Tiêu Thời Khâm và Khưu Phi cùng nhau tăng tốc đuổi theo Hiểu Thương nhưng lại không tăng tốc triệt để, lằng nhằng một hồi, cuối cùng nhân vật của hai người họ vẫn bị kéo dài một khoảng cách nhất định với ba người bên Tôn Tường. May là càng đuổi càng gần Hiểu Thương phía trước, mà không chỉ Hiểu Thương, hai người còn phát hiện thêm bóng dáng nhân vật khác của Hưng Hân.
Chết!
Khi Tiêu Thời Khâm nhìn thấy nhân vật khác của Hưng Hân xuất hiện ở vị trí này, tim hắn bỗng giật thót. Hắn đoán Hưng Hân muốn dụ hai người bên mình ra để úp sọt trị liệu, nhưng vị trí của đối phương bây giờ đã nói lên rằng hắn đoán sai. Ý đồ thực sự của Hưng Hân là nhắm vào những người chạy nhanh, tách khỏi bầy bên Gia Thế.
“Dừng!”
Phát hiện trúng kế, Tiêu Thời Khâm vội theo bản năng ra hiệu Khưu Phi không đuổi theo nữa. Sau đó hắn chuyển góc nhìn, xem khoảng cách giữa mình và ba nhân vật sau lưng.
“Lùi!” Khoảng cách này khiến Tiêu Thời Khâm cảm thấy rất ớn óc, bèn lập tức thao tác Diệt Sinh Linh chạy ngược về.
Cách Thức Chiến Đấu của Khưu Phi trông có vẻ hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn phục tùng mệnh lệnh của chỉ huy.
Tuy nhiên người của Hưng Hân lúc này đều đã thò đầu ló mặt cả rồi, sao chịu dễ dàng phóng sinh họ? Hiểu Thương không tiếp tục chạy nữa, vài bóng người khác cũng tăng tốc, ngang nhiên tạo thành đội hình cánh quạt bao vây về phía Diệt Sinh Linh và Cách Thức Chiến Đấu.
Quả nhiên có mai phục!
Tiêu Thời Khâm cảm thấy mừng thầm vì mình phản ứng đủ nhanh, kịp thời lui lại, chắc chắn sẽ không tổn thất quá lớn đâu ha?
Đúng là tổn thất không quá lớn. Dù Hưng Hân nhanh chóng kẹp chặt vòng vây thật đấy, nhưng ba nhân vật còn lại của Gia Thế cũng không đến nỗi bị bỏ rơi quá xa, chỉ chớp mắt là có thể tới trợ giúp. Vì thế, rõ ràng đang muốn lao lên hội đồng, Hưng Hân vẫn quyết định lùi về khi thấy Gia Thế sắp tập trung quân.
Tiêu Thời Khâm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy pha xử lý lần này không tệ lắm. Hắn đâu biết rằng hiện tại, bình luận viên, khán giả và các tuyển thủ chuyên nghiệp khác – gần như tất cả mọi người ngoại trừ hắn – đều cực kỳ tiếc nuối với hành động của Gia Thế.
“Sao lại lùi về vậy trời?” Phan Lâm rất khó hiểu.
“Gia Thế đánh do dự quá! Đuổi theo cũng đuổi theo rồi, tự nhiên bây giờ lại chạy ngược về? Tuy Gia Thế sẽ phải tạm thời lấy ít đánh nhiều, nhưng tuyển thủ và nhân vật nhà họ đủ cứng để cân tình thế đó mà? Ráng một hồi sẽ có người đến trợ giúp, Hưng Hân chắc chắn cũng không dám tấn công quá dữ. Ngược lại lùi về sau thế này sẽ khiến Hưng Hân giành được thế chủ động hoàn toàn! Bây giờ Hưng Hân chạy mất rồi, Gia Thế không duy trì được tính công kích kéo dài!” Lý Nghệ Bác nói.
“Gia Thế hôm nay biểu hiện có hơi thất thường.” Phan Lâm nói.
“Có phải là do trận lôi đài không đạt được kết quả mong muốn không nhỉ? Hay là vì đánh khiêu chiến từ trước đến nay chưa hề gặp được đối thủ nào khó nhằn như Hưng Hân? Bất kể là nguyên nhân gì, Gia Thế cũng không nên đánh rụt rè đến vậy…” Lý Nghệ Bác nhận xét. Bản thân hắn cũng đang suy nghĩ về nguyên nhân đó. Hắn cảm thấy manh mối chỉ quẩn quanh đâu đây thôi, nhưng nghĩ mãi không ra.
“Tiêu Thời Khâm… coi Gia Thế là Lôi Đình.” Rốt cuộc tuyển thủ Vi Thảo vẫn chuyên nghiệp hơn, họ đã phát hiện toàn bộ ngọn nguồn.
“Mùa giải này không có rèn luyện mọi mặt ở trình độ cao nên việc điều chỉnh phong cách cá nhân của anh ta không đủ rốt ráo. Chỉ cần gặp phải tình huống có áp lực lớn, anh ta sẽ vô thức quay về với lối xử lý như hồi còn ở chiến đội Lôi Đình.” Hứa Bân nói.
Nếu muốn bàn về Tiêu Thời Khâm, Hứa Bân có quyền phát ngôn hơn hết thảy, vì chiến đội 301 ngày trước hắn trực thuộc cũng là một chiến đội cùng đẳng cấp tầm trung với Lôi Đình của Tiêu Thời Khâm. Họ chính là đối thủ cạnh tranh trực tiếp nhất của nhau, mỗi mùa giải đều đánh nhau sống chết để tranh lấy chiếc ghế cuối cùng vào vòng tứ kết. Thành tích giao thủ giữa hai đội sẽ có ảnh hưởng rất lớn, vì thế họ đều ra sức nghiên cứu đội còn lại.
“Phải á, bây giờ anh ta đang dẫn dắt chiến đội Gia Thế mà, có mấy tên bá như Tôn Tường, rõ ràng không cần thiết phải đánh cái kiểu mà anh ta đang nghĩ. Nếu mà là em, chỗ này em cho Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường lao lên, không chừng chỉ cần một người là đủ để đột phá mai phục của Hưng Hân.” Lưu Tiểu Biệt nói.
Dĩ nhiên đó là cách nhìn của người ngoài cuộc, trận đấu đâu có diễn ra như họ mong muốn. Tuy vậy, Tiêu Thời Khâm cũng đã bắt đầu phát giác chỗ sai của mình. Người có công khiến hắn nhận ra điều đó chính là Trương Gia Hưng, tuyển thủ mục sư trong nhóm ba người chạy tới nhập bọn sau đó.
“Có phải tụi mình đánh hơi bị động không? Tôi thấy mình có thể tích cực hơn thế này.” Trương Gia Hưng phát biểu. Tuy rằng chỉ có một người lãnh đạo trong trận, nhưng đương nhiên các tuyển thủ khác cũng có quyền góp ý với kế hoạch tác chiến. Trong đội hình năm người đầu tiên của Gia Thế hôm nay, chỉ có một mình Trương Gia Hưng là chủ lực hàng đầu từ trước đến giờ của chiến đội Gia Thế. Nghề trị liệu lại vừa vặn là một nghề cần phải quan sát tình hình chung, vì thế y đã nhạy bén phát hiện tiết tấu của Gia Thế hôm nay sai quá sai.
Tiêu Thời Khâm nghe y nói mà như tỉnh mộng, lập tức phát hiện mình đã bất tri bất giác nhìn Gia Thế thành Lôi Đình nên mới đưa ra mệnh lệnh vừa rồi. Kỳ thực, cả một mùa giải này hắn vẫn không lúc nào không nhắc nhở bản thân phải thay đổi quan điểm nhìn nhận. Không ngờ đến giây phút then chốt nhất, hắn vẫn không thể quen nổi với góc nhìn mới. Thói quen chiến thuật được mài giũa từ Lôi Đình đã bén rễ quá sâu vào Tiêu Thời Khâm. Hắn cần thời gian, cần loại bỏ nó từ các trận đấu. Mà cả một năm nay, thời gian thì có nhưng thi đấu thì không. Trình độ của vòng khiêu chiến căn bản không đáng nói tới.
“Đúng, chúng ta cần tích cực hơn!” Tiêu Thời Khâm không hề là loại người ý thức được mình sai lầm nhưng lại sĩ diện không thèm sửa đổi. Trên thực tế, sĩ diện hầu hết chỉ tồn tại ở các chiến đội hàng đầu. Phần đông các tuyển thủ trong những chiến đội nhỏ không có thói xấu đó, kể cả đại thần cấp ngôi sao.
Tiêu Thời Khâm lập tức điều chỉnh đường lối chiến thuật. Con át chủ bài của chiến đội Gia Thế là Nhất Diệp Chi Thu đã được đẩy lên làm mũi nhọn trong đội hình Gia Thế, cùng Cách Thức Chiến Đấu bắt đầu đẩy nhanh tốc độ truy kích. Diệt Sinh Linh của Tiêu Thời Khâm đi giữa phối hợp tác chiến, nhà quyền pháp Liên Tiến của Thân Kiến có nhiệm vụ chuyên bảo vệ trị liệu của cả đội.
“Ồ, xem ra Gia Thế đã phát hiện ra vấn đề và giải quyết nó rất nhanh.” Lý Nghệ Bác vui vẻ nói. Không phải hắn cảm thấy mừng cho Gia Thế, chỉ là vì điều chỉnh của Gia Thế khớp với cách nói trước đó của hắn. Ngồi bình luận suốt cả buổi, đến tận bây giờ mới thể hiện được cái trình của mình, chỉ đạo Lý rất đắc ý.
Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường và Cách Thức Chiến Đấu của Khưu Phi lần này không còn giữ sức nữa mà lao thẳng lên, di chuyển cực nhanh. Ngay lập tức, nhân vật của chiến đội Hưng Hân đang trong quá trình rút lui đã xuất hiện trong tầm nhìn của họ.
Quân Mạc Tiếu!
Hay thật, người đầu tiên bị đuổi kịp chính là Diệp Tu, kẻ đã đánh bại cả Khưu Phi lẫn Tôn Tường trên lôi đài. Bây giờ cả ba lại có cơ hội chạm trán nhau trong phần đoàn đội rồi.
Hào Long Phá Quân!
Hào Long Phá Quân!
Nhất Diệp Chi Thu và Cách Thức Chiến Đấu - hai pháp sư chiến đấu của chiến đội Gia Thế cùng hùng hổ đánh ra một đại chiêu. Cả hai nhân vật theo lực xung kích mà xông tới phía trước, trông như cùng lúc, nhưng khi vừa rời khỏi vị trí đã ngay lập tức cách nhau một đơn vị người đứng. Không phải nhất thời hăng máu, đây rõ ràng là lối đánh phối hợp cặp đôi pháp sư chiến đấu đã từng trải qua huấn luyện, mà kẻ bây giờ bọn họ liên thủ thách thức lại chính là người đã đưa nghề pháp sư chiến đấu lên đỉnh cao.
Ầm ầm ầm!
Quân Mạc Tiếu giũ Ô Thiên Cơ, ánh lửa phun khỏi mũi ô bắn ra ba phát pháo, đáp trả hai người thách thức hắn.
Hit tấn công này không thể ngăn cản thế đi của Hào Long Phá Quân, nhưng Quân Mạc Tiếu lại nhờ vào sức bật của Pháo Chống Tăng mà bay ngược ra xa. Sau đó Ô Thiên Cơ xòe ra trên đầu, Chong Chóng Máy cất cánh thăng thiên. Tích tắc mà Quân Mạc Tiếu nhấc chân khỏi mặt đất, Nhất Diệp Chi Thu của Tôn Tường cũng đang vồ tới. Thấy Quân Mạc Tiếu bay lên, cậu ta vội vàng điều chỉnh hướng đâm của Khước Tà nhưng rốt cuộc vẫn không kịp. Nhất Diệp Chi Thu quét hụt, Cách Thức Chiến Đấu chậm hơn một bước cũng có kết quả tương tự. Tuy nhiên, hai hit Hào Long Phá Quân nối liền nhau sượt qua dưới bàn chân tạo thành gió mạnh, thổi cho Quân Mạc Tiếu đung đưa giữa trời, có thể thấy rõ lực xung kích của Nhất Diệp Chi Thu và Cách Thức Chiến Đấu mạnh đến cỡ nào.
Đang bay lúc lắc, Quân Mạc Tiếu đột nhiên thu lại Chong Chóng Máy. Soạt một tiếng, thái đao ra khỏi vỏ. Hắn nghiêng người giữa không trung, sử dụng Rút Đao Trảm chém thẳng xuống hai nhân vật vừa mới đánh xong đại chiêu dưới đất.
Hào Long Phá Quân thu chiêu cực nhanh, không có hiệu ứng đông cứng, Tôn Tường và Khưu Phi cũng phản ứng cực nhanh, Nhất Diệp Chi Thu và Cách Thức Chiến Đấu nhảy tách ra hai bên, Rút Đao Trảm chỉ còn là một luồng kiếm khí lóe lên chính giữa hai người.
Ngân Quang Lạc Nhẫn!
Quân Mạc Tiếu nhanh chóng bồi thêm một kỹ năng vào vùng không gian ở giữa đó, Ngân Quang Lạc Nhẫn có một AoE khá nhỏ, vừa đủ lan đến cả hai.
Nhưng nhát chém lan không đủ, hai nhân vật chỉ cần hơi lùi lại là ra khỏi phạm vi công kích. Ngay lập tức, hai thanh chiến mâu vụt sáng, đan xen vào nhau thành một góc độ, cùng đâm vào Quân Mạc Tiếu bên trong.
Trượt Đất!
Ngân Quang Lạc Nhẫn xong, Quân Mạc Tiếu không chần chừ một giây nào mà thao tác Trượt Đất ra ngoài luôn. Lối đánh phối hợp kỹ năng nhiều nghề của hắn chính là đặc điểm lớn nhất của tán nhân. Khi Gia Thế phát hiện mình có khả năng sẽ đối đầu với tán nhân của Diệp Tu thì cũng đã từng huấn luyện chuyên để đối phó nghề này. Đối với sơ đồ kỹ năng mẫu của tán nhân, tuyển thủ Gia Thế đã không còn ai xa lạ, xem hẳn nghề này như nghề thứ 25 mà nghiên cứu.
Nhưng họ thuộc làu làu hệ thống kỹ năng của tán nhân rồi sao nữa? Diệp Tu sẽ sử dụng những kỹ năng đó thế nào, ngay cả chiến đội Gia Thế hiểu rõ hắn nhất cũng bó tay không cách nào đoán được.
Khi Diệp Tu còn ở Gia Thế, hắn chủ yếu chỉ cống hiến khả năng chơi pháp sư chiến đấu của mình. Đưa nó vào tán nhân mà xét thì chỉ là 1/24 khả năng của hắn mà thôi. Sự thay đổi nghề của Diệp Tu khiến hiểu biết của Gia Thế đối với hắn đã trở nên nhỏ bé thế đấy.
Sau Ngân Quang Lạc Nhẫn là Trượt Đất?
Phản ứng của Tôn Tường và Khưu Phi cực nhanh nhưng rốt cuộc vẫn chậm nửa nhịp. Chiến mâu của cả hai ấn xuống, lại không ngăn kịp Quân Mạc Tiếu.
Trượt Đất ra ngoài, Quân Mạc Tiếu quay lưng quăng một quả lựu đạn về. Nhất Diệp Chi Thu và Cách Thức Chiến Đấu lại tiếp tục nhảy tách nhau ra né lựu đạn. Hai người đang muốn đuổi theo tiếp, nào ngờ vừa mới bước tới hai bước đã thấy một trời khói tím bốc lên, thì ra đã đạp trúng cạm bẫy Mây Độc. Cạm bẫy này Quân Mạc Tiếu đặt xuống từ lúc nào, hai người không hề phát hiện.
Nhà thi đấu lúc này đã hoàn toàn sôi sục. Mọi người đều cho rằng Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu sẽ vội vàng tìm cơ hội tháo chạy, nhưng bây giờ rõ ràng là tên này đang chơi 1v2 mà!
Nhưng góc nhìn thượng đế còn cho khán giả biết thêm một điều: các nhân vật khác của chiến đội Hưng Hân đang cắt ra sau lưng Gia Thế, chuẩn bị tập kích mục sư Chức Ảnh.
Edit & beta: Lá Mùa Thu | Type: NioNguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật