn Bờ chính là cao thủ chứ.
Nhân vật cho người khác mượn, lời này đáng tin hơn.
Trong tiệm net, người có thể nhận ra acc của Trần Quả chạy ra xem không có mấy mống, cũng không gây động tĩnh quá lớn, mọi người chỉ lén lút thảo luận rồi trở về trò chơi. Trận này đấu quá nhanh, chẳng những quá trình nhanh, mà ngay cả thời gian căn phòng biến mất sau trận đấu cũng chóng vánh, làm cả đám chưa kịp thảo luận câu nào, người chơi vừa rời đấu trường đã lập tức lên thế giới tìm bạn tám cùng.
Chỉ chốc lát sau, kênh thế giới của khu 10 hoàn toàn bị bao phủ bởi đề tài này.
Quấn Mạc Tiếu, Thùy Dương Quấn Bờ, Trục Yên Hà, bậc thầy pháo súng, ném vũ khí, one hit one kill, tất cả đều là những từ mấu chốt.
Trận này quá đẹp, đẹp đến nỗi người ta đều dồn hết tâm trí vào bên thắng, Thùy Dương Quấn Bờ bỗng chốc trở thành tấm phông nền đáng thương, chẳng mấy người nhắc tới.
Có vài con gà mờ, đương nhiên không biết Thùy Dương Quấn Bờ lợi hại thế nào, chỉ biết hắn bị thịt trong nháy mắt, nên cũng cười nhạo mấy câu, kết quả nói xong còn bị người ta cười vào mặt.
Trận đấu này, nguyên nhân thắng bại không phải vì một bên yếu, mà bởi bên còn lại quá mạnh.
Đây là ấn tượng của hầu hết người chơi lúc này. Đương nhiên không ai cảm thấy Thùy Dương Quấn Bờ thua trong vinh quang, kể cả chuyện hắn làm màu rồi bị đạp ngã cũng không phải mối quan tâm chủ yếu của mọi người lúc bấy giờ.
Trục Yên Hà quá mạnh.
Bậc thầy pháo súng quá mạnh.
Quân Mạc Tiếu quá mạnh.
Đây mới là trọng điểm.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật