Trang chủ » Toàn Chức Cao Thủ » Chương 1209: Ai mới áp lực

Chương 1209: Ai mới áp lực

Edit & beta: Lá Mùa Thu

Hai tướng Hưng Hân đã về làng, tướng thứ hai của Thần Thoại còn gần 1/3 HP. Đây là tình huống rất thường thấy khi đấu lôi đài. Dẫn trước khoảng 30% không đủ để Thần Thoại yên tâm, họ không khỏi nghía qua Hưng Hân xem bên kia đang thế nào.

Tướng Hưng Hân thứ ba là Đường Nhu đã đứng dậy. Cô nhẹ nhàng đặt một vật xuống ghế, chính là tờ eSport Times mà dàn tuyển thủ Thần Thoại nhất quyết nhét vào tay cô. Tính từ Ngụy Sâm đánh solo đầu tiên đến Mạc Phàm mới xuống sân, Hưng Hân đã có tổng cộng năm người ra trận, có người nào bị eSport Times tấn công tinh thần? Thật ra nếu không phải nhìn thấy Đường Nhu đặt tờ tạp chí xuống, chiến đội Thần Thoại suýt quên luôn cả vụ này ấy chứ, vì năm người vừa rồi có bị ảnh hưởng gì đâu...

Hổng lẽ đấu pháp mới của Phương Duệ và Mạc Phàm là do đọc eSport Times mà high lên đánh xuất thần? Nếu vậy thiệt, Thần Thoại muốn cắn lưỡi...

Thôi cho qua, tập trung vô cái em sắp lên sân kìa. Đường Nhu là nhân vật chính của vụ áp lực, ẻm không thể nào không bị ảnh hưởng. Nguyễn Thành xoáy siêu gắt trên eSport Times cơ mà!

"Áp lực quá lớn cho một tân binh." Hạ Minh nói.

"Nhưng... trông ẻm cứ bình tĩnh sao ấy." Thân Kiến nói.

"Chứ chẳng lẽ bối rối đến hết biết đường lên sân?" Hạ Minh nói. Gã đưa mắt nhìn theo Đường Nhu bước vào phòng thi đấu.

Lôi đài chưa kết thúc, bản đồ sẽ không đổi, vẫn nằm yên đó chờ nhân vật. Hàn Yên Nhu vừa spawn ra, bất ngờ chat một câu.

"Đừng đi lòng vòng, gặp nhau ngoài quán đánh luôn đi, bọn tôi đang gấp."

"Clgt? Cái gì đang gấp? Xưa giờ Đường Nhu đâu có hay chat trong trận?" Hạ Minh đang ngạc nhiên, bỗng nghe bên chỗ Hưng Hân vang lên một tiếng "binh". Cả hội nhìn qua, ngỡ ngàng thấy Phương Duệ té lăn quay trên đất.

"Ui... ui mẹ ơi, chơi tui kìa..." Phương Duệ nói.

Đám Thần Thoại xa quá nghe không rõ chứ Hưng Hân thì cười rào rào như mưa. "Đang gấp" của Đường Nhu chỉ một số người nghe hiểu, mà Hưng Hân cũng không ngờ cô sẽ chọc ghẹo Phương Duệ như thế.

Phương Duệ cảm thấy áp lực như núi. Sao ai mở miệng cũng "gấp" vậy hả? Định đẩy trách nhiệm thua trận cho tui hả?

Bên Hưng Hân cười như được mùa, bên Thần Thoại nghe hoang mang dễ sợ. Ủa là sao? Dẫn trước 30% HP không tính quá nhiều, nhưng cũng không tới nỗi vô hình chứ? Hưng Hân đang ở thế yếu mà, sao zui dữ zậy? Có đòn sát thủ? Đang gấp? Gấp đi đâu?

Người Thần Thoại méo mặt nhìn nhau, chẳng hiểu gì cả.

Trong lúc đó, hai pháp sư chiến đấu đã đến rất gần khu vực giữa bản đồ. Đường Nhu gửi lời khiêu chiến trực tiếp, Giả Hưng lại quyết định quăng bơ. Dưới tình huống thua kém HP, bị ngu mới lao vô đánh chính diện, Giả Hưng cũng theo lề lối suy nghĩ thông thường thôi.

Hàn Yên Nhu rảo quanh quán rượu một vòng như Hại Người Không Mệt trận trước. Không thấy Đấu Pháp Ngạo Thiên, cô đành chạy vào quán. Thái độ Giả Hưng cũng khá tích cực khi chủ động di chuyển chứ không kiếm chỗ chờ thời. Hai người lòng vòng chẳng bao lâu thì phát hiện ra nhau từ xa.

Hàn Yên Nhu lập tức xông tới, Đấu Pháp Ngạo Thiên lại quả quyết lùi về. Hắn chui vào một vị trí khá kín mới vừa đi ngang.

Một bước, hai bước, ba bước...

Giả Hưng thầm đoán tiết tấu Đường Nhu di chuyển. Góc nhìn của hắn khóa chặt khúc cua Đường Nhu sắp phải xông qua để đến chỗ mình.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn. Quán rượu xây tường không chắc, nội lực khí công sư còn phá vỡ được, sao có thể làm khó đấu khí ma pháp dũng mãnh của pháp sư chiến đấu?

Hàn Yên Nhu đập luôn một lỗ to tướng trên tường để chui vào, rõ ràng muốn đi tắt đón đầu, ngăn không cho Đấu Pháp Ngạo Thiên bỏ chạy. Đoán phát trúng luôn, vừa ló đầu ra liền thấy Đấu Pháp Ngạo Thiên ôm chiến mâu rình rập khúc cua.

Thành phần zâm đãng chiếm % quá cao trong Hưng Hân, cao thủ giỏi về ngồi xổm, núp lùm, phục kích, úp sọt các kiểu đều tụ hội, Đường Nhu ngày ngày train trong điều kiện đó cũng phải quen dần. Thấy điệu bộ của Đấu Pháp Ngạo Thiên, cô lập tức nhìn ra hắn định làm gì. Nhưng nhìn ra rồi thì sao? Đường Nhu care chi nhiều, gặp là đánh thôi!

Hào Long Phá Quân đổ ập xuống đầu Đấu Pháp Ngạo Thiên. Giả Hưng cũng đã nhìn thấy Hàn Yên Nhu. Cô nàng phá tường lao thẳng qua cơ mà! Đấu Pháp Ngạo Thiên vội vàng né chiêu, cái hốc tối nho nhỏ bị Hào Long Phá Quân đập cho nát bét.

Đường Nhu xoay chuyển tiết tấu rất nhanh. Hàn Yên Nhu xách chiến mâu đuổi theo chọt Đấu Pháp Ngạo Thiên không ngừng, Giả Hưng muốn lùi mà hết đường, chỉ đành cố sức chống chọi.

Hai pháp sư chiến đấu quần nhau kịch liệt. Thường các trận cùng nghề sẽ diễn ra rất khô khan, nhưng trong đó hàm chứa biết bao hung hiểm. Tuy vậy trận này Giả Hưng không cảm nhận nổi cái khô khan, cái hung hiểm đến từ việc tính toán lẫn nhau, thử thách thói quen lẫn nhau ấy. Hắn thậm chí không nghĩ nổi bất kỳ gì khác, bởi Hàn Yên Nhu tấn công quá nhanh, quá mãnh, hắn đỡ còn chẳng kịp, tâm trí đâu mà tính toán? Hắn luống cuống thao tác theo bản năng, mãi cho đến khi Đấu Pháp Ngạo Thiên ngã gục.

Ơ thua rồi?

Não Giả Hưng lúc này mới chịu kéo nhau quay về. Hắn đã đánh một trận như sinh vật đơn bào. Não bay đâu mất, cả cơ thể rút lại chỉ còn hai bàn tay click click bấm bấm. Hai chữ Vinh Quang, vì thế, sẽ không hiện trên màn hình của hắn.

Giả Hưng bước khỏi phòng đấu. Hắn ngu ngơ tự hỏi: Trận vừa rồi mình đánh bao lâu ấy nhỉ? Chả biết, chỉ có cảm giác quá nhanh quá nguy hiểm.

Gì kỳ vậy? Chẳng phải ẻm đang bị...

Giả Hưng giờ mới nhớ ra vụ Thần Thoại đánh giá Đường Nhu đang chịu áp lực nặng nề, chắc chắn sẽ phát huy tệ khi lên sân. Ơ nhưng có không? Sao mình không thấy? Ẻm cầm cây gõ mình khí thế luôn mà...

Ý nghĩ của Giả Hưng cũng là ý nghĩ của đồng đội hắn ngoài trận.

Tổ ba thánh xui nhìn nhau. Đường Nhu là nhân vật chính đêm nay, mà ẻm còn không bị áp lực đè nặng thì thôi khỏi bàn đến đám còn lại. Vậy Thần Thoại phải bám víu vào đâu để thắng Hưng Hân đây?

"Khoan bàn xa xôi, cố hốt 2 điểm lôi đài đi đã!" Hạ Minh nói.

Thân Kiến gật đầu. Gã là phòng tuyến cuối cùng, tướng trấn thủ lôi đài của Thần Thoại.

"Cẩn thận chút." Hạ Minh bất an trong lòng, không khỏi dặn thêm một câu.

"Ừm..." Thân Kiến gật đầu cái nữa. Gã cũng bất an nên không dám mạnh miệng chém bậy dù chỉ để ổn định sĩ khí. Thấy Giả Hưng xuống sân với gương mặt ngơ ngẩn, Thân Kiến càng thêm bồn chồn lo lắng. Gã tự nhủ rằng đối thủ chẳng qua chỉ là một bé tân binh. Đừng hoảng, đừng hoảng... Bụng bảo dạ là thế, nhưng tay gã vẫn tự động kéo Giả Hưng lại, hi vọng hỏi được chút gì có ích: "Sao?"

Chú em đáng thương, thua trận vì vứt mất não, trả lời thế éo? Được Giả Hưng tiễn lên đường bằng bản mặt Lulu thiếu chuối, Thân Kiến vào trận với một tâm trạng chòng chành tột độ.

Trận đấu bắt đầu.

Giả Hưng quên mang não nhưng vẫn cống hiến ít nhiều cho đội nhà. HP Hàn Yên Nhu bị hắn mài hết 10%. Đánh đôi công mà, muốn thắng trắng là chuyện không tưởng. Thế là ưu thế 50% Hạ Minh giành về cho Thần Thoại từ trận đầu, đến trận cuối chỉ còn 10%, một con số không đủ để xây dựng lòng tin cho Thân Kiến. Hắn khiển nhà quyền pháp di chuyển mà con tim hồi hộp không ngớt.

Thân Kiến chẳng phải tân binh, hắn có nhiều kinh nghiệm thi đấu chuyên nghiệp là khác, nhưng khi thắng thua của cả lôi đài đè nặng trên vai, Thân Kiến phát hiện mình không kiên cường như từng nghĩ. Đối thủ là tân binh, đã mất 1/10 máu rồi, chưa kể còn đang chịu áp lực cực lớn từ dư luận. Từng ấy thứ cũng không giúp Thân Kiến tự tin hơn được.

Hai chữ "nòng cốt" nói lên địa vị nhưng đồng thời còn là trách nhiệm khổng lồ. Tuyển thủ chuyên nghiệp có ai chẳng muốn ngồi trên địa vị đó, nhưng không phải ai cũng gánh nổi trách nhiệm đi kèm. Vì sao? Đôi khi lý do nằm ở năng lực chưa đủ. Ví dụ, ngày xưa Thân Kiến tuổi gì lên làm nòng cốt Gia Thế? Nay về với Thần Thoại, bộ ba Thân Kiến, Hạ Minh và Vương Trạch hoặc trở thành át chủ bài, hoặc trở thành nòng cốt. Vậy mà đến khi trọng trách trấn thủ lôi đài đặt lên vai, Thân Kiến bắt đầu mất bình tĩnh. Đầu gã chỉ lo nghĩ ngợi hậu quả nếu lỡ thua, quên mất rằng mình đến đây để thắng.

Còn may, tâm trạng rối bời chưa ảnh hưởng đến thao tác di chuyển đơn giản. Nhà quyền pháp Vong Xuyên của Thân Kiến đến được quán rượu giữa bản đồ. Gã không vội đi tìm Hàn Yên Nhu quyết chiến mà leo tường vào trong, kiếm chỗ núp trước.

"Làm trò con mèo gì vậy?" Hạ Minh ngoài trận cau mày.

Chơi zâm? Đâu phải phong cách sở trường của Thân Kiến! Mà trước nay cũng đâu nghe gã nói muốn thử nghiệm đấu pháp mới?

Hạ Minh chẳng hiểu, Vương Trạch cũng bó tay. Thân Kiến vào trận rồi mới bất ổn tâm lý, đây là việc ngoài dự đoán của họ. Nghĩ không ra, họ chỉ đành chia sẻ cái sự hoang mang cho nhau.

Trong trận, Thân Kiến chat lên kênh chung: "Đang ở đâu? Ra quyết thắng bại đi!"

Tung hỏa mù, đánh lạc hướng! Thân Kiến âm mưu thế đấy. Tiếc thay, trong mắt cô gái mỗi ngày mỗi thấy thế nào là zâm đãng chân chánh, hành động "chơi zâm" của gã nửa nạc nửa mỡ vl.

"(124, 131)." Đường Nhu show tọa độ chứ cũng chẳng buồn lấy zâm trả zâm.

Thân Kiến sẽ xử lý ra sao? Khán giả hồi hộp dõi mắt theo nhà quyền pháp Vong Xuyên. Gã thập thò rời khỏi chỗ núp, hình như đang mò tới tọa độ kia thật.

Ủa vậy... vậy núp lùm chi?

Những con người zâm đãng chân chánh muốn hộc máo.

"Ku này chơi gì ngộ vậy?" Phương Duệ trố mắt hỏi Diệp Tu. Thân Kiến là đệ cũ của Diệp Tu mà, có khả năng Diệp Tu hiểu.

"Chắc tính... chơi zâm?" Diệp Tu trả lời.

"Đây là sỉ nhục!" Phương Duệ tức giận. Chơi zâm gì quá thấp kém! Hắn nhất quyết không chấp nhận thể loại này thuộc trường phái nhà mình.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật