Edit & beta: Lá Mùa Thu | Type: Tú LamDiệp Tu “1 chọi 3” mà rời khỏi sân. Còn may là hắn chỉ nói thế với trọng tài, chứ nếu cả nhà thi đấu cùng nghe được, nói không chừng sẽ bị chọi gạch chụp không kịp.
Diệp Tu và Tôn Tường gần như đồng thời ra khỏi phòng thi đấu nên cũng về tới hàng ghế tuyển thủ đội mình cùng lúc.
Phía Hưng Hân dĩ nhiên sẽ dành cho Diệp Tu sự chào đón như một anh hùng, còn bên Gia Thế, Đào Hiên sầu muốn đứt ruột bầu nhưng vẫn phải vỗ vai Tôn Tường an ủi: “Đánh tốt lắm, chỉ kém một tí nữa thôi.”
Đâu có sai!
0.03% còn không phải là chỉ kém một tí chứ gì nữa. Nhưng chính “một tí” đó lại tạo nên khác biệt giữa thiên đường và địa ngục. Tôn Tường ngơ ngác nhìn qua Hưng Hân, trong lòng cay đắng, hoang mang. Cậu ta được ông chủ an ủi mà không nói gì, chỉ gật gật đầu rồi lủi thủi ngồi qua một bên.
“Trận kế tiếp nhất định phải thắng.” Lần này, Đào Hiên hạ lệnh tử chiến. Tuy rằng Gia Thế là một chiến đội có kinh nghiệm lâu năm, đã quen xử lý tất cả mọi tình huống, nhưng việc Tôn Tường thua bởi Diệp Tu không chỉ đơn giản là tuyển thủ át chủ bài bị đánh bại. Diệp Tu đối với Gia Thế mà nói luôn luôn có một ý nghĩa không hề tầm thường.
Rõ ràng Gia Thế vẫn đang dẫn trước, nhưng sau trận thắng hiểm của Diệp Tu, bầu không khí khắp nhà thi đấu đã thay đổi. Toàn bộ fan hâm mộ Gia Thế đều trầm lắng xuống, Tôn Tường trước nay hung hăng kiêu ngạo, giờ cũng im lặng hẳn. Gia Thế cần phải giành về một trận thắng áp đảo để cứu vãn trở lại khí thế của mình.
Sau khi dặn dò tuyển thủ ra trận kế tiếp, lại nhìn qua Hưng Hân, trong lòng Đào Hiên rơi mạnh một nhịp.
Tôn Triết Bình!
Người thứ năm xuất chiến lôi đài của Hưng Hân, bất ngờ lại là Tôn Triết Bình.
Đào Hiên nhìn qua Tiêu Thời Khâm. Vị đội phó mà hắn rất tin cậy này đã từng phân tích khi thảo luận đội hình ra sân trước trận, cho rằng chắc chắn Tôn Triết Bình sẽ không xuất hiện trong hạng mục lôi đài.
Tôn Triết Bình là một cựu đại thần hàng top nay lại đột nhiên xuất hiện ở chiến đội Hưng Hân, chắc chắn sẽ được giới truyền thông săn đón, tìm cơ hội phỏng vấn. Với tính cách của Tôn Triết Bình, hắn dĩ nhiên sẽ không che giấu về chấn thương tay của mình mà thản nhiên nói với phóng viên tình trạng thực tế. Tiêu Thời Khâm suy xét từ đó và cho rằng: khi đánh với Gia Thế, khả năng cao là Tôn Triết Bình chỉ có thể chọn một trong hai, hoặc đấu lôi đài, hoặc đấu đoàn đội mà thôi.
Suy cho cùng, cường độ thi đấu với Gia Thế không thể giống với những chiến đội nghiệp dư của người chơi bình thường. Liên tục xuất chiến trong lôi đài và đoàn đội sẽ là gánh nặng quá lớn với tay của Tôn Triết Bình, trừ phi nào đang đánh thấy hết chịu nổi thì buông chuột, còn không thì mức độ tổn hại sẽ ngoài tầm kiểm soát.
Vấn đề ở chỗ hắn lại là một tuyển thủ cực kỳ mạnh. Chỉ cần nhìn vào những trận ít ỏi trước đó mà hắn đánh trong vòng khiêu chiến là thấy. Cho nên Tiêu Thời Khâm đoán rằng Tôn Triết Bình chắc chắn sẽ giữ sức, không xuất hiện trong phần lôi đài, để dành cho phần đoàn đội quan trọng hơn.
Nhưng kết quả Tôn Triết Bình lại là tướng đấu lôi đài cuối cùng của Hưng Hân, một việc hoàn toàn vượt khỏi dự tính của Tiêu Thời Khâm. Ra trận ở vị trí này, nếu những người phía trước rơi vào thế yếu, Tôn Triết Bình sẽ gánh xệ zái. Cũng như bây giờ nè, hắn cần phải giải quyết hai đối thủ liên tục, bất kể thắng thua, với những tổn hại gây ra sau đó liệu hắn có còn đánh được đoàn đội nữa không?
“Không lẽ tin tức đưa ra từ mấy bài phỏng vấn là giả?” Đào Hiên nói.
“Chắc là không đâu.” Tiêu Thời Khâm nói. Hắn vào liên minh đúng ngay thời kỳ cặp đôi tổ hợp Trương Giai Lạc và Tôn Triết Bình của chiến đội Bách Hoa đang trong trạng thái đỉnh cao, cho nên hắn biết khá nhiều về vị đại thần này. Những mưu mô, tính toán ngoài trận có vẻ không giống tính cách của Tôn Triết Bình. Trong ấn tượng của Tiêu Thời Khâm, người này chính là một người đàn ông chuẩn men có một nói một, có hai nói hai, nếu có sai lầm cũng dám trực tiếp đối mặt chứ không giấu giấu diếm diếm. Chưa kể đem chấn thương tay ra làm chiêu trò lại càng không phải phong cách của hắn.
Dù rằng cuối cùng, những năm giải nghệ đã khiến tính tình Tôn Triết Bình có phần thay đổi, nhưng biểu hiện của hắn khi vào trận vẫn không khác nào năm ấy, vẫn cuồng dã buông thả, vẫn xâm lược như lửa.
Nếu đã vậy, chỉ còn lại một khả năng duy nhất: Tôn Triết Bình sẽ không ra trận trong phần đoàn đội.
Vậy ai sẽ thế chỗ hắn?
Vì việc này, bố trí đội hình đấu đoàn đội của bên Gia Thế đã bị xáo trộn. Tiêu Thời Khâm làm sao ngờ rằng Tôn Triết Bình – tuyển thủ mà hiện tại đặt vào Hưng Hân tuyệt đối ngồi được vị trí thứ hai, thậm chí có thể nói rằng sức nặng ngang bằng Diệp Tu – lại không xuất chiến trong phần đoàn đội? Chuyện này cũng khó tin như ra trận mà không đem theo mục sư vậy.
Nhưng bất kể thế nào thì đội hình đấu đoàn đội đã sớm xác định, bây giờ cũng không còn cách nào thay đổi. May sao phần đoàn đội có thể chỉ huy trực tiếp, đến lúc đó cứ xem tình huống thế nào rồi mới điều chỉnh cụ thể đi. Tiêu Thời Khâm hít một hơi sâu, không suy đoán lung tung nữa, ổn định tâm lý tiếp tục theo dõi trận đấu.
Trận lôi đài thứ 7, chiến đội Hưng Hân, Tôn Triết Bình xuất chiến.
Bên phía Gia Thế là Thân Kiến, nghề nghiệp nhà quyền pháp. Nói theo lý thuyết, có lẽ đây là cặp đấu duy nhất từ đầu đến giờ mà bên Hưng Hân có vẻ nhỉnh hơn.
Tôn Triết Bình, cựu tuyển thủ level đại thần, tuy giải nghệ đã nhiều năm nhưng là do chấn thương chứ không phải trượt trạng thái. Cứ nhìn vào tuyển thủ Trương Giai Lạc ra mắt cùng năm với hắn bây giờ vẫn đang nhảy nhót tưng bừng trên sân đấu kìa, sẽ biết nếu hắn không bị chấn thương thì không thể nào kém hơn Trương Giai Lạc được, ít nhất cũng đứng ở cấp ngôi sao.
Thân Kiến bên chiến đội Gia Thế thì không được tính là tuyển thủ chủ lực 100%. Trước khi Tôn Tường đến Gia Thế, đội hình đoàn đội khá ổn định của Gia Thế là do pháp sư chiến đấu của Diệp Tu, bậc thầy pháo súng của Tô Mộc Tranh, ma kiếm sĩ của Lưu Hạo, khí công sư của Quách Dương và mục sư của Trương Gia Hưng tạo thành. Pháp sư nguyên tố của Hạ Minh thường là người thứ sáu.
Thời kỳ đó, Thân Kiến thuộc hàng ngũ tuyển thủ luân phiên. Những khi cần căn cứ vào đặc điểm của đối thủ mà điều chỉnh đội hình, gã sẽ có một tỷ lệ ra trận nhất định.
Sau khi Diệp Tu ra đi, Gia Thế bị loại, Lưu Hạo và Hạ Minh trở thành đối tượng trao đổi cho Tiêu Thời Khâm chuyển nhượng về, Quách Dương cũng qua chiến đội khác, đội hình đoàn đội vốn có của Gia Thế cuối cùng chỉ còn lại hai người là Tô Mộc Tranh và Trương Gia Hưng. Thân Kiến là tuyển thủ có thực lực và kinh nghiệm thi đấu nên mới theo thứ tự mà được ủn lên thành một trong các chủ lực.
Gia Thế nói sao cũng là một cường đội, Thân Kiến có thể ở nơi này giữ vai trò tuyển thủ luân phiên thì trình cá nhân phải cao, nếu vào bất kỳ chiến đội nhỏ nào cũng đủ sức ngồi cứng trên ghế chủ lực. Nhưng một tuyển thủ như thế vẫn chả bõ bèn gì khi đặt trước mặt Tôn Triết Bình.
Điều duy nhất khiến người ta lo ngại lúc này là một tuyển thủ đã chấn thương, giải nghệ nhiều năm lại đột nhiên quay về, mà nghe nói chấn thương vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn như Tôn Triết Bình, rốt cuộc còn lại mấy phần công lực? Những trận vừa qua hắn đánh ảo tung chảo, nhưng Gia Thế đâu phải một chiến đội tầm thường. Thân Kiến ở Gia Thế ngày trước chỉ là một tuyển thủ luân phiên, bây giờ trở thành một trong các chủ lực, nhưng tuyển thủ cỡ gã nếu ném vào Huyền Kỳ hay Tru Tiên gì đó, không trở thành át chủ bài mới lạ.
Trước mặt một tuyển thủ như thế, Tôn Triết Bình vẫn có khả năng thể hiện phong độ mạnh mẽ không thua ngày cũ chứ?
Đó là yếu tố hồi hộp trận đấu này mang lại. Một cách đột nhiên, nhân vật chính trong trận đã không còn thuộc về tuyển thủ Gia Thế nữa, mà là đệ nhất cuồng kiếm năm xưa, Tôn Triết Bình.
Đúng vậy, đề tài lại tập trung về phía Tôn Triết Bình. Chiến đội Hưng Hân ấy à… vẫn cứ dễ dàng bị người ta quên mất thế đấy!
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật