Trang chủ » Toàn Chức Cao Thủ » Chương 11: Thiếu người thì thêm tui

Chương 11: Thiếu người thì thêm tui

Diệp Tu thế mà vẫn tươi cười, mở miệng hỏi: “Có chuyện hả?”

Giọng điệu rất bình thản khiến Nguyệt Trung Miên không nói lên lời, gã không tin nỗi đây là cái thằng vừa bị mình spam mắng chửi cả tiếng. Nếu bảo quần chúng là bị che mắt, gã và Quân Mạc Tiếu lại biết rõ đấy chính là vu khống trắng trợn. Thì sao cái thằng này vẫn làm như chẳng có việc gì thế này? Lẽ nào hắn không nhìn thấy những lời mắng chửi vừa rồi?

“Quân Mạc Tiếu là tên vô sỉ, vì muốn chiếm riêng BOSS mà cố ý không trị liệu, hại chết toàn đội. Mọi người hãy cẩn thận.”

Nguyệt Trung Miên vội vã gửi lại hai lần, chờ mong phản ứng của Diệp Tu, kết quả chỉ nghe Diệp tu nói: “Còn muốn mắng? Ông không đi luyện cấp hả?”

“Tao... Tao cho mày biết sự lợi hại của tao! Hiện tại biết công hội Nguyệt Luân của tụi tao không dễ chọc rồi chứ?” Những lời này của Nguyệt Trung Miên vốn đã được chuẩn bị tốt, nhưng hiện tại nói ra chỉ thấy toàn bộ ngữ cảnh đều không hợp, thật giống như phi dao vào gối bông, không hề gây sát thương.

“Biết chứ, bây giờ tui hết tổ đội được rồi.” Diệp Tu nói.

Nghe xong lời này, Nguyệt Trung Miên rốt cuộc cũng hơi thoải mái, ha ha cười nói: “Cho mày hết dám coi thường.”

Không ngờ Diệp Tu lại nói tiếp câu nữa: “Không phải mấy ông thiếu người hả? Thêm tui với?”

Nguyệt Trung Miên lập tức há miệng trợn mắt nhìn hắn: “Đệch, mày thật sự quá đáng khinh a...”

“Ha ha, thêm cái nào thêm cái nào, hiện tại đôi bên đã hiểu nhau, chúng ta hợp tác có được không?” Diệp Tu vừa nói vừa chủ động gửi qua một cái yêu cầu xin vào đội.

Bên Nguyệt Trung Miên thật sự chỉ có bốn người, đương nhiên không phải là những đội viên lần trước, ba người này đều cùng công hội Nguyệt Luân với Nguyệt Trung Miên. Nhưng lập công hội vẫn là chuyện sau khi rời khỏi thôn tân thủ, có thể nhận ra tất cả đều là người của khu cũ chuyển đến khu 10 khai hoang, kết quả được phân đến cùng một thôn. Nguyệt Trung Miên muốn đi đánh BOSS, không có cách nào cùng người nhà chung đội, đành phải tham gia một cái dã đội, kết quả hành nghề bất lợi, đụng phải Diệp Tu, mất cả chì lẫn chài. Vội vã gọi người trong công hội đến làm viện binh, thuận tiện lừa gạt những đội viên vừa nãy phụ spam, bôi xấu Quân Mạc Tiếu.

Kết quả thì sao? Kết quả người ta lại không để ý chút nào, không có tổ đội, lại thẳng thắn đến xin vào đội của gã. Nguyệt Trung Miên nhìn yêu cầu vào đội trước mặt, không biết nên nhấn đồng ý hay cự tuyệt.

Nguyệt Trung Miên nhất thời mờ mịt, đã có vết xe đổ, hắn cảm thấy người này không hề đơn giản, làm như vậy là có mục đích gì? Đang do dự thì bạn thân gửi cho hắn một tin mật: “Thêm hắn đi, tên này tự mình tìm chết, vào phó bản còn chẳng phải cho chúng ta đùa giỡn sao?”

Nguyệt Trung Miên nghĩ thấy cũng đúng, bọn hắn có bốn người, tất cả đều là người nhà, hoàn toàn không có lý do để sợ hãi đối phương.

Vì vậy Diệp Tu lại cùng bốn người này vào Rừng Rậm Cách Lâm, lần này may mắn không bùng nổ, đi vào cũng không thấy Ám Dạ Miêu Yêu. Diệp Tu cười hỏi: “Còn cần tui trị liệu không?”

“Không cần. Mọi người cùng nhau giết.” Đám Nguyệt Trung Miên nói xong đã xông về phía quái, bốn người này hiển nhiên cũng không phải người mới, kỹ thuật đều thành thạo, trình độ như vậy chỉ cần hai ba người cũng có thể đánh xong phó bản Rừng Rậm Cách Lâm, hiện tại là một đội đủ người, hiệu suất như tên lửa. Diệp Tu cũng không nói nhiều, chỉ huy Quân Mạc Tiếu sử dụng Ô Thiên Cơ dưới hình dạng trường mâu ra trận.

Thiên Kích, Long Nha, hai chiêu này là kỹ năng công kích. Trừ kỹ năng thì nhân vật đương nhiên cũng có thể tấn công bình thường, tấn công thường đều dựa vào phương hướng của người chơi và lực khống chế độ mạnh yếu mà xuất hiện nhiều kiểu đánh khác nhau, như đâm thẳng, bổ ngang, chém dọc, hất lên. Những công kích này lúc ra chiêu có đôi khi nhìn khá giống nhau nhưng hiệu quả lại không giống. Ví dụ như Thiên Kích chính là đánh hất lên trên, nhưng hiệu quả hất lên mạnh hơn so với tấn công thường, thương tổn cũng lớn hơn. Còn Long Nha là đâm thẳng, ra chiêu thu chiêu nhanh hơn đâm bình thường, hơn nữa trong giây lát có thể làm cho mục tiêu dính trạng thái Đông Cứng, không thể làm bất cứ động tác nào.

Diệp Tu lúc này không cần sử dụng kỹ năng, chỉ cần tấn công thông thường cũng đủ đem tiểu quái trong phó bản Rừng Rậm Cách Lâm đánh chết một cách thuận lợi. Chỉ là khi vừa thu lại trường mâu, nơi vốn không còn quái đột nhiên bị người gom quái lại. Diệp Tu cười cười không để ý tới, tiếp tục đánh, biết rõ đây là quỷ kế của Nguyệt Trung Miên cùng những người kia, muốn bao vây chính mình.

Nhưng vây thì vây, với thực lực một mình càn quét phó bản như Diệp Tu sao để ý mấy thứ này? Mỗi lần bị năm con tiểu quái vây quanh, một cái Thiên Kích đánh chúng văng ra xa, trở tay chém ngang một cái, trái bổ phải chém, năm con tiểu quái đều bị hắn hành hạ. Nguyệt Trung Miên bốn người cố ý khoanh tay đứng nhìn, kết quả chỉ thấy Quân Mạc Tiếu đem lũ quái giết tới giết lui, vô cùng uy phong, nhìn đến mức cả đám đều cảm thấy ghen tị.

“Tên này kỹ thuật không tồi.” Một người trong đội tên Điền Thất gật đầu khẳng định đầu tiên.

“Là tay lão làng, nhìn thủ pháp của hắn, tao thấy một mình hắn càn quét Rừng Rậm Cách Lâm cũng không khó.” Lại một người nói.

“Hắn thật sự có tài, Ám Dạ Miêu Yêu cuồng bạo do mình hắn giết a, thật sự không ngờ đến, trình độ của hắn còn hơn cả tao.” Nguyệt Trung Miên nói.

“Thế thì hắn sẽ không thể nào chết ở Rừng Rậm Cách Lâm được.” Một người rút ra kết luận.

“Nếu không chúng ta đánh phó bản cấp 10 Huyệt Động Nhền Nhện đi?” Điền Thất nhìn ba người kia.

Huyệt Động Nhền Nhện là phó bản từ cấp 10 đến 15, khó hơn Rừng Rậm Cách Lâm rất nhiều, nếu như nói Rừng Rậm Cách Lâm là phó bản để người ta quen với trò chơi thì tới cấp 10, từ Huyệt Động Nhền Nhện trở đi, người chơi bắt đầu cần một chút kỹ xảo. Huyệt Động Nhền Nhện đúng như tên, tiểu quái đều là nhện, chủ yếu có hai loại, một loại là tấn công từ xa, bắn tơ có khả năng trói buộc, người chơi bị trói buộc không thể di chuyển. Một loại khác là cận chiến, bị cắn sẽ có khả năng trúng độc, người chơi bị trúng độc máu giảm liên tục. Giống như trạng thái công kích của BOSS ẩn Rừng Rậm Cách Lâm.

Ngoại trừ những con tiểu quái thường, Huyệt Động Nhền Nhện còn có 3 BOSS, một con BOSS đánh xa, một con BOSS cận chiến, và BOSS cuối Nhền Nhện Vương. Cũng sẽ có tỷ lệ gặp phải BOSS ẩn là Nhền Nhện Tinh, Chiến Sĩ Nhền Nhện và Lãnh Chúa Nhền Nhện.

Bởi vì từ cấp 1 đến 10 thăng cấp rất nhanh, nếu thực sự là người mới, chắc chắn chưa thể luyện ra kỹ thuật gì, lúc này đi vào phó bản Nhền Nhện chẳng khác nào một đi không trở về, vì vậy trong bản hướng dẫn người mới cũng sẽ không bao giờ đề cử Huyệt Động Nhền Nhện. Suy nghĩ đi vào loại phó bản này cũng chỉ những người chơi lâu năm có kỹ thuật nhất định như đám Nguyệt Trung Miên.

“Nếu như tên kia chết trong Huyệt Động Nhền Nhện thì chúng ta cũng chỉ còn 4 người, có thể hoàn thành phó bản đó ư?” Nguyệt Trung Miên có hơi nghi ngờ.

“Không gặp BOSS ẩn ắt hẳn không thành vấn đề.” Điền Thất nói.

“Gặp BOSS ẩn, có hắn cũng không đánh được a, Huyệt Động Nhền Nhện khó hơn bên này nhiều.” Một người nói.

“Nói cũng đúng, bây giờ chúng ta chú trọng thăng cấp, đợi đến cấp 10 thì đi Huyệt Động Nhền Nhện.” Nguyệt Trung Miên nói.

Lúc này có một tên từ nãy đến giờ chưa nói câu nào đột nhiên mở miệng hỏi: “Chúng ta kéo hắn đi thăng cấp ké? Sau đó để hắn chết một lần?”

Nguyệt Trung Miên nghe xong ngẩn ra, vừa nghe đã thấy kế hoạch của bọn họ thực sự rất đau bi, nhưng Điền Thất cũng tìm được cách giải thích khác: “Phải nói là trước xem hắn như culi, sau đó một cước đá hắn ra ngoài.”

“Đúng đúng đúng, chính là như thế.” Nguyệt Trung Miên hết sức vui mừng.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật