Edit & beta: Lá não tàn | Type: Vương papa sợ không ai biết mình mắt bự ò.Ó
Bình luận viên dư sức kể cho mọi người nghe một đống liên kích của pháp sư chiến đấu. Nhưng chuỗi tấn công của Quân Mạc Tiếu thì Phan Lâm chỉ có thể kêu tên kỹ năng liên tọi được một lúc đầu, dần dần đã ngậm tịt. Một tình huống xảy ra hai lần trong cùng một trận đấu: bình luận viên theo không kịp diễn biến của trận nên không thể không tắt đài.
Lần trước Khưu Phi dùng một kỹ năng mới cấp 75 mà bất ngờ bùng nổ, ngắt liên kích của Quân Mạc Tiếu. Nhưng lần này dường như cậu tìm không ra cơ hội đó nữa. Cách Thức Chiến Đấu lơ lửng như bị treo giữa không trung, Quân Mạc Tiếu lượn lờ xung quanh, liên tục ném đủ thứ kỹ năng lên người cậu.
“À… cái này…” Phan Lâm cảm thấy cần phải nói gì đó, hắn cắt theo góc nhìn của Cách Thức Chiến Đấu mà quan sát một hồi, sau đó mở miệng bằng giọng nói không được tự tin lắm: “Hình như là bị dùng Che Ảnh Bước?”
“Ừ, đúng là Che Ảnh Bước.” Lý Nghệ Bác tự tin hơn Phan Lâm nhiều.
Thế nhưng xác định được vấn đề này rồi, hai người họ đều không nhịn được mà liếc nhìn nhau. Họ đều phát hiện thấy bầu không khí ở đây hơi bị quái quái.
Kỹ thuật cao cấp như Che Ảnh Bước, khi xuất hiện chắc chắn sẽ trở thành một trong những phút cao trào của trận đấu, bình luận viên ắt hẳn phải bùng nổ cảm xúc chứ ha?
Nhưng hai người thì sao? Hai người đều đang tỉnh như hai con ruồi. Bởi vì người trong trận là Diệp Tu. Tuyển thủ khác dùng Che Ảnh Bước sẽ đem đến cao trào cho trận đấu, nhưng Diệp Tu dùng Che Ảnh Bước thì lại chẳng phải bình thường như cân đường hộp sữa?
Thật ra hai người họ cũng biết rằng nghĩ như vậy có hơi lố. Bất kể ai sử dụng Che Ảnh Bước cũng không thể xem là cân đường hộp sữa. Che Ảnh Bước giống như một chương trình mà CPU cần phải vận hành 90% trở lên mới chạy êm được, cấu hình của Diệp Tu có cao thật đấy nhưng cũng có hạn chứ, nếu so với các đại thần khác trong liên minh, sàn sàn như nhau là cách nói chính xác nhất.
Thế nhưng khi Diệp Tu sử dụng kỹ thuật sang chảnh này, Phan Lâm và Lý Nghệ Bác lại cảm thấy chẳng có gì ghê gớm. Nếu đổi là một vị đại thần nào đó như Vương Kiệt Hi, Hoàng Thiếu Thiên hay Chu Trạch Khải… ai cũng được, chắc chắn Phan Lâm có gào rách cổ cũng không tiếc.
Đây gọi là sức ảnh hưởng.
Trong lòng những người tiếp xúc với Vinh Quang đã lâu như Phan Lâm luôn tồn tại một hình bóng mạnh mẽ, không cách nào rung chuyển nổi. Diệp Tu hoàn toàn xứng với hình tượng đó, đến mức mà rõ ràng hắn đang làm một việc rất không tầm thường, nhưng vì mọi người đặt hắn ở level quá cao nên không tầm thường cách mấy cũng sẽ trở nên tầm thường.
Che Ảnh Bước thôi í mà!
Nếu tùy tiện nói ra một câu như vậy, e rằng sẽ bị hàng ngàn hàng vạn người chơi Vinh Quang tát cho vêu mõm.
Nhưng nếu trong câu đó có thêm hai chữ Diệp Tu, thì tất cả đều thông qua.
Chính bởi vì tâm lý này, Diệp Tu đang dùng Che Ảnh Bước nhưng Phan Lâm và Lý Nghệ Bác lại cứ thản nhiên như không. Mà hiện tại, tổ ghi hình lại cắt theo góc nhìn của Khưu Phi, đang chờ hai người bọn họ ra sức bình luận khoảnh khắc đặc sắc này.
“Vâng, Che Ảnh Bước, kỹ thuật Diệp Tu đang sử dụng chính là Che Ảnh Bước siêu cao cấp trong Vinh Quang. Bây giờ trên màn ảnh đang cắt theo góc nhìn của Cách Thức Chiến Đấu, mọi người có thể phát hiện, bóng dáng Quân Mạc Tiếu không hề xuất hiện, éc?”
Phan Lâm đang thao thao bất tuyệt, nào ngờ vào đúng lúc này, Quân Mạc Tiếu lại đột nhiên hiện thân trong góc nhìn của Khưu Phi.
“Cơ hội!” Lần này Phan Lâm thực sự dâng trào cảm xúc, gào lên.
Cảnh trên màn hình cũng nhanh chóng cắt về góc nhìn toàn thể: Cách Thức Chiến Đấu vẫn bị treo giữa không trung, Quân Mạc Tiếu lượn xung quanh cậu, đấm đá đánh đập không ngừng… Rõ ràng cục diện chẳng hề xảy ra bất kỳ thay đổi nào.
“Ái chà, đáng tiếc quá!” Phan Lâm thở dài, cho rằng Khưu Phi không kịp nắm lấy cơ hội. Lý Nghệ Bác ngồi một bên hắng giọng một tiếng, nhưng không tiện nhắc tuồng. Đang trực tiếp mà!
Cơ hội mà Phan Lâm vừa mới gào lên, trên thực tế không phải là cơ hội. Nguyên lý của Che Ảnh Bước là tìm điểm chết trong góc nhìn của đối thủ để tấn công. Ở đây, đánh trúng đối thủ mới là mục đích cuối cùng, còn việc đi vào điểm chết chẳng qua chỉ là điều kiện phục vụ cho mục đích đó. Cho nên nếu có thể dễ dàng đánh trúng đối thủ thì dĩ nhiên không cần thiết phải ra sức tìm điểm chết để làm gì, đâu có rảnh?
Vừa rồi Quân Mạc Tiếu thoáng xuất hiện trong góc nhìn của Khưu Phi là vì khi đó, công kích hắn tạo ra không cần thiết phải dùng điểm chết để che giấu.
Tới vậy luôn rồi!
Nếu không nhìn bằng góc độ của Khưu Phi, Lý Nghệ Bác sẽ không thể phát hiện ra điều này. Sau khi phát hiện ra thì Lý Nghệ Bác quá kinh hoàng. Hắn không biết Diệp Tu đã có thể thực hiện kỹ thuật này đến mức độ nào nữa rồi. Duy trì sử dụng Che Ảnh Bước là một việc rất mệt, nếu có thể vừa dùng vừa nghỉ thế này thì sẽ giúp tuyển thủ tiết kiệm được rất nhiều sức lực và thao tác, nhưng nó lại đòi hỏi ý thức và phán đoán chính xác vượt trội.
Lý Nghệ Bác dám chắc chắn rằng, trong giới chuyên nghiệp trước mắt tạm thời không có bất kỳ tuyển thủ nào sử dụng Che Ảnh Bước đến mức độ on off tự nhiên thế này. Lý Nghệ Bác cảm thấy mình đã chụp trúng ngay lúc Diệp Tu bật công tắc. Nếu như đúng là do Diệp Tu chủ động thì quá đáng sợ. Diệp Tu từng tuổi này, đã là thời kỳ cuối của kiếp sống chuyên nghiệp, vậy mà kỹ thuật và thực lực vẫn đang tiến bộ, nghĩ đến điều đó có ai không cảm thấy hoảng hồn chứ.
Trong nháy mắt, Lý Nghệ Bác đột nhiên cảm thấy gai ốc từ từ nổi lên.
“Cơ hội!” Đúng lúc đó lại nghe thấy Phan Lâm gào to tiếc nuối, mà bản thân hắn thì vừa thất thần nên không biết có chuyện gì xảy ra. Hắn không tiện hỏi, chỉ đành phụ họa theo: “Đáng tiếc thật, không nên để lỡ vậy chứ.”
“Đúng, Khưu Phi đã hai lần bỏ qua cơ hội tốt.” Phan Lâm nói.
“Hai lần?”
Lý Nghệ Bác sửng sốt trong lòng, nhưng rất nhanh đã hiểu ra. Phan Lâm vẫn đang cho rằng lúc nãy Quân Mạc Tiếu xẹt qua trong góc nhìn của Cách Thức Chiến Đấu khi đang sử dụng Che Ảnh Bước là sai sót của Diệp Tu, cũng là cơ hội của Khưu Phi. Hắn không tiện vạch trần đồng nghiệp, nhưng lại không muốn để cho hội người có não đang ngồi trước tivi cảm thấy Lý Nghệ Bác mình cũng chỉ thế mà thôi, ngay cả chuyện này cũng nhìn không thấu.
Trong lòng đang giằng co xoắn quẩy, bên tai lại nghe Phan Lâm ngồi đếm liên kích cho Quân Mạc Tiếu. Nếu gọi tên kỹ năng thì Phan Lâm quả thực bơi theo không kịp, nhưng chỉ đếm thôi thì cực kỳ trôi chảy: 1, 2, 3,4, 5…
Từ từ, 1 2 3 4 5? Sao lại bắt đầu đếm liên kích rồi?
Lý Nghệ Bác chỉ thất thần có một thoáng mà đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, vẫn còn đang cố hiểu ra thì Phan Lâm lại kêu lên: “A! Ngắt rồi, cơ hội cơ hội cơ hội cơ hội… Haiz, Khưu Phi sao không biết chụp lấy gì hết vậy!”
Giọng điệu của Phan Lâm cực kỳ ảo não, mà lần này Lý Nghệ Bác đã thấy rất rõ cảnh vừa xảy ra. Đợt công kích liên tục của Quân Mạc Tiếu đúng là có gián đoạn, nhưng Khưu Phi lại bất ngờ không hề thừa cơ mà phản công.
“Thật không hợp lý chút nào.” Lý Nghệ Bác bình luận, “Tuy Khưu Phi không phải một tuyển thủ có kinh nghiệm thi đấu chính quy gì, nhưng cơ hội thế này thì tốt xấu cũng phải có ý thức nắm bắt chứ. Nhìn theo hành động của Cách Thức Chiến Đấu, tôi không thấy rằng cậu ấy có ý muốn làm vậy.”
“Phải đó, từ lúc bị Diệp Tu lật kèo đến giờ, Khưu Phi đã ba lần bỏ lỡ thời cơ giành lại thế chủ động. Xem ra cậu tuyển thủ trẻ tuổi này vẫn còn non quá, bị Diệp Tu phản kích một phen là bấn loạn ngay!”
“Những lúc thế này muốn điều chỉnh trạng thái trở lại cũng không phải chuyện dễ dàng.”
“Phải phải phải!” Phan Lâm gật gật gật.
Ngồi rất xa trên khán đài xem trận đấu, một trong ba tuyển thủ Vi Thảo là Lưu Tiểu Biệt đang vừa quan sát thế trận trực tiếp bằng hình chiếu 3D mà tai thì nhét earphone. Vẻ mặt đầy khinh thường, cậu ta kéo tai nghe xuống: “Nói cái nhảm shiet gì vậy trời?”
“Sao thế?” Hứa Bân quay đầu hỏi. Lưu Tiểu Biệt chê fan Gia Thế quá ồn nên đeo tai nghe vào, mắt nhìn diễn biến trực tiếp trong nhà thi đấu nhưng tai thì đang nghe bình luận bằng điện thoại. Thế là nghe thấy hai bình luận viên phân tích cục diện trận đấu trước mắt, đúng dở khóc dở cười luôn.
“Hai thằng cha này nè! Nói Khưu Phi nãy giờ bỏ qua cơ hội hết ba lần.” Lưu Tiểu Biệt nói.
“Bỏ qua cơ hội ba lần? Ba lần nào?” Hứa Bân ngỡ ngàng.
“Lần đầu là lúc mới cắt góc nhìn hồi nãy, bóng của Quân Mạc Tiếu lóe lên, họ cho rằng Che Ảnh Bước của Quân Mạc Tiếu bị sơ hở, là cơ hội.” Lưu Tiểu Biệt nói.
“Cái đó… ủa cái đó là không cần dùng Che Ảnh Bước để tấn công mà?” Hứa Bân nói.
“Thì vậy! Hai lần còn lại là hai cái ngụy liên vừa rồi, họ cho rằng liên kích bị ngắt, chính là cơ hội để phản công.” Lưu Tiểu Biệt nói.
Lần này ngay cả Cao Anh Kiệt cũng phải trợn tròn mắt, rõ ràng không thể tin nổi.
Hứa Bân nghe thấy hai ngụy liên thì chỉ cười cười: “Trình không đủ, nhìn không ra là rất bình thường.”
“Nhưng mấy ổng đâu có nghĩ thế.” Lưu Tiểu Biệt nói.
“Cho nên mới nói, em nghe bình luận trực tiếp làm gì, tự mình theo dõi còn không phải rõ ràng hơn hẳn hả?” Hứa Bân nói.
“Vấn đề là cái đám này ầm ĩ quá.” Lưu Tiểu Biệt nói.
“Nhưng bây giờ thì hết ồn rồi, không phải sao?” Hứa Bân cười.
Bây giờ dĩ nhiên đã hết ồn, bởi vì từ lúc Diệp Tu lật ngược thế cờ thì cứ tấn công mãi cho đến giờ chưa xong. Mắt thấy thanh máu của Cách Thức Chiến Đấu không ngừng giảm xuống, ruột non ruột già của fan Gia Thế xoắn hết cả lên.
“Em thực sự không hiểu họ đang trông chờ cái gì. Lẽ nào họ thực sự hy vọng cậu người mới này sẽ hốt được Diệp Thu… à, Diệp Tu?” Lưu Tiểu Biệt nói.
“Chỉ cần là thi đấu thì không gì là không thể mà!” Hứa Bân trả lời.
“Nhưng ít ra cũng đừng ảo tưởng sức mạnh đến vậy chứ!” Lưu Tiểu Biệt nói.
“Anh thấy hình như em cũng đang trông chờ Hưng Hân đánh bại Gia Thế đó thôi? Theo cách nói của em thì không phải em cũng ảo tưởng sức mạnh sao!” Hứa Bân nói.
“Em đâu có…” Lưu Tiểu Biệt ú ớ biện bạch, “Tiểu Cao em nói xem?”
“Em muốn em ấy nói cái gì?” Hứa Bân dở khóc dở cười, trình bẻ lái của Lưu Tiểu Biệt quá kém!
“Thật ra người này rất mạnh.” Thế mà Cao Anh Kiệt cũng trả lời.
“Em đang nói cái người tên Khưu Phi đó hả?” Lưu Tiểu Biệt hỏi.
“Chẳng lẽ còn phải bàn xem đại thần Diệp Thu mạnh tới cỡ nào à?” Hứa Bân bó tay.
“Là Diệp Tu mới đúng.” Lưu Tiểu Biệt soi.
Hứa Bân cười cười. Diệp Tu hay Diệp Thu chẳng qua là cái tên để xưng hô, căn bản không hề quan trọng, hắn không để tâm nên chỉ theo thói quen gọi Diệp Thu.
“Cậu thiếu niên này thì…” Lưu Tiểu Biệt nghe thấy đánh giá của Cao Anh Kiệt, cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, “Đúng là rất mạnh.” Hắn gật đầu nói, “Anh nghĩ, cậu ta sẽ là kình địch trong tương lai của em đó.”
“Bây giờ đã là rồi.” Cao Anh Kiệt nói.
“Mình cứ xem thử cậu ta làm cách nào đối phó tình thế trước mắt đi đã!” Lưu Tiểu Biệt nói.
“Nếu đổi là em, em sẽ xử lý ra sao?” Hứa Bân hỏi.
Lưu Tiểu Biệt không hề trả lời, Hứa Bân cũng không hỏi tiếp. Trên thực tế, trong lòng ba người bọn họ đã sớm suy nghĩ: nếu người đang đứng trong trận là mình, gặp tình thế này nên làm thế nào?
Liên kích: những hit đánh liên tục, cả dùng chiêu lẫn hit đánh phổ thôngLiên chiêu: chuỗi chiêu liên tục, không có hit đánh phổ thôngNgụy liên: đọc lại chương 186 Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật