Edit & beta: Lá Mùa Thu
Mới bắt đầu đánh chưa bao lâu đã nã ba hit pháo, bức tranh phong cảnh thôn làng tươi đẹp được điểm xuyết thêm một vách tường thủng, một đám cháy phừng phừng và một đám mây hình nấm cuồn cuộn.
Còn đâu bóng mặt trời về Tây, hoàng hôn ngọt ngào? Hình ảnh Lãnh Ám Lôi chật vật bò ra khỏi đám khói đặc càng tăng phần bi tráng cho bức tranh.
Đã vậy Mộc Vũ Tranh Phong vẫn đang tấn công không ngừng, nã cho Lãnh Ám Lôi nhảy trái né phải, trốn tới tránh lui. Chẳng mấy chốc, khung cảnh bản đồ lại bị tàn phá mấy mảng. Bản đồ rất đẹp, Tô Mộc Tranh rất thích, trong khi bậc thầy pháo súng lại là tay chuyên cày bản đồ...
Lâm Kính Ngôn chả rảnh đâu mà đặt câu hỏi về cái sự mâu thuẫn đó. Cục diện của anh bây giờ quá bị động, chạy lòng vòng khắp bản đồ vẫn tìm không ra nơi nào kha khá tí để nấp vào thở một hơi. Địa hình bản đồ này cứ như thể một bãi đất trống phơi bày trước mắt bậc thầy pháo súng ấy.
Thôn làng gì mỏng quá!
Lâm Kính Ngôn chỉ đành than.
Mình sẽ thua sao?
Ý nghĩ đó khó tránh hiện lên trong đầu anh. Một khi thua trận, đám truyền thông, phóng viên, bọn bình luận, người chơi, bất cứ ai cũng tự cho mình cái quyền chỉ trích rằng anh đã già, đúng chứ?
Tôi cần mấy người lắm lời ư? Trạng thái tôi thế nào, tôi không biết? Già? Già cái đầu mấy người! Anh đây còn chưa tới 30 cái xuân xanh đâu, ok?
Tính cách Lâm Kính Ngôn khá hòa nhã, thường không bật lại những khiêu khích hoặc nghi vấn ngoại giới đặt ra, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc anh không có cách nghĩ của riêng mình. Lâm Kính Ngôn cảm thấy mình vẫn ngon lành cành đào lắm, dư sức đánh tiếp lắm chứ.
Có ngon thật không? Hay chỉ là... chỉ là không cam tâm mà tự nhủ lòng thế thôi? Đôi khi Lâm Kính Ngôn cũng chẳng rõ, anh chỉ tin vào trực giác của mình trong mỗi trận đấu.
Trận hôm nay rất khó khăn, nhưng không phải do vấn đề tuổi tác.
Thế tấn công Tô Mộc Tranh phát động rất liền mạch, mọi vật thể, địa hình của Hoàng Hôn Trên Thôn đều trở thành cánh tay đắc lực cho cô, trong khi Lâm Kính Ngôn quá xa lạ với bản đồ này. Cho dù bây giờ anh đã khá quen mắt với nó thì cũng chẳng ích gì, Tô Mộc Tranh sắp nã nó thành bình địa rồi.
Chắc chắn là do nhóc con Phương Duệ! Lâm Kính Ngôn không khó đoán. Nhưng bị "bán đứng" là lẽ thường tình, anh cũng cống hiến cho Bá Đồ không ít tình báo về Phương Duệ đó thôi, có khi còn nhiều hơn Phương Duệ cống hiến cho Hưng Hân về anh nữa kìa. Nói cho cùng, anh chính là người đã trông Phương Duệ lớn từ khi hắn chỉ mới là một tân binh chân ướt chân ráo, trưởng thành qua nhiều bước ngoặt, đến tận lúc chọn nghề đạo tặc chính thức. Người đứng từ trên nhìn xuống sẽ thấy được nhiều thứ hơn người ở dưới nhìn lên mà.
Thật sự không có sơ hở gì để lợi dụng ư?
Lâm Kính Ngôn chưa chịu bỏ cuộc. Anh vẫn cố động não bằng kiến thức và kinh nghiệm Vinh Quang tích lũy hơn tám năm của mình.
Khói dày, khói đặc, khói nồng...
Những nơi bị bậc thầy pháo súng nã pháo, đâu đâu cũng đầy khói.
Mà hướng gió của bản đồ...
Lâm Kính Ngôn quan sát thật kỹ, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nhỏ nào. Sau lưng anh, tiếng đạn pháo liên tục nổ vang. Tô Mộc Tranh truy đuổi rất sát sao.
Lâm Kính Ngôn khiển Lãnh Ám Lôi băng xuyên làn khói. Bóng người Lãnh Ám Lôi bị che khuất trong đó chẳng khác gì hiệu ứng Đạn Khói cả.
Tô Mộc Tranh vội vàng điều chỉnh vị trí của Mộc Vũ Tranh Phong.
Nếu di chuyển phía này, hai điểm nối nhau... Lâm Kính Ngôn tính toán, tiếp tục cho Lãnh Ám Lôi cất bước.
Vẫn mất dấu?
Tô Mộc Tranh khiển Mộc Vũ Tranh Phong mở rộng góc đứng, nhưng vẫn không thấy Lãnh Ám Lôi đâu.
Bước kế tiếp có thể đi qua đây... Bị nổ nát một nửa rồi, hơi thấp, nếu ngồi xổm xuống... sẽ lòi đầu ra. Tiếc thật, mình không có Trượt Đất của bọn chơi súng! Thôi ok, xa xỉ tí đi vậy...
Không có bất kỳ mục tiêu nào trước mặt nhưng Lãnh Ám Lôi đột nhiên ra chiêu Bá Vương Liên Quyền. Đó là kỹ năng đè người khác xuống đất mà đấm điên cuồng, dĩ nhiên sẽ có động tác lao tới. Động tác ấy giúp Lãnh Ám Lôi nằm rạp người, qua được nửa bức tường thấp.
Tiếp nữa, qua bên kia...
Lâm Kính Ngôn thận trọng suy tính từng bước.
Tô Mộc Tranh ngạc nhiên vì không tìm thấy tung tích Lãnh Ám Lôi. Sao anh ta có thể biến mất ngay dưới mắt mình như thế? Cô mò chẳng ra manh mối, chỉ đành tìm kiếm khắp nơi.
Khán giả là những người đang nắm manh mối trong tay. Góc nhìn thượng đế cho họ biết Lãnh Ám Lôi đang đi vòng ra sau, nhưng không phải ai cũng biết vì đâu tuyến đường Lâm Kính Ngôn chọn lại không bị Tô Mộc Tranh phát hiện. Bởi cho dù màn hình lớn trong nhà thi đấu đang hiển thị góc nhìn của Tô Mộc Tranh, nhưng nếu thiếu khả năng dựng hình bản đồ trong đầu, họ sẽ rất khó mường tượng logic sự việc.
Lâm Kính Ngôn kiên trì mở lối đi vòng, và anh đã thành công.
Khắp nhà thi đấu đều wow. Fan sân nhà bị Lâm Kính Ngôn truyền tải cảm xúc, còn fan Bá Đồ thì hò hét như trúng độc đắc.
Kỳ thực, thành công đi vòng và hoàn thành một cú đánh lén từ phía sau lưng cũng chưa chắc có thể rút ngắn cách biệt quá xa giữa Lâm Kính Ngôn và Tô Mộc Tranh, vì anh đã rơi vào thế bị động quá lâu từ lúc đầu game. Lâm Kính Ngôn biết rất rõ điều đó, nên anh càng thêm quý trọng cơ hội khó có này. Anh cẩn thận đến cực điểm, khẽ khàng tiến lên.
Tập Kích Gối Cường Lực!
Cuối cùng Lâm Kính Ngôn phát động tấn công. Lãnh Ám Lôi đã biến mất khá lâu khỏi tầm nhìn của Tô Mộc Tranh bỗng dưng xuất hiện sau lưng cô, đầu gối húc thẳng vào giữa lưng Mộc Vũ Tranh Phong, tay phải thó sẵn cục gạch, húc xong quăng gạch ngay. Mộc Vũ Tranh Phong tụt máu, choáng váng.
Liên kích bắt đầu!
Một hit, hai hit, ba hit...
Hệ thống nhảy số. Lâm Kính Ngôn đánh rất chắc tay. Độ chính xác trong thao tác của các lão tướng thường rất cao, tuy chậm nhưng mà vững.
Chỉ bằng liên kích được tính bởi hệ thống, khó ai có khả năng cho đối thủ chết ngay trong một đợt tấn công. Tuyển thủ chuyên nghiệp vs người chơi thường còn được, chứ tuyển thủ vs tuyển thủ không có ngoạn mục vậy đâu. Thế nên mới có sự tồn tại của cái gọi là ngụy liên. Khi thế tấn công liền mạch, tác dụng của ngụy liên không phải dạng vừa.
Trình ngụy liên của Lâm Kính Ngôn là dạng rất không vừa. Liên kích đã gián đoạn hai lần, nhưng đều được nối tiếp bởi những ngụy liên vô cùng tinh tế, khiến thế tấn công kéo dài.
Bạt Tai, Quyền Móc, Ném Cát, Lan Sơn Hổ, ném thêm cái Bình Xăng nữa...
Lâm Kính Ngôn nhìn theo diễn biến mà xử lý tình huống, ai ngờ chỉ mới Ném Cát xong, đang chuẩn bị Lan Sơn Hổ thì Mộc Vũ Tranh Phong giữa không trung bỗng nã một quả pháo. Sức giật cực mạnh đã thay đổi vị trí lơ lửng của Mộc Vũ Tranh Phong, nhưng động tác ra chiêu Lan Sơn Hổ của Lãnh Ám Lôi siêu nhanh, cánh tay cũng đã chụp thẳng về phía cô.
Một quả lựu đạn từ Mộc Vũ Tranh Phong bay đến.
Lâm Kính Ngôn mặc kệ, không muốn né lựu đạn để rồi gián đoạn thế tấn công liên tục.
Lan Sơn Hổ nhất định phải đánh trúng Mộc Vũ Tranh Phong!
Lâm Kính Ngôn cắn răng vẩy chuột, cánh tay Lãnh Ám Lôi vung lên vun vút.
Ầm!
Ánh sáng vụ nổ bao trùm lấy Lãnh Ám Lôi.
Không trúng... Lan Sơn Hổ rốt cuộc chụp hụt. Lựu đạn nổ dính Lãnh Ám Lôi, Mộc Vũ Tranh Phong bắt đầu phản kích.
Lâm Kính Ngôn có chút chua xót trong lòng.
Không trúng thật sao?
Nếu là hồi trước...
Đúng vậy, đầu game bị Tô Mộc Tranh áp chế không phải lỗi ở Lâm Kính Ngôn, nhưng hit Lan Sơn Hổ vừa rồi đánh trượt lại là vì phản ứng và tốc độ tay của anh đều đã suy giảm...
Quyền Móc, Ném Cát, kèm Lan Sơn Hổ, mình để lộ sơ hở trong lúc combo à?
Phát hiện mình xuống trình ngay trong thực chiến là một điều đau khổ, nhất là khi xuống là xuống luôn, không còn khả năng thay đổi được nữa. Đó là kết quả của thời gian, của tuổi tác, ai cũng vô phương xoay chuyển.
Rơi vào khó khăn tập hai, Lâm Kính Ngôn hơi mất tập trung vì tâm lý sa sút, hết đường giành lại chủ động. Trận solo đầu tiên, Tô Mộc Tranh thắng.
Tiếng vỗ tay rền vang khắp nhà thi đấu.
Fan Hưng Hân tự phát tự giác, không có tổ chức, nhưng khi cần vẫn có thể đoàn kết một lòng, thể hiện nhiệt huyết của mình.
Tô Mộc Tranh xuống sân, vẫy tay chào khán giả.
Lâm Kính Ngôn xuống sân, gượng cười.
Lần này nếu bị châm chọc, anh khó thể nào phản bác.
Mình thật sự hết xài được rồi sao?
Lâm Kính Ngôn ngẩng đầu nhìn bảng tỉ số trên cao. Bá Đồ 0, Hưng Hân 1.
Chỉ mới 1 điểm.
Có cách biệt lắm đâu chứ!
Còn sớm lắm! Lâm Kính Ngôn bỗng nghĩ thông. Nếu liên kích vừa nãy có sơ hở, thì lần sau chú ý hơn là được! Làm sao khắc phục sơ hở, nó sẽ gây ảnh hưởng thế nào khi gặp nghề khác, có nên yêu cầu đồng đội phối hợp trong đấu team...
Về nhà phải nghiên cứu thật kỹ!
Vừa đi vừa nghĩ, Lâm Kính Ngôn về đến hàng ghế tuyển thủ.
"Di chuyển không tệ." Trương Giai Lạc khen hắn.
"Ha ha!" Lâm Kính Ngôn cười. Yep, đoạn di chuyển đó thật sự rất khá. Mất cái này được cái khác mà! Giả sử lúc nãy combo tốc độ không sơ hở, chắc gì có pha di chuyển đẹp thế được?
"Giờ coi tui nè!" Trương Giai Lạc bật ngón cái với Lâm Kính Ngôn. Lâm Kính Ngôn cũng lập tức bật ngón cái đáp lại.
Trận solo thứ hai.
Tuyển thủ xuất chiến bên Bá Đồ: Trương Giai Lạc, chuyên gia đạn dược Bách Hoa Liễu Loạn.
Tuyển thủ xuất chiến bên Hưng Hân: Diệp Tu, tán nhân Quân Mạc Tiếu.
"Ý, là ông cơ à?" Theo lệ bắt tay trước trận, Trương Giai Lạc nói.
"Sợ chưa? Quỳ đi!" Diệp Tu nói.
"Lát nữa sẽ biết đứa nào quỳ liền." Trương Giai Lạc nói.
"Đách hiểu sao tự tin vậy nữa." Diệp Tu lắc đầu thở dài.
Đường đường là đại thần, tự tin là dĩ nhiên, ok? Đách hiểu sao Diệp Tu thở dài nữa mới đúng.
"Móa." Ấy thế mà Trương Giai Lạc lại căm hận chửi thề. Lý do đơn giản lắm: Đếm những lần solo giữa cả hai, tỉ lệ thắng của hắn quả thật không cao.
Đấu pháp Bách Hoa của hắn có thể gây ngu đối thủ, cover bản thân. Nhưng Diệp Tu là sách giáo khoa Vinh Quang, trình chơi đạn dược chẳng phải dạng vừa, dễ nhìn thấu căn nguyên đấu pháp Bách Hoa của Trương Giai Lạc hơn người thường nên cũng dễ lần mò bí quyết thoát khỏi cái sự ngu đó hơn.
Năm xưa có thể một thân một mình phá Phồn Hoa Huyết Cảnh, đâu phải tự dưng mà được?
Có điều quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại.
Chưa đánh sao biết?
Trương Giai Lạc nhún vai, bước vào phòng đấu.
Trận solo thứ hai bắt đầu.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật