Emông và Bêmi: Lá Mùa Nu | Typo: Suýt có Vợ
1. Đê mờ ku type. 2. Cuối truyện có chú thích cho bạn nào không chơi game, có thể roll xuống đọc trước để dễ hiểu hơn nha. |
“Chúc mừng Bá Đồ, chúc các anh may mắn!”
Trong buổi phỏng vấn sau trận đấu, đội trưởng Vương Kiệt Hi tuyên bố kết thúc hành trình của Vi Thảo ở mùa giải thứ 9 bằng một lời chúc dành cho đối thủ. Mùa giải này tuy họ không đi được đến cuối cùng, nhưng tương lai của Vi Thảo đã hiện lên rõ nét trước mắt mọi người. Các tuyển thủ chiến đội Vi Thảo như Hứa Bân, Lưu Tiểu Biệt, Cao Anh Kiệt đều rất có tài, lại toàn là người trẻ tuổi, họ còn cả một con đường dài thênh thang để đi. Viên Bách Thanh vốn bị lơ là, nay cũng đã thể hiện chỗ nổi trội của mình. Với cả đội trưởng Vương Kiệt Hi của họ, dù thời gian anh đứng trên đỉnh cao sẽ không quá lâu nữa nhưng những kinh nghiệm mà anh có chính là tài sản của chiến đội. Vương Kiệt Hi sẽ mãi mãi là trụ cột của Vi Thảo.
Bá Đồ thì thế nào?
“Kế tiếp: Tổng quán quân!”
Lời tuyên bố của đội trưởng Hàn Văn Thanh ngắn gọn nhưng đầy ý nghĩa, cho thấy quyết tâm của cả chiến đội Bá Đồ. Một đám lão tướng chung vai chiến đấu là vì điều gì, có ai không biết? Hôm nay họ đã đi được đến đây, chỉ còn cách quán quân đúng hai trận nữa mà thôi, thậm chí ngay cả đối thủ họ mới đánh bại cũng phải dành tặng họ lời chúc chân thành.
Các động thái PR cho tổng quán quân diễn ra khắp nơi. Trận chiến đỉnh nhất mỗi năm một lần của giới Vinh Quang cơ mà, đã vậy năm nay nó còn hội tụ một dàn đại thần Vinh Quang tiếng tăm lừng lẫy! Chỉ hơi tiếc là giữa hai đội Luân Hồi và Bá Đồ chả có đề tài để hóng, các tuyển thủ cũng không xung đột gì nhau.
Đây chỉ là một trận tranh đoạt quán quân đơn thuần nhất, một bên là các lão tướng tụ về dưới một lá cờ để cùng nhau đạt đến tâm nguyện suốt bao năm, bên kia lại là đương kim quán quân đầy sức trẻ muốn dựng nên một vương triều thế hệ mới.
Bá Đồ đánh theo lối tổng thể, còn Luân Hồi xưa nay được gọi là chiến đội một người, trận quyết đấu giữa đôi bên cũng coi như sự đụng độ giữa hai quan niệm Vinh Quang khác nhau. Rốt cuộc ai sẽ là quán quân?
Quảng cáo trận tổng chung kết ngập trời, trong đó dĩ nhiên không thể thiếu trò dự đoán ngôi vương. Hoạt động bỏ phiếu trên internet mở suốt đến sát trận chung kết mới đóng, kết quả là chiến đội Bá Đồ chiếm 72,65% số phiếu, vượt xa Luân Hồi.
Nhưng ở Hưng Hân, khi nghe Trần Quả hỏi “Cậu nghĩ ai sẽ đoạt quán quân?”, Diệp Tu lại không thể đưa ra câu trả lời khẳng định.
“Ai cũng có khả năng, ai đoạt quán quân cũng không bất ngờ.” Diệp Tu đáp.
Đây mới là câu trả lời lí trí nhất.
Tuy chiến đội Bá Đồ nhận được số phiếu dự đoán cực cao từ người chơi, nhưng không thể không thừa nhận có một lượng lớn trong đó đến từ cảm xúc chi phối. Các lão tướng chiến đội Bá Đồ đã không còn quá nhiều cơ hội nữa, mà sự bi tráng của một trận tử chiến lúc nào chẳng gây xúc động lòng người? Chưa kể danh hiệu lấp lánh của mỗi một người trong Bá Đồ đều hoa lệ đến tột đỉnh.
Nói đúng ra số phiếu 72,65% đa phần chỉ thể hiện thái độ ủng hộ và chúc phúc. Khoảng cách thực lực giữa Luân Hồi và Bá Đồ thực tế không xa như lượng phiếu họ nhận được.
Chiến đội một người? Bốn chữ có phần châm biếm đã thể hiện sự đánh giá thấp của ngoại giới đối với Luân Hồi. Nhưng người trong nghề thì có mấy ai đồng ý với cách nói này?
Trong mắt họ, chiến đội một người là nói cho vui thôi.
Luân Hồi hoàn toàn không phải chiến đội một người, chẳng qua do Chu Trạch Khải quá mạnh, quá nổi trội, quá thu hút nên mới tạo ra cảm giác đó. Chiến đội Luân Hồi cũng là một chỉnh thể vô cùng xuất sắc, minh chứng tốt nhất là việc cả đội đều có thể theo kịp tiết tấu của Chu Trạch Khải.
Dù có đôi khi họ phải nhờ vào sự imba của Chu Trạch Khải để tháo gỡ cục diện, trông có vẻ rất thiếu tính chiến thuật, nhưng trong thực tế, sự imba đó chính là chiến thuật đặc thù của Luân Hồi, một chiến thuật được tạo nên bởi sự tồn tại của tuyển thủ vô giải Chu Trạch Khải, một chiến thuật chỉ có trong mơ với bao chiến đội khác.
Những ai khinh thường chiến đội Luân Hồi bởi tin vào cái gọi là chiến đội một người, đều là những kẻ tay ngang đáng thương. Sai lầm như thế chắc chắn sẽ không xảy ra ở chiến đội Bá Đồ. Họ rất nghiêm túc trong việc đánh giá đúng thực lực của Luân Hồi. Chu Trạch Khải vô giải, đó là việc ai ai cũng nghĩ đến khi nhắc đến Luân Hồi, nhưng ngoài hắn thì sao? Có ai từng chú ý rằng, đội hình Luân Hồi là đội hình ổn định nhất trong bốn chiến đội vào tới bán kết?
Ba đội còn lại đã tiến hành những điều chỉnh rất lớn hồi mùa hè, chỉ riêng mình Luân Hồi duy trì hàng ngũ vốn có, một đội hình đã cùng nhau phối hợp suốt cả ba năm. Ngoài Luân Hồi, sự ổn định này không xuất hiện ở đội nào khác trong bán kết.
Hơn nữa, còn phải kể đến ưu thế điểm kĩ năng. Các nhân vật trong Luân Hồi có điểm kĩ năng đột ngột tăng cao là điều có thể thấy rõ từ vòng chung kết năm ngoái, trải qua cả một vòng bảng năm nay đã không còn là bí mật. Nhưng không phải bí mật thì ai làm gì được nó? Biết rõ nó tồn tại lù lù ở đó, nhưng chỉ có thể cố gắng đề phòng chứ chẳng cách nào bắt nó nghỉ tồn tại được.
Hễ nhắc Luân Hồi là phải nói về Chu Trạch Khải, nhưng mấy ai biết được vầng hào quang của Chu Trạch Khải đã che giấu đi nhiều yếu tố đáng sợ khác của chiến đội này. Một Giang Ba Đào rõ ràng xếp hạng 5 trong hàng ngũ ngôi sao lại bị lơ là như kẻ qua đường, càng khỏi nói đến Lữ Bạc Viễn xếp hạng 13.
Luân Hồi cũng là một đội hình có ba tuyển thủ ngôi sao, đã vậy mỗi một người đều đang ở vào thời kì phong độ nhất của mình. Bốn ngôi sao của Bá Đồ nhiều hơn về mặt số lượng nhưng khi suy xét tuổi tác và trạng thái, sự chênh lệch 3 vs 4 liệu có còn quá xa không?
“Kết quả cuối cùng thế nào, chỉ có vào trận mới biết.” Đây là kết luận của Diệp Tu.
Khi hắn nói câu này, tuyển thủ hai đội Bá Đồ và Luân Hồi đã đứng trên sân đấu.
Trận tổng chung kết tiến hành trên sân nhà Luân Hồi là thành phố S. Nhà thi đấu chen chúc không còn chỗ ngồi. Phần lôi đài vừa kết thúc, chiến đội Luân Hồi dẫn trước với tỉ số 5 - 4. Ưu thế không lớn nhưng đã gây ra cả một tràng cao trào trong đám đông khán giả, fan hâm mộ giơ cao băng rôn tự làm, phấn khởi trông chờ quán quân thứ hai về với đội nhà.
Loa phát thanh bắt đầu thông báo đội hình ra trận đoàn đội của đôi bên.
Chiến đội Luân Hồi: Thiện xạ Nhất Thương Xuyên Vân của Chu Trạch Khải, ma kiếm sĩ Vô Lãng của Giang Ba Đào, nhu đạo Vân Sơn Loạn của Lữ Bạc Viễn, thích khách Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc của Ngô Khải, mục sư Tiếu Ca Tự Nhược của Phương Minh Hoa, kiếm sách Ngô Sương Câu Nguyệt của Đỗ Minh. Đội hình ổn định ba năm và cũng là đội hình đã giành được tổng quán quân mùa giải trước, họ chỉ vừa xuất hiện, tiếng hoan hô trong nhà thi đấu vang lên như sấm.
Bên phía Bá Đồ cũng không đem đến bất ngờ gì. Bốn đại thần dĩ nhiên sát cánh bên nhau, người thứ năm vẫn là cái tên Tần Mục Vân chả biết có gì hay ho và thiện xạ Âm 9 Độ của y, người thứ sáu là Bạch Ngôn Phi và pháp sư nguyên tố La Tháp. Đây cũng là đội hình được sử dụng suốt trong vòng chung kết của Bá Đồ.
Tuyển thủ đôi bên tiến vào phòng thi đấu, khai hỏa trận đoàn đội quyết định thắng thua của hiệp một.
Luân Hồi đánh trên sân nhà nên ngay từ phần lôi đài đã chơi cực kì chủ động, đến phần đoàn đội vẫn giữ nguyên phong độ đó: cả đội vừa mới spawn ra là lập tức phóng ào ào về khu vực giữa bản đồ, cứ như không muốn trì hoãn dù chỉ một giây.
Ai ngờ chiến đội Bá Đồ đánh trên sân khách mà lại có khí thế bừng bừng không thua đội chủ nhà, vừa vào trận cũng nhanh chóng lao ra giữa bản đồ như muốn quyết một trận thắng thua trực diện.
“Woa... Có vẻ như hai bên đều rất hăng máu!”
Bình luận viên trên TV thấy mà hết hồn. Tổng chung kết là chiến trường cuối cùng sau suốt một năm ròng rã nỗ lực, dù là chiến đội có phong cách hổ báo cỡ nào bước vào trận này cũng sẽ thận trọng, dè dặt hơn tí. Thắng thua của mỗi một hiệp đều quá quan trọng, phần lớn các đội sẽ chơi an toàn trước đã rồi mới tích lũy ưu thế từ từ. Thế nhưng bây giờ cả Luân Hồi và Bá Đồ đều có cái thế muốn xáp lá cà vỗ thẳng mặt nhau. Họ dường như đang muốn tỏ thái độ với mọi người: Ai nói chung kết không thể chơi lớn?
Va chạm!
Va chạm kịch liệt!
Thiện xạ hai đội mở đầu cuộc tấn công ngay khi tiến vào tầm bắn, có điều một bên là Súng Vương của cả Vinh Quang, bên kia lại chỉ là một tân binh tuổi Tí, cách biệt xa đến mức bình luận viên đách dám chém thành một pha đấu súng hay so tài cái mẹ gì cả. Nhưng theo sát đó, màn biểu diễn âm thanh và ánh sáng của Bách Hoa Liễu Loạn đã bao phủ xuống, Bá Đồ bắt đầu đột phá.
Chiến đội Luân Hồi không cam lòng yếu thế. Vô Lãng của Giang Ba Đào nhanh chóng bày ra hai Trận Sóng tạo thành một bức tường phòng thủ khó thể vượt qua, thế nhưng ánh sáng Bách Hoa vẫn cứ ập tới.
Muốn chơi cứng?
Khí thế hổ báo của Bá Đồ khiến Luân Hồi cũng phải bất ngờ. Trận Sóng của ma kiếm sĩ tuy không đem đến đủ loại debuff như Quỷ Trận của quỷ kiếm sĩ nhưng nó có sát thương vượt xa Quỷ Trận, nhất quyết lao vào Trận Sóng kiểu này rõ ràng là muốn bán máu cướp quyền chủ động.
Nhưng vậy mới đúng với phong cách xưa nay của chiến đội Bá Đồ!
Bất kể trước mặt là gì, Bá Đồ chỉ tiến không lùi! Mỗi hai cái Trận Sóng thì kiểu gì nhờn với họ được?
Nếu thế, thêm hai trận nữa thì sao?
Giang Ba Đào không tiếc kĩ năng, phóng ngay thêm hai Trận Sóng.
Ánh sáng, bóng tối, băng, lửa.
Bốn Trận Sóng đủ thuộc tính hòa vào nhau, gặp hiệu ứng ánh sáng tung tóe của đấu pháp Bách Hoa trộn thành cả một vùng hỗn loạn. Vân Sơn Loạn của Lữ Bạc Viễn và Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc của Ngô Khải đã chờ sẵn, xem ai hổ báo chồn cáo lao ra trong cái nùi đó là lập tức múc ngay không phải ngợi.
Thế nhưng không thấy ai lao ra cả, chỉ có ánh sáng ngợp trời là vẫn tiếp tục di chuyển không ngừng.
Mớ ánh sáng mang tên đấu pháp Bách Hoa đều là kĩ năng của chuyên gia đạn dược, gây sát thương cả đấy. Lữ Bạc Viễn và Ngô Khải không thể không né. Hai người rất ăn ý tách làm hai bên, vòng ra sau vùng ánh sáng Bách Hoa hòng tóm cổ Bách Hoa Liễu Loạn. Kết quả là vừa ló đầu đã có hẳn hai đại chiêu chào đón!
Mãnh Hổ Loạn Vũ!
Bá Vương Liên Quyền!
Đúng vào thời điểm Vân Sơn Loạn và Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc lộ diện từ hai bên ánh sáng Bách Hoa, hai nhân vật thuộc hệ Vật Lộn của Bá Đồ lập tức xông đến trước mặt họ. Đại Mạc Cô Yên quyền đấm cước đá, Tàn Nhẫn Tĩnh Mặc bị vỗ đến mức phải lùi về sau liên tục. Nhu đạo Vân Sơn Loạn có sở trường chụp bắt ở khoảng cách gần, lúc này lại bị Lãnh Ám Lôi đè xuống đất đấm cho một trận.
Đại Mạc Cô Yên và Lãnh Ám Lôi thế mà lại không giấu mình di chuyển dưới ánh sáng Bách Hoa?
Bách Hoa Liễu Loạn đâu rồi?
Ánh sáng Bách Hoa vẫn liên tục xông thẳng vào đội hình Luân Hồi, nhưng nhìn khắp nơi không thấy bóng dáng Bách Hoa Liễu Loạn đâu cả. Vậy chỉ còn một khả năng duy nhất: Người đang được bao phủ và lao theo ánh sáng chính là bản thân Bách Hoa Liễu Loạn!
“Cẩn thận!” Lữ Bạc Viễn và Ngô Khải vội chat.
Đoán sai vị trí của Bách Hoa Liễu Loạn đồng nghĩa với đoán sai phạm vi quấy rối mà ánh sáng Bách Hoa có thể vươn tới. Chỉ trong tích tắc, ánh sáng Bách Hoa như blink thẳng ra tuốt phía sau, phủ lấp mục sư Tiếu Ca Tự Nhược của Luân Hồi. Đã vậy, lần này Bách Hoa Liễu Loạn không còn đóng vai trò hỗ trợ hay ngăn cản tầm nhìn nữa mà dồn hẳn hỏa lực vào Tiếu Ca Tự Nhược.
Chiến độ Bá Đồ bất ngờ mở màn bằng cách để Bách Hoa Liễu Loạn tự cover mình cắt vào đội hình địch tâm sự với mục sư!
“Nhất định phải thắng!!!” Trương Giai Lạc gầm lên. Bách Hoa Liễu Loạn lách qua khỏi Vô Lãng cực nhanh trong lúc tắt liveshow âm thanh ánh sáng, vừa chạy vừa bắn mà lao về phía Tiếu Ca Tự Nhược.
1. Spawn: chỉ việc một nhân vật load vào bản đồ, thường là ở vị trí ngẫu nhiên hoặc được định trước bởi bên thứ 3, trước đây dùng là đổi mới (dành cho boss) hoặc đăng nhập (dành cho nhân vật trong trận đấu) 2. Blink: dịch chuyển tức thời trong phạm vi ngắn, trong chương này tác giả so sánh thôi chứ đấu pháp Bách Hoa không có khả năng blink |
Đắng lòng 2 thanh niên vòng vào sân vườn định hái Hoa bị anh em chủ nhà hành hung. |
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật