Trang chủ » Toàn Chức Cao Thủ » Chương 149: Buổi đấu giá lớn

Chương 149: Buổi đấu giá lớn

Công hội Nguyệt Luân?

Nghe tên công hội có đến một nửa số hội trưởng của các công hội lớn đều mờ mịt. Đối với bọn họ, các công hội nghe tên nhiều đến thuộc đều có câu lạc bộ đứng sau, chỉ có công hội như thế mới lọt vào tầm đối thủ cạch tranh trong mắt họ. Công hội Nguyệt Luân, người nghe qua thì có, nhưng chắc chắn đây là một công hội không có kẻ chống lưng, chỉ do người chơi bình thường thành lập nên, phát triển thuộc dạng tầm tầm. Một công hội như vậy, thế mà trong vòng vây của bao nhiêu công hội lớn nẫng Quân Mạc Tiếu đi mất?

Các hội trưởng đều mất bình tĩnh, hỏi thăm công hội Nguyệt Luân này muốn giở trò mèo gì.

Đương nhiên chỉ đơn giản là hỏi thăm. Công hội cỡ Nguyệt Luân đương nhiên không được các công hội lớn cài nằm vùng chơi trò vô gian đạo rồi, lúc này không có tin tình báo nào, chỉ có thể tìm người quen trong các công hội khác gián tiếp hỏi thăm thôi.

Thế mà vẫn hỏi được thật, dù sao công hội Nguyệt Luân cũng không giống họ. Phong Hoa muốn đi làm bộ Xích Nguyệt nên rống trên kênh bang hội, phát động kêu gọi lực lượng quần chúng, khuyến khích bốn chiến đấu pháp sư mỗi người hy sinh một món trang bị Xích Nguyệt. Toàn bộ công hội đều biết chuyện, lại chẳng thấy có gì cần che giấu, đương nhiên khi vừa nghe bằng hữu hỏi thăm đã lập tức nói ra ngoài.

Rất nhanh, bốn món trong bộ Xích Nguyệt, tất cả hội trưởng của các công hội lớn nghe được cái giá này, đều phun máu xối xả.

Bốn món trong bộ Xích Nguyệt.

Thế này mà tính là thu phí hả, đối với công hội bọn họ chả khác gì tặng không. Thứ rớt nhiều nhất ở phó bản cấp 30 chính là bộ trang bị lam, bốn món của bộ Xích Nguyệt ấy há mồm cũng lấy được. Người chơi trong công hội bọn họ lại rất chuyên tâm, gom người có đủ cả bộ trang bị chức nghiệp cũng được vài đội.

Hơn nữa chế độ của công hội bọn họ khá hoàn thiện, cần trang bị Xích Nguyệt, công hội tự nhiên sẽ đổi vật bù lại. Cho nên chỉ cần nói mấy câu là có thể đào ra bốn món, không giống Phong Hoa van ông lạy bà, gạt trên lừa dưới mới làm ra được bốn món này.

Tóm lại, đây thật sự là điều kiện quá dễ dàng đối với các công hội lớn, sao lại để công hội Nguyệt Luân chiếm lợi rồi? Các hội trưởng không thể bình tĩnh nổi, rất nhiều người đưa ra điều kiện hấp dẫn với Quân Mạc Tiếu.

“Người anh em, một bộ Xích Nguyệt, thế nào?”

“Một bộ Xích Nguyệt, cộng thêm vũ khí tím Trường Mâu Ngân Quang cấp 30″

“Hai bộ Xích Nguyệt, ông mặc một bộ, một bộ làm gì thì làm.”

Đủ loại điều kiện liên tục, hậu đãi hơn hẳn 4 món Xích Nguyệt kia. Diệp Tu cũng không ngại phiền, kiên nhẫn hồi âm từng người. Ấy vậy mà trong số đó lại không có Lam Hà và Dạ Độ hàn Đàm chạy lại kêu gào.

Hai người này không phải chỉ qua lại một hai lần với Diệp Tu, coi như cũng hiểu nhau kha khá. Bốn món của bộ Xích Nguyệt, đây căn bản không phải tiền công giúp đánh phó bản của tên này.

Quân Mạc Tiếu ra giá có một đặc điểm, vừa khiến người ta có chút đau lòng nhưng vẫn cảm thấy đáng giá. Điều đó chứng tỏ hắn là một tay già đời, có sự hiểu biết rất nhiều với trò chơi, đánh giá giá trị cực chuẩn xác. Dựa vào tác phong của hắn, nếu lúc này cần bộ trang bị chức nghiệp, bốn món tương đương với bốn bộ chăng? Nghĩa là sao? Có ý đồ gì?

Lam Hà và Dạ Độ Hàn Đàm mờ mịt thầm đoán.

Mà các công hội lớn tuy rằng hành động khá nhất trí, nhưng lại chả biết gì về nhau. Dẫu tất cả đã quen thói cài nằm vùng do thám nhau, nhưng lúc này khu mới vừa lập, những kẻ nòng cốt trong hội đều là những kẻ lão làng chuyển từ khu cũ đến, còn acc nhỏ mới gia nhập, có làm gì lúc này cũng không chiếm được sự tín nhiệm cao, các hội trưởng đều biết đề phòng vấn đề này cả rồi.

Có điều, trong đó vẫn có các gián điệp thâm niên trà trộn vào. Loại gián điệp này không phải acc nhỏ chui vào báo danh gia nhập ở khu mới, đó là nằm vùng đến từ khu cũ, lần này báo danh đến vùng mới khai hoang thì được chọn trúng. Những tên thế này, đến khu mới đã thành tinh anh trong công hội, có làm rộn lên thì cũng khá dữ.

Lúc này muốn nghe được động tĩnh của mỗi công hội, chỉ có thể dựa vào những kẻ nằm vùng thâm niên đó, nhưng cũng không có nhiều kẻ thế này lắm. Người mà phía Lam Hà có thể liên hệ được, cũng chỉ có một người đang trà trộn trong công hội Luân Hồi thôi.

Công hội Luân Hồi là công hội trong game online của câu lạc bộ Luân Hồi. Chiến đội Luân Hồi mới nổi lên mấy năm gần đây, cao thủ át chủ bài của đội là Chu Trạch Khải – người nổi nhất trong Vinh Quang hiện nay. Không ít chuyên gia, fan đều xem trọng tương lai của chiến đội Luân Hồi. Một đối thủ mạnh mẽ như thế, tự nhiên trong Liên minh hay trò chơi đều được chú ý đặc biệt.

“Luân Hồi ra giá bốn bộ Xích Nguyệt ” Nằm vùng thâm niên-kun cung cấp tin cho Lam Hà.

“Dựa vào phương thức báo giá của hắn trước giờ, đây đã là cao nhất rồi.” Lam Hà nói.

“Đúng vậy. Nhưng lúc này, hắn từ chối......” Thâm niên-kun trả lời.

“Vì sao?” Lam Hà hỏi.

“Đã đáp ứng với công hội Nguyệt Luân.” Thâm niên-kun nói.

“Rõ ràng đã biết chúng ta sẽ mời hắn đến phá bản khi lên 30, sao lại vì 4 món trong bộ Xích Nguyệt mà đáp ứng trước với công hội Nguyệt Luân chứ.” Lam Hà nói.

“Chú cảm thấy được hắn có ý đồ khác?”

“Khẳng định chắc luôn” Lam Hà nói.

“Nghe nói Yên Vũ Lâu cùng với Bách Hoa Cốc cũng ra cái giá tương tự vậy.”

“Sao chú biết?” Hiện tại không dễ hỏi thăm việc ra giá, Lam Hà cũng chỉ thông qua đồng chí nằm vùng mới biết động tĩnh của công hội Luân Hồi thôi.

“Hội trưởng của tụi tui sang hỏi......”

Lam Hà thoải mái.  Các công hội lớn tuy cạnh tranh nhau, nhưng vẫn quen biết nhau. Thời điểm khó nắm bắt này, có khi cũng sẽ hóa thù thành bạn cho nhau trao đổi chút tin tức. Tỷ như Xa Tiền Tử thường xuyên qua lại với cậu, nhưng chiến đội Vi Thảo và chiến đội Lam Vũ tuyệt đối là một đôi tử địch, đương nhiên công hội trong trò chơi nhìn nhau cũng không vừa mắt.

“Hội trưởng của tụi tui chuẩn bị nâng giá.” Nằm vùng thâm niên-kun đột nhiên tiếp sóng tin tình báo mới.

“Hả? Bao nhiêu?”

“Năm bộ trang bị chức nghiệp”

Lam Hà giật mình, bất chợt sáng tỏ.

Chẳng lẽ là vì lí do này? Cố ý hạ thấp giá trị của mình một lần, lạt mềm buộc chặt, lấy lui làm tiến. Chọc cho các công hội tranh nhau mua, lập tức cũng nâng cao giá trị bản thân hơn. Loại giá trị này, lên rồi là không dễ xuống đâu, trừ khi hắn không làm được nhiệm vụ mà chủ thuê giao.

Hiện tại Luân Hồi định nâng giá, cùng trao đổi thông tin với họ còn có Yên Vũ Lâu và Bách Hoa Cốc, có thể cũng sẽ giống vậy. Nhưng tên hội trưởng này cũng không phải kẻ nằm vùng bên công hội đối địch, các tin tức trao đổi được đều nửa thật nửa giả, Lam Hà muốn dựa vào đó để phán đoán quả thực không được chính xác lắm. Cậu ta chỉ biết, năm bộ chức nghiệp này đã vượt qua mức giá mà mình đã định cho Quân Mạc Tiếu.

Chiêu này quá đỉnh, Lam Hà cảm khái, nếu đã hiểu ý đồ của Quân Mạc Tiếu, Lam Hà cảm thấy mình có thể bàn bạc với Quân Mạc Tiếu được rồi, đang chuẩn bị đi nhắn, bỗng nhiên nằm vùng thâm niên-kun lại báo tin: “Đệch, lại cự tuyệt”

“Còn cự tuyệt? Hắn rốt cuộc muốn thế nào? Vì lý do gì chứ? Hắn còn yêu cầu gì nữa?” Lam Hà cũng kinh ngạc, năm bộ chức nghiệp, thế này đã là cắn răng trích máu lắm rồi, tên này còn không thỏa mãn, thật sự muốn chọc điên các công hội sao?

“Không yêu cầu gì cả, hắn vẫn nói...... đã đáp ứng công hội Nguyệt Luân.”

“Sao lại thế hả...... Rồi mấy chú định thế nào?” Lam Hà hỏi.

“Không biết...... Hội trưởng  đang chửi thề kìa”

Lúc này, hội trưởng khu 10 của công hội Luân Hồi – Cô Ẩm đương nhiên không thể bình tĩnh nỗi. Bốn bộ chức nghiệp, gã cảm thấy đây là một cái giá khá hợp lý, hai bên nên kết sổ được rồi. Nhưng Quân Mạc Tiếu từ chối cũng quá nhanh, tin vừa nhắn sang chưa tới một giây đã được đáp lại. Cô Ẩm quả thực phải hoài nghi người nay đang cài tự động trả lời, bằng không làm gì mà nhanh thế?

Tùy tiện thử  hai câu, có vẻ quả thực không phải tự động trả lời, người này không quan tâm đến cái giá này thật.

Cô Ẩm không phải đầu đất, hơn nữa thân ở giữa thế cờ, sau khi giá đưa ra bị cự tuyệt, gã đã đưa ra kết luận “Quân Mạc Tiếu muốn ăn dầy một phen” trước cả Lam Hà. Tên này chắc chắn đã nhắm trúng thời điểm mà tất cả các công hội đều bở hơi tai tranh mua hắn như này.

Cô Ẩm tạm thời bình tĩnh lại, chạy tới liên hệ các hội trưởng của các đại công hội khác.

Ai nấy lòng đầy căm phẫn, mắng mỏ Quân Mạc Tiếu rượu mời không uống, cả đám cứ như gặp phải kẻ thù giết cha mình. Cô Ẩm đương nhiên sẽ không bị những lời trên lừa gạt. Đám kia ra vẻ thống hận Quân Mạc Tiếu, đơn giản là để dụ đám còn lại, khiến người ta nghĩ họ sẽ không ra giá nữa. Cô Ẩm tin rằng, đám hội trưởng kia đều giống gã, chắc đã quyết tâm nâng giá chuẩn bị mời gọi lần nữa. Bởi lẽ đó nên mới làm bộ làm tịch, hy vọng đối thủ cạnh tranh lơ là.

“Hừ, anh mày éo chơi nữa” Sau cùng Cô Ẩm ném ra câu như thế, cũng nhằm mục đích đánh lừa, tiếp đấy lại vung tay ra giá, quất luôn năm bộ trang bị chức nghiệp.

Biên độ tăng lên tương đối lớn, Cô Ẩm nhìn thấy các hội trưởng đều không có ý từ bỏ, vì thế quyết định xài sang chút. Gã cảm thấy cái giá bản thân đưa ra có lẽ sẽ không hợp ý Quân Mạc Tiếu, nhưng ít ra cũng khiến cho đối phương cảm nhận được thành ý của mình, có thể còn thật sự đến bàn bạc?

Ai ngờ vẫn là tin hồi âm chưa quá một giây như trước. Lần này Cô Ẩm không giả vờ mất bình tĩnh nữa, mà là thực sự mất bình tĩnh. Trả giá như thế mà còn cự tuyệt, thằng này muốn gì, trao luôn công hội cho hắn hả?

Cô Ẩm khó chịu, cực kỳ khó chịu. Vài lần ra giá bị cự tuyệt, khiến gã hơi mất lí trí, lúc này gã đã chẳng còn suy nghĩ cướp Quân Mạc Tiếu về phục vụ công hội nữa, gã chỉ muốn cùng Quân Mạc Tiếu phân cao thấp, xem tâm người này rốt cuộc thâm đến nhường nào.

Vì thế, Cô Ẩm lại pm một tin nhắn qua: “Tám bộ chức nghiệp, thế nào, lần này ông anh nên vừa lòng rồi nhỉ”

Đưa ra giá này, Cô Ẩm không có thương lượng cùng bất cứ ai, giận dỗi mới nhắn tin đó qua. Thằng lỏi mi không phải bụng dạ đen tối sao? Được, tao dùng hẳn cái giá không thể tưởng được này quất thẳng vào mặt mi, cho mi trợn mắt há mồm, cho mi hết biết nói gì luôn.

Cô Ẩm đang theo đuổi khoái cảm thắng lợi của bản thân.

Kết quả, một giây cũng chưa đến, tin nhắn lóe lên, vẫn kiên quyết như thế, như chưa từng suy xét, Cô Ẩm gần như không dám mở ra nhìn, trong lòng gã chợt có dự cảm xấu, nhưng, xem thì vẫn phải xem thôi.

“Đáp ứng với công hội Nguyệt  Luân rồi”

“Đệch” vẫn là câu này, lần nào cự tuyệt cũng dùng mỗi câu này. Cô Ẩm hiện tại đã rõ, tên này có cài trả lời tự động đâu, hắn xài Ctrl+C Ctrl+V con mẹ nó rồi.

“Ông ông ông ông muốn thế nào hả” Cô Ẩm như nghe thấy tâm hồn mình rít gào.

“Tui phải vào phó bản rồi, nói chuyện sau.” Một giây cũng không đến đã hồi âm lại.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật