Edit & beta: Lá Mùa Thu
Nghênh Phong Bố Trận và Sách Khắc Tát Nhĩ.
Hai thuật sĩ vẫn chưa thực sự giao thủ, nhưng mùi khói súng đã tỏa nồng nặc.
Thật ra Lư Hãn Văn mới là người đánh hăng nhất ở đầu chiến trường này, nhưng vì còn quá trẻ nên cậu không có quá khứ đẫm máu như Ngụy Sâm với Dụ Văn Châu. Trên sóng trực tiếp, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác lược bỏ cậu luôn, chỉ lo lải nhải về cuộc chạm trán sắp diễn ra giữa hai đời thuật sĩ Lam Vũ.
Khán giả trong nhà thi đấu có góc nhìn Thượng đế nên nắm rõ hành động của hai đội hơn bất kỳ ai trong trận, nhưng dù vậy, họ vẫn rất hồi hộp về diễn biến kế tiếp. Giao tranh nổ ra ở nhiều nơi khác nhau, họ chả biết nên xem bên nào. Còn khán giả xem ti vi thì khỏi phiền lòng, vì lựa chọn góc nào là việc của tổ ghi hình chứ không phải họ. Camera chuyển đến đâu, họ theo dõi đến đó là xong!
Hiện tại, để phối hợp với đề tài được dẫn dắt bởi Phan Lâm và Lý Nghệ Bác, camera chiếu đến góc ba người Ngụy Sâm, Dụ Văn Châu và Lư Hãn Văn. Tuy câu chuyện hai đời thuật sĩ Lam Vũ tương tàn nghe hấp dẫn thật đấy, nhưng ở diễn biến thực tế, Lư Hãn Văn vẫn đang là người có thái độ tích cực nhất. Kiếm khách Lưu Vân vác trọng kiếm chặt chém rất khí thế, mà Ngụy Sâm chọn cách xử lý ra sao?
"Ừm... Ngụy Sâm đang khiển Nghênh Phong Bố Trận... ừm... chạy quanh tảng đá." Phan Lâm cố gắng chọn từ cho nó to tát lắm rồi, nhưng dưới sự thật quá tàn khốc, lời bình luận của hắn nghe sao đần độn khó tả.
"Lối di chuyển rất hữu hiệu..." Hắn bổ sung một câu nhạt toẹt, xong quay qua nháy mắt điên cuồng với Lý Nghệ Bác.
Đại ca cứu em!
Phan Lâm bó tay. Tô vẽ kiểu gì cho cái tình huống này?
"Ha ha." Lý Nghệ Bác nở nụ cười, "Phương thức chiến đấu không hề đẹp mắt hay cao siêu gì, nhưng đã giúp Ngụy Sâm tránh được thế tấn công của Lư Hãn Văn, không đúng ư?"
"Các khán giả ngồi trước tivi nếu chưa tiếp xúc Vinh Quang đủ lâu sẽ không quen với phong cách của vị tuyển thủ mang tên Ngụy Sâm này. Nói sao đây nhỉ? Vị tuyển thủ này cực kỳ chấp nhất với thắng lợi. Vì thắng lợi, anh ta không quan tâm cảnh chiến đấu có đẹp mắt hay không. Thủ đoạn cần thiết nhất, đó là những gì anh ta sẽ chọn." Lý Nghệ Bác nói.
Phan Lâm nghe mà bội phục.
Một cách khái quát hơn, thì Lý Nghệ Bác cũng chỉ đang truyền tải thông điệp "vì thắng lợi mà không chừa thủ đoạn", nhưng cách nói của hắn đã khiến một hành vi không quá dễ nghe trở nên vô cùng cao cả.
"Còn Lư Hãn Văn đánh dễ thương chưa kìa, ha ha!" Phan Lâm nhanh chóng bắt nhịp với Lý Nghệ Bác. Đường đường một trận tứ kết kịch liệt, hắn lại bảo chiến tướng người ta dễ thương. Nhưng, sự thật đúng là cái cảnh Ngụy Sâm và Lư Hãn Văn, một già một trẻ chơi trò cút bắt quanh tảng đá trông như hài kịch vậy. Thế nên, gọi là dễ thương cũng đâu quá đáng?
"Dụ Văn Châu rất yên ắng, hình như không có ý định can thiệp." Lý Nghệ Bác nói.
"Ừm, tôi nghĩ anh ấy muốn tham gia cuộc chiến từ góc độ toàn diện, vì phía Hưng Hân cũng chưa đem hết trò vui ra mà!" Phan Lâm nói.
"Nào ta cùng xem tình thế bên kia..." Lý Nghệ Bác nói.
Cảnh cút bắt quanh tảng đá chẳng còn gì vui, bởi màn đụng độ giữa hai đời thuật sĩ Lam Vũ được Phan Lâm và Lý Nghệ Bác xào nấu mãi chẳng chịu xảy ra. Thấy hai bình luận viên đã cụt hứng, camera bèn chuyển sang đầu kia chiến trường.
"Trịnh Hiên đang cover Hoàng Thiếu Thiên rút lui." Phan Lâm khái quát tình hình sơ bộ.
Ầm ầm ầm ầm!
Tuy Trịnh Hiên không hoàn toàn đánh theo đấu pháp Bách Hoa của Trương Giai Lạc, nhưng có chuyên gia đạn dược nào không lấy đấu pháp Bách Hoa làm gốc? Thương Lâm Đạn Vũ một bên che chắn Dạ Vũ Thanh Phiền, một bên tấn công cản trở Quân Mạc Tiếu và Hải Vô Lượng truy sát hắn.
"Hôm nay ông hăng nhỉ?" Hoàng Thiếu Thiên được giảm áp lực, thấy Trịnh Hiên bỗng tập trung cao độ khác hẳn mọi thường thì mừng rỡ lắm. Quả nhiên mỗi một con người trong Lam Vũ đều xứng đáng cho đồng bọn trao trọn niềm tin!
"Alnn!" Trịnh Hiên bận tay đến mức chỉ chat được bốn chữ đầu. Người Lam Vũ hiểu nhau quá rồi, nhìn vào liền biết đó chính là câu cửa miệng của hắn.
"Áp lực như núi đúng không? Đừng sợ đừng sợ!" Linh Hồn Ngữ Giả của Từ Cảnh Hi luôn giữ khoảng cách để đảm bảo Dạ Vũ Thanh Phiền và Thương Lâm Đạn Vũ nằm trong phạm vi trị liệu. Cậu tự tin rằng chỉ cần không bị quấy rầy, mình có thể bảo vệ hai người rút lui an toàn. Nếu không phải Lam Vũ vẫn chưa soi được kế hoạch tác chiến của Hưng Hân, Dạ Vũ Thanh Phiền thậm chí đủ sức quay đầu đánh ngược dưới sự cover của Thương Lâm Đạn Vũ và Linh Hồn Ngữ Giả. Tuy nhiên, khi chưa rõ địch tình, khai chiến với Hưng Hân nơi đây không phải quyết định sáng suốt, vì vậy Lam Vũ vẫn hành động theo phong cách quen thuộc: Thủ vững trước, phản công sau.
Dạ Vũ Thanh Phiền an toàn bứt khỏi vòng vây dưới sự trợ giúp của hai đồng đội. Hắn đã sắp đến gần Thương Lâm Đạn Vũ, sắp về tới vòng tay gia đình rồi, thì bỗng một luồng sáng từ đâu trên trời giáng xuống.
Vệ Tinh Xạ Tuyến!
Kỹ năng đến quá đột ngột mà Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên vẫn phản ứng kịp, vội vàng lách sang bên né. Vệ Tinh Xạ Tuyến dội thẳng xuống đất, mang theo sóng khí thổi tung cát bụi, kế tiếp là bốn cột sáng nhỏ xoay tròn, quét cho cát mịn cuồn cuộn lần nữa. Trên địa hình đặc thù của bản đồ, Vệ Tinh Xạ Tuyến gây nên hiệu ứng đặc biệt, đất cát bị các cột sáng xới tung, mặt đất bị rạch thành đường, tiết tấu của Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên bị quấy nhiễu hoàn toàn.
Vệ Tinh Xạ Tuyến? Bậc thầy pháo súng? Tô Mộc Tranh?
Hưng Hân bỏ trị liệu?
Đó là ý nghĩ đầu tiên lóe qua đầu Hoàng Thiếu Thiên. Hắn rất nhanh nhìn thấy Mộc Vũ Tranh Phong vì tấn công mà lộ vị trí đang đứng: Một tầng lầu đổ nát đằng xa.
Vậy chỉ còn thiếu Một Tấc Tro thôi.
Cậu ta đang ở đâu?
Sau Băng Trận, Kiều Nhất Phàm không tiếp tục xuất hiện nữa. Cậu ta đang chờ thời cơ bày trận, hay đã đi thay cho mục sư vào?
Bất kể thế nào, đây chính là cơ hội lật ngược thế cờ! Đối thủ thiếu trị liệu, Lam Vũ có thể càn lên tấn công, chơi trao đổi với Hưng Hân để cấu bớt máu!
Cơ hội!
Cơ hội kìa!
Con người chủ nghĩa cơ hội nhất Vinh Quang sôi sục tinh thần khi phát hiện một cơ hội quá tốt. Bao nhiêu mệt mỏi vì phải một mình đối đầu đội bạn đều đã tan sạch, trong lòng hắn chỉ còn nhiệt huyết bừng cháy.
"Bật!" Hoàng Thiếu Thiên gào lên trên kênh chat. Từ được dùng cho thấy quyết tâm mạnh mẽ của hắn. Vừa dứt lời, Dạ Vũ Thanh Phiền lập tức xoay người, không trốn chạy nữa mà lao vào tấn công Quân Mạc Tiếu và Hải Vô Lượng.
"Trịnh Hiên theo, trị liệu cover!" Hắn nhanh chóng ra lệnh cho hai đồng đội.
Trên chiến trường, đội viên sẽ nghe lệnh đội trưởng đầu tiên, nhưng đội trưởng dĩ nhiên không cầm tay hướng dẫn họ từng chi tiết nhỏ nhặt như điều khiển con rối, nhất là đội trưởng Lam Vũ, vị chỉ huy có khuyết điểm trầm trọng ở tốc độ tay. Kiểu chỉ huy bằng cách gõ đầy khung chat như Tiêu Thời Khâm của Lôi Đình, người Lam Vũ nào có phước hưởng thụ? Thứ mà họ thường thấy nhất trên kênh chat chỉ là lời rác rưởi của Hoàng Thiếu Thiên thôi.
Vì nguyên nhân đặc biệt này, chiến đội Lam Vũ phải có tính tự giác chiến thuật cao hơn mặt bằng chung. Với rất ít mệnh lệnh đưa ra, đội viên Lam Vũ sẽ tự phán đoán, hình thành phối hợp để thực hiện mục tiêu Dụ Văn Châu định sẵn từ trước.
Dụ Văn Châu yêu cầu họ cover Hoàng Thiếu Thiên rút lui và tập trung toàn đội, nhưng Hoàng Thiếu Thiên lại điều chỉnh kế hoạch, ra lệnh phản công. Không có thời gian thảo luận, thấy Dạ Vũ Thanh Phiền đã quay đầu về đánh, Trịnh Hiên và Từ Cảnh Hi dù có quan điểm khác cũng phải phối hợp Hoàng Thiếu Thiên trước rồi tính sau. Tinh thần đoàn đội của Lam Vũ là thế đấy, dù trong bất kỳ trường hợp nào, họ đều sẽ cùng tiến cùng lùi.
Hai bên giao chiến.
Phút chốc, Trịnh Hiên và Từ Cảnh Hi đã hiểu ý đồ của Hoàng Thiếu Thiên. Hưng Hân hình như thiếu trị liệu! Nhận ra điều này, hai người đánh thoải mái hơn hẳn. Song nếu thiếu trị liệu, người thứ năm của Hưng Hân đang ở đâu? Đi thay cho trị liệu vào? Hay đang núp lùm chờ úp sọt?
Đó là một vấn đề cần quan tâm. Lam Vũ bèn chia nhau để mắt đến địa hình và hành động của Diệp Tu, Phương Duệ.
2 vs 2.
Hưng Hân có Diệp Tu và Phương Duệ, dưới hỗ trợ hỏa lực của Tô Mộc Tranh. Lam Vũ có Hoàng Thiếu Thiên và Trịnh Hiên, dưới bảo vệ của Từ Cảnh Hi.
Hỏa lực bên Hưng Hân áp đảo, nhưng phòng ngự từ Lam Vũ lại bù đắp thiếu sót, dẫn đến kết quả cuối cùng là Lam Vũ gây sát thương hữu hiệu hơn Hưng Hân.
Dụ Văn Châu từ đầu đến cuối vẫn chưa ra tay. Hoàng Thiếu Thiên đã phát động phản công dữ dội, anh vẫn tỉnh táo quan sát cục diện.
Người thứ năm Hưng Hân ở đâu?
Đây là vấn đề Dụ Văn Châu suy nghĩ từ nãy đến giờ. Anh rà lại địa hình trong đầu mà không tìm ra vị trí nào cho trận quỷ mai phục chờ úp sọt cả. Khu vực này tuy là thành cổ, nhưng thực tế chỉ còn toàn phế tích nên gạch đá đổ sụp khắp nơi. Địa hình rất thông thoáng, trận quỷ núp kiểu gì để có thể lao ra trong chớp mắt và bày một loạt Quỷ Trận vây khốn Lam Vũ?
Nếu muốn đánh, trận quỷ nên xuất hiện từ sớm chứ mai phục không phải là lựa chọn hay. Tình thế lúc này, một trận quỷ không đủ để xoay chuyển cục diện bất lợi vì thiếu trị liệu của Hưng Hân, nên chắc chắn cậu ta đã đi đổi slot với trị liệu. Vậy hiện tại, quả thật là cơ hội hiếm có.
Cuối cùng, Dụ Văn Châu quyết định gia nhập chiến cuộc chứ không đứng ngoài thủ đường lùi cho cả đội nữa.
Ai ngờ, Nghênh Phong Bố Trận bỗng nhiên tấn công anh.
Vẫn chưa thoát khỏi truy đuổi từ Lưu Vân của Lư Hãn Văn, hắn dám dắt theo cái đuôi nhỏ kia mà tấn công Sách Khắc Tát Nhĩ. Định 1v2 à?
Khán giả đều há hốc mồm.
Ngụy Sâm mạnh dữ vậy đó hả? Tính một mình chấp hai tuyển thủ hạng sao luôn?
Và rồi rất nhanh, mọi người nhìn thấy Nghênh Phong Bố Trận ăn chém của Lưu Vân vì mải lo đánh Sách Khắc Tát Nhĩ. Hắn té uỵch ra đất, luống cuống lăn mình.
Wtf?
Toàn bộ khán giả méo mặt. Thằng cha Ngụy Sâm này đâu đủ sức 1v2? Nghĩ gì vậy ba?
Nhưng sau cú lăn vật vã, Nghênh Phong Bố Trận lại lăn thêm cú nữa. Lăn hoài lăn mãi như nghiện, cho tới khi mất tăm bóng dáng luôn.
Lư Hãn Văn đang sửng sốt vì không ngờ mình chém trúng quá dễ dàng, lúc này mới sực tỉnh, bèn gấp gáp đuổi theo.
"Cẩn thận!!" Thấy Nghênh Phong Bố Trận lủi mất dạng, Dụ Văn Châu vội nhắc.
Tiếc rằng anh đã chậm nửa nhịp.
Lục Tinh Quang Lao!
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật