Lam Hà và Dạ Độ Hàn Đàm đoán không sai.
Nếu kỷ lục phó bản vẫn tiếp tục bị bắt cóc, đây sẽ không phải chuyện của riêng hai công hội nhà họ nữa. Những công hội lớn khác cũng liên thủ với nhau, mua hoặc giết, chung quy cũng sẽ bắt tay nghĩ biện pháp giải quyết.
Nhưng lúc này đây, nguy cơ lớn nhất vẫn là hai công hội họ. Các công hội kia dù biết tính chất tống tiền của Quân Mạc Tiếu thì giờ cũng tuyệt đối không liên kết với họ, mà đứng ngoài hóng xem cả hai xấu mặt. Chẳng có gì tốt hơn chuyện hai công hội này bởi vì thế mà tụt dốc không phanh.
“Ông định thế nào?”Lam Hà hỏi Dạ Độ Hàn Đàm.
“Chưa biết, tui muốn nghe quan điểm của ông.” Dạ Độ Hàn Đàm nói.
Lam Hà do dự, là do dự thật sự. Nhận thua và đưa tiền chuộc cho kẻ bắt cóc, hay cương quyết chống trả, từ nay về sau cạnh tranh trên con đường kỷ lục phó bản.
Đã nhiều lần Lam Hà mở danh sách bạn tốt tìm Quân Mạc Tiếu rồi lại đóng vào. Việc liên quan đến kỷ lục không phải nhỏ, bằng không cậu đã chẳng tìm Xuân Dịch Lão dăm lần bảy lượt để thương lượng. Nhưng nãy vừa tìm, giờ lại tìm tiếp, trông cứ như bản thân quá bất tài, đám Thùy Dương Quấn Bờ sẽ châm chọc ngay và luôn.
Nhưng… nếu biết mình chấp nhận giao tiền chuộc, cái đám kia chắc chắn cũng chẳng nói được câu nào hay ho. Mà chuyện mình nắm không được kỷ lục phó bản phải về tổng bộ cầu viện cao thủ đã mất mặt lắm rồi. Những đợt khai hoang khu mới trước kia chưa bao giờ phát sinh tình trạng này cả, các cao thủ được phái đi đều phải tự lực cánh sinh, một tay gầy dựng danh thế công hội.
Không thể thỏa hiệp được.
Lam Hà đột nhiên quyết định.
“Phá kỷ lục xong nói sau.” Lam Hà không tìm Quân Mạc Tiếu, mà trả lời Dạ Độ Hàn Đàm.
“Ồ? Không để ý đến hành động của Quân Mạc Tiếu à?” Dạ Độ Hàn Đàm hỏi.
“Ờ.” Quyết định lần này của Lam Hà không liên quan đến sự cạnh tranh trong công hội, chỉ đơn giản là cậu muốn chứng minh bản thân thôi.
“Ok… chúc chú em thuận lợi.”Dạ Độ Hàn Đàm nói xong thì đâm ra ngờ vực. Lam Hà muốn phá kỷ lục phó bản thật, hay không muốn mình biết nên mới nói thế? Dù sao, chuyện dùng tiền mua chuộc Quân Mạc Tiếu mà bị truyền ra sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng công hội, cho nên khi thương lượng với Lam Hà, Dạ Độ Hàn Đàm không hé răng chút nào về tính toán của họ. Giữa các công hội lúc nào cũng phải đề phòng.
Dạ Độ Hàn Đàm thăm dò thái độ Lam Hà xong thì quyết định án binh bất động. Đằng nào muốn lấy được kỷ lục của Khe Núi Nhất Tuyến vẫn còn cần lên ít cấp nữa, chí ít không phải hôm nay.
Trời dần rạng sáng, làm gối cho Tô Mộc Tranh cả đêm, vai Diệp Tu đã mỏi đến tê cứng. Nhưng nghe tiếng thở đều đặn bên tai, Diệp Tu biết cô đã ngủ thật rồi.
Chẳng qua đã gần 7 giờ sáng, vài vị cú đêm đang rục rịch chuẩn bị ra về, thay ca thu ngân, nhóm trông tiệm cũng sắp đến, không thể giữ mãi thế này được.
“Này này.” Diệp Tu quay đầu gọi, “Rời giường.”
“Mấy giờ rồi?” Tô Mộc Tranh mơ màng hỏi.
“6 giờ 50 phút” Diệp Tu đáp.
“Chưa đến 7 giờ mà, 10 phút nữa đi…” Nói xong, Tô Mộc Tranh nhích nhích đầu, đổi lấy tư thế dễ chịu hơn.
“Dậy mau, anh còn phải ra thanh toán, may cho em là đêm qua không có ai mua đồ đấy.” Diệp Tu giục giã, bình thường máy móc bị trục trặc, hay có người muốn ăn uống gì đó, anh trực net kiểu gì cũng phải ra phục vụ. Chả biết sao đêm qua bình yên thế, cứ như cả đám khách cùng hẹn nhau tiết kiệm, để Tô Mộc Tranh đánh một giấc nồng.
“Thật à, may thế.” Cuối cùng Tô Mộc Tranh cũng nhỏm đầu dậy, tay dụi mắt, ngáp một ngáp dài.
“Che lại đi, khách tới kìa.” Diệp Tu nhắc nhở.
“Vâng.” Tô Mộc Tranh lại bịt kín mình như lúc đến. Mặc vậy cũng không gây chú ý lắm, vào cái giờ này ai cũng chỉ muốn ra về cho mau thôi.
Tô Mộc Tranh chạy ra ngoài quầy, nhòm vào Diệp Tu đang tính tiền cho khách. Đương nhiên, không phải ai cũng về, chẳng qua người ở lại chơi tiếp cũng phải tính, đêm có giá của đêm, sau 7 giờ lại có giá khác.
“Anh Diệp.” Thu ngân ca sáng đến đổi ca, nhân viên trực net cũng đến, hầu hết mọi người đều ở cùng nhau, hàng ngày sẽ cùng ăn cùng đi làm.
“Sắp xong rồi đây.” Diệp Tu chào mọi người một tiếng, chuyện tính tiền cho khách thâu đêm cũng khá nhanh, chẳng mấy đã hoàn thành. Diệp Tu đi ra, nhóm trực ca sáng bước vào, một ngày công tác của Diệp Tu đã xong.
“Ăn gì không?” – Diệp Tu hỏi Tô Mộc Tranh.
“Gì cũng được…” Rõ là cô nàng hãy còn ngái ngủ, mặt cứ ngơ ra.
“Ừ, vậy như cũ đi.” Nói rồi hai người cùng nhau rời khỏi quán net.
Hôm nay Trần Quả dậy rất sớm, xuống lầu thì thấy Diệp Tu cùng một cô gái rời khỏi tiệm, ban đầu còn tưởng là Đường Nhu, nhưng nhìn lại thì hóa ra không phải. Cô sống cùng Đường Nhu đã lâu, nhìn đằng sau cũng biết.
“Ai đấy?” Trần Quả chạy xuống hỏi người khác, ai cũng lắc đầu, Diệp Tu không giới thiệu.
“Tiểu Đường?” Trần Quả hô lên xem Đường Nhu có đang ở đây hay không.
Đường Nhu có ở, nhưng đang mãi chơi game, đeo tai nghe nên không nghe được gì. Chẳng qua ngày nào cô nàng cũng ngồi góc đó, Trần Quả chạy ra là bắt được liền.
“Sao nay chị dậy sớm thế?” Đường Nhu tưởng là Diệp Tu đổi ca chạy đến, quay lại mới phát hiện ra là Trần Quả.
“Ờ.” Trần Quả ờ xong thì lập tức nổi máu bà tám, “Cô bé đi cùng Diệp Tu là ai thế?”
“Đi cùng đó hả?” Đường Nhu nghe xong cũng quay ra nhìn về phía quầy, “Đi rồi à?”
“Đi rồi, lúc chị xuống đã thấy đi rồi. Ai đấy?” Trần Quả hỏi.
“Ây… tên thì em không biết, chỉ biết là bạn nữ hay phá phó bản với tụi em thôi.” Đường Nhu đáp.
“Bạn net à?” Trần Quả kinh ngạc.
“Hai người đó… quen nhau từ trước thì phải…” Tối qua Đường Nhu thấy Tô Mộc Tranh dựa vào vai Diệp Tu ngủ, ai nhìn vào cũng thấy quan hệ hai người họ khác thường. Chẳng qua cô nàng không phải người hay tọc mạch, không hỏi, tự nhiên cũng không dám khẳng định mối quan hệ của hai người. Đương nhiên, cô không nghĩ họ là bạn net, ngay từ trong trò chơi đã thấy họ thân quen nhau mà.
“Thằng đó mà cũng cua được gái cơ đấy.” Trần Quả bùi ngùi, “Xinh không?”
“Không biết, em chưa nhìn.” Đường Nhu đáp.
“Thế cả đêm qua em làm gì?” Trần Quả tỏ vẻ bất mãn với độ hóng hớt của Đường Nhu.
Đường Nhu chỉ đành cười trừ.
“Ăn gì chưa?” Trần Quả hỏi.
“Chị ăn gì em ăn đó, dù sao em cũng không có tiền. Hí hí…” Đôi khi cô nàng cũng hay chơi xấu.
“Chờ chị.” Trần Quả lườm cho phát rồi đi. Tuy nói bao ăn bao ở, nhưng tiêu chuẩn lại không cố định, phần lớn đều là đến bữa Trần Quả mới quyết định cho nhân viên ăn gì. Lúc hứng lên thì mời một bữa thịnh soạn, nhân viên lúc ấy sướng cứ như vớ được vàng.
Buổi sáng, quanh tiệm net Hưng Hân có khá nhiều hàng quán, Trần Quả cũng hay ghé qua mấy chỗ. Mì vằn thắn, bánh bao, cháo, vòng vèo qua mấy quán liền, ngó trái ngó phải tìm kiếm gian tình, nhưng chả thu hoạch được gì.
Cầm đồ ăn sáng trở lại vẫn không thấy bóng dáng Diệp Tu đâu, gọi Đường Nhu ra ăn được nửa rồi mới thấy Diệp Tu ngậm điếu thuốc đủng đỉnh đi vào.
“Ái chà, hôm nay chị chủ dậy sớm thế.” Diệp Tu chào Trần Quả.
“Cô bé mà cậu dẫn theo đâu rồi.” Máu buôn chuyện lại nổi lên, Trần Quả chẳng buồn mào đầu, vào thẳng chủ đề.
“Về rồi.” Diệp Tu ung dung đối phó với bà tám.
“Cậu được đấy, công việc cuộc sống vẹn cả đôi.” Trần Quả nói.
“Ôi, mì vằn thắn à, cho xin bát.” Diệp Tu lại đáp một nẻo.
“Cậu ra ngoài mà không ăn gì sao?” Trần Quả hỏi.
“Đó là tiền túi mà, đói kém lắm.” Diệp Tu đáp.
“Vô sỉ.” Trần Quả nghiến răng, “Không có phần của cậu.”
“Thế hả, vậy tôi đi ngủ đây.” Diệp Tu chạy mất, Trần Quả sững người, chị mày còn muốn hỏi tiếp mà, chưa chi người đã chuồn rồi?
“Ha ha ha…” Đường Nhu ngồi bên cười khúc khích.
“Cười gì?” Trần Quả lườm cô nàng.
“Không có gì ạ…” Đường Nhu cũng không giải thích gì.
“Em ngày càng giống tên kia rồi.” Trần Quả bất mãn.
“Nào có.”
“Ngày nào cũng cắm đầu vào game, tính tình thì quái gở. Không ra ngoài phơi nắng bao lâu rồi hả cô em?” Trần Quả nói.
“Được rồi mà, cuối tuần em với chị đi dạo phố nhé?” Đường Nhu nịnh.
“Vậy còn được.” Trần Quả tỏ vẻ hài lòng. Sống với nhau đã hai năm, Đường Nhu đã trở thành người bạn thân thiết của cô. Trước dụ chơi Vinh Quang bất thành, giờ thành công rồi lại chợt nhận ra thời gian hai người tâm sự ít hẳn.
Lúc đầu, Trần Quả còn do dự có nên lập acc nhỏ cùng luyện với hai người không. Chỉ cần một trong hai người rủ là cô sẽ chơi ngay. Kết quả thì, hai đứa nó chỉ biết cắm đầu chơi, không thiết nghĩ gì cả. Để mình Trần Quả nghĩ tới nghĩ lui, đến khi ngoảnh lại mới phát hiện cấp của cả hai đã lên cao, cô có chơi, cũng lại lủi thủi một mình ở Thôn Tân Thủ, nhất thời cũng chán nản.
Dù sao Trục Yên Hà đã gắn bó với cô mấy năm, tình cảm sâu đậm, bảo bỏ là tuyệt không thể. Đến khu mới, Trần Quả cũng chỉ vì muốn chơi cùng hai người đó cho vui, đợi đến khi vào Thần Chi Lĩnh Vực cô sẽ quay lại là chính mình. Nhưng giờ xem ra, khu mới thì thôi, chờ hai đứa này đến Thần Chi Lĩnh Vực vậy.
Tuy ngoài miệng thì chẳng nói gì, song gần đây đáy lòng cũng có chút cô đơn. Là trong game hay ngoài đời, đâu cũng thấy cô độc.
“Em ăn no rồi, em đi ngủ trước nhé.” Đường Nhu ăn xong trước, đứng dậy tạm biệt Trần Quả.
“Đi đi.” Trần Quả phất phất tay, đuổi Đường Nhu đi. Một mình bưng bát cháo, lặng người nhìn tiệm net sáng sớm vắng tanh.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật