Đông Lam sơn cao đến hơn ba nghìn mét, núi cao như vậy đương nhiên cây cối rậm rạp, tại nơi rừng sâu núi thẳm, thậm chí còn có dã thú ẩn hiện.
Tuy nhiên vài lúc này, ở sâu trong một khu rừng phía sau Đông Lam sơn, một nhân ảnh di chuyển cực nhanh qua lại như con thoi, nhanh như hắc báo, phảng phất lại linh xảo tựa viên hầu, thậm chí mỗi bước còn nhẩy xa mười mấy mét, từ những chạc cây cách nhau hàng chục mét, dễ dàng di chuyển từ chạc cây này sang chạc cây khác. Quái dị nhất là, mặc dù nhân ảnh kia có tốc độ cực nhanh, tuy nhiên lại không hề có chút phong thanh.
Nhân ảnh lại như thiểm diện từ trên cao vài chục mét bất ngờ hạ xuống
"bồng" mãnh liệt đáp xuống một tiểu hồ giữa tùng lâm, làm cho tiểu hồ mỹ lệ kia, nước trong suốt như mỹ ngọc, nhất thời nổi từng đợt sóng nước lăn tăn, vô danh tiểu hồ này vào những buổi bình minh, thậm chí còn có thể nhìn rõ từng viên sỏi nhỏ dưới đáy hồ.
"Thật sảng khoái." Tần Vũ từ dưới nước lắc mạnh đầu, từng hạt nước bay ra tứ phía.
Một năm rưỡi trước, Tần Vũ đã có được lưu tinh lệ, nửa năm sau, sức mạnh của hắn đã đạt đến cảnh giới như thiên sinh thần lực của Man Đống, tốc độ không ai sánh kịp, đao thương thông thường giờ không thể đả thương được hắn, tính bền bỉ dẻo dai cũng không cần nhắc đến. Thậm chí khi không mang bao tay, ngón tay của Tần Vũ vẫn có thể dễ dàng bóp vụn thanh thạch, hơn nữa da tay vẫn mềm mại như thường. Điều này hoàn toàn không phù hợp với lý luận của Triệu Vân Hưng, ngón tay của cao thủ có thể vừa bảo trì sự linh mẫn, lại có thể biến thành dẻo dai vô bỉ.
Theo lý mà nói, Tần Vũ cũng đã đạt đến cảnh giới của Triệu Vân Hưng, thậm chí có phần vượt trội, nên cũng đã đạt đến cái gọi là hậu thiên cực hạn.
Tuy vậy…thân thể Tần Vũ từng kỹ năng đều được nâng cao với tốc độ cực kỳ kinh nhân, hắn cảm giác quá trình tiến bộ vô cùng khủng bố, vì không muốn người trong sơn trang bàn tán nên đích thân tiến nhập sơn lâm trực tiếp huấn luyện.
Huấn luyện tại sâu trong sơn lâm, cự thạch có thể tìm thấy ở mọi nơi, hơn nữa cũng rất tốt khi huấn luyện thân pháp
"Bắc Đẩu Thất Tinh Nguyệt Quang vũ", bất quá tại sơn lâm căn bản không hề có đường đi, đối với các chủng loại khác có thể là trở ngại, nhưng trong tình huống này là thuận lợi vô cùng khi huấn luyện sức tải.
"Gần một năm rưỡi, sức mạnh đơn thủ đã đạt đến nghìn cân, ài, nếu nói ra…" trên mặt Tần Vũ nhất thời xuất hiện nét cười.
Lực hỗ trợ của đơn thủ, với sức mạnh của một quyền xuất ra, hoàn toàn là hai khái niệm riêng biệt, luyện đơn thủ đích thực khó khăn hơn. Đơn thủ nghìn cân, một quyền phát xuất khẳng định có thể đạt đến hơn vạn cân. Quả thật là một sức mạnh khủng khiếp, ước lượng ngoại công lực lượng tối cường như Man Đống cũng phải choáng váng.
"Trong nửa năm nay, với sức nặng gần ba trăm cân mang theo, không hiểu khi bỏ phụ trọng ra, tốc độ của ta có thể đạt đến cảnh giới nào." Tần Vũ thầm nghĩ, nếu để ngoại nhân nghe được khẳng định là không thể tin nổi.
Tần Vũ bản tính cương nghị, lúc này di chuyển cực nhanh trong tùng lâm, tốc độ này dù một ngoại công cao thủ bình thường cố hết sức cũng không thể sánh kịp. Hơn nữa lúc này hắn còn mang trên mình ba trăm cân phụ trọng.
"Bồng!" Lập tức cùng với thanh âm vang lên, huyền thiết hộ tí trên người Tần Vũ, cùng huyền thiết hộ thối và hắc kim bối tâm tuột khỏi người rơi xuống bên cạnh.
"Ha, xem nào".
Tần Vũ đột nhiên như tên rời dây cung bắn thẳng lên trời, phi thân thẳng xuống nước, thân thể ở trên không uốn lượn nhẹ nhàng, bỗng nhiên…dừng lại! Phải, dừng lại trên không, mặc dù chỉ trong vòng hai ba giây mà thôi. Đó là sự ảo diệu của thân pháp Tần Vũ dựa theo phong lực.
"Viu!" Tần Vũ thân hình chấn động, đã cực tốc hạ xuống đất.
"Bồng!" Chân vừa chạm đất, Tần Vũ chỉnh người
"xoát" một tiếng đã mất dạng, sau đó cây đại thụ bên cạnh chấn động không ngừng, âm thanh mơ hồ xuyên qua sơn lâm. Chạm đất!
Tần Vũ đột nhiên xuất hiện gần hồ, nét mặt biểu thị hưng phấn khôn cùng:
"Bỏ đi ba trăm cân phụ trọng, tốc độ đã tiến thêm được một tầng, quả thật rất nhanh, chỉ là…" Tần Vũ nhíu mày,
"chỉ là tốc độ mặc dù nhanh, trở lực của gió lại trở nên quá lớn, thậm chí bây giờ tu vi "Bắc Đẩu Thất Tinh Nguyệt Quang Vũ
" của ta, vẫn hoàn toàn vô phương hoá giải trở lực.
Tốc độ càng nhanh, trở lực của gió càng lớn, tốc độ Tần Vũ đạt đến cảnh giới chưa từng có. Trong quá khứ hắn có thể dễ dàng thoát khỏi ảnh hưởng của trở lực, nhưng hiện tại với tốc độ cực nhanh, hắn lại vô pháp hoá giải trở lực triệt để.
"Xem ra ta vẫn chưa đủ mạnh, còn cần cố gắng nhiều, ta cần phải xác định hiện tại, cực hạn của bản thân ở đâu." Trong mắt Tần Vũ bất giác bùng lên những tia hưng phấn.
oOo
Tần Vũ tại sâu trong sơn lâm Đông Lam sơn tiếp tục khổ tu…
Đêm khuya, tại kinh thành hoàng cung Sở vương triều, trong Hoa Dương cung.
Hoa Dương cung là tẩm cung của Ngọc Quý phi, đêm nay Sở Vương triều hoàng đế Hạng Nghiễm ngự giá tới Hoa Dương cung của Ngọc Quý phi, cùng nhau vầy một trận mây mưa, Hạng Nghiễm cùng Ngọc Quý phi đang say sưa giấc điệp, hai cung nữ ngoài cửa cũng đã ngủ gật, mặc dù trước đó cũng đã nỗ lực mở mắt chong chong.
Hạng Nghiễm đang say sưa ngủ, thân thể đột nhiên rung động, trên trán không ngừng xuất hạn, phảng phất như trong trạng thái kích động khủng hoảng cực độ.
"Không, không cần, không cần…
" Hạng Nghiễm mấp máy môi liên tục, thanh âm trầm sâu hỗn loạn, căn bản khó lòng nghe được gì, tuy nhiên cả người Hạng Nghiễm giật mạnh, Ngọc Quý phi nằm bên cạnh cũng đã tỉnh giấc.
"Hoàng thượng, hoàng thượng người làm sao vậy, hoàng thượng.
" Ngọc Quý phi thấy Hạng Nghiễm sắc mặt đỏ bừng, nhất thời giật mình hoảng hốt.
"Chết đi!" Hạng Nghiễm, hai mắt vẫn nhắm nghiền, bất ngờ gào lên như sấm, song thủ huy lên, đánh thẳng vào ngọc thể của Quý phi.
"Bồng!" Ngọc Quý phi bị đánh văng khỏi long sàng, tại hoa khẩu tiên huyết phún ra, nhìn Hạng Nghiễm đầy vẻ lo sợ, nàng là phi tử được hoàng thượng sủng ái nhất. Hạng Nghiễm lúc này đã tỉnh giấc, mắt thấy Ngọc Quý phi bị mình đả thành trọng thương, không ngờ sắc mặt vẫn lãnh đạm vô cùng.
"Người đâu, truyền ngự y.
" Hạng Nghiễm ra lệnh, không bận tâm đến Ngọc Quý phi, trực tiếp mặc y phục bên mình vào rồi đi qua Ngọc Quý phi thân đang trọng thương ra ngoài, thậm chí chẳng thèm nhìn ai.
Một lúc sau, Hạng Nghiễm xuất hiện tại ngự thư phòng, một gã hắc y nam tử mũi ưng cung kính đứng bên cạnh.
"Đông vực tam quận là do Dương Lực phụ trách à.
" Hạng Nghiễm thanh âm lãnh mạc
"Vâng, thưa hoàng thượng.
" nam tử mũi ưng cung kính nói.
Hạng Nghiễm đột nhiên đứng dậy, nhìn nam tử mũi ưng nói: "Mang tất cả những tin tức tình báo liên quan đến Tần Đức tổng hợp lại rồi báo cáo trẫm, còn nữa, gia tăng lực lượng giám sát ba quận Đông Vực, trẫm không tin hắn có thể chiêu nạp được mười vạn binh sỹ. Tần Đức trong tay còn quân bài gì, nhất định phải điều tra kỹ lưỡng. Dương Lực nhiều năm giám sát không ngờ lại chỉ thu được kết quả không đáng kể, thật là vô dụng. Bắt đầu từ hôm nay, công tác tình báo tại Đông vực tam quận sẽ do Chân Từ đảm nhiệm, Dương Lực triệu hồi kinh sư.
"
"Vâng!
" Nam tử mũi ưng Đan Tất quỳ xuống thưa.
"Cho lui.
" Hạng Nghiễm vừa phất tay, nam tử mũi ưng liền cung thân, đoạn thân hình như chớp biến mất khỏi ngự thư phòng.
Hạng Nghiễm mắt nhìn phía trước, trong lòng lại liên tưởng đến điều gì đó.
"Chừng nào chưa điều tra rõ chân tướng của Tần Đức ngươi, trẫm thật ăn không ngon, ngủ không yên." Hạng Nghiễm vừa có cơn ác mộng kinh hoàng, trong mộng y bị Tần Đức sát tử. Y lo nhất là sự tình trong quá khứ bị Tần Đức phát hiện, liền muốn tru lục Tần gia, tuy nhiên Tần gia toạ trấn Đông vực tam quận đã hàng trăm năm, gốc rễ bền chắc, căn bản không thể nói diệt là diệt ngay được.
Hiện tại Hạng Nghiễm định sách lược giám sát Tần Đức, như quả Tần Đức có dấu hiệu tạo phản, lập tức phát động lực lượng toàn quốc tiêu diệt Tần gia. Đương nhiên nếu Tần Đức không biết được những chuyện trước đây, sẽ không tính đến chuyện dấy binh tạo phản.
"Dương Lực là tên nô tài ngu ngốc vô dụng, bất quá, Chân Từ khẳng định sẽ được việc. Tần Đức, ngươi tốt nhất không nên biết gì cả, an phận thủ thường mà giữ chức Trấn Đông vương của ngươi, như quả ngươi thực muốn
tạo phản, thì…" Nhãn trung Hạng Nghiễm bất chợt phát xuất một tia hàn quang.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật