Trong lúc suy tư, Vương Lâm than nhẹ bước vào phía bắc thành. Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người tuổi trẻ khoanh chân ngồi trên một tảng đá, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười.
- Người con gái này, lòng dạ rất thiện lương. Tu sĩ như vậy ở Tu chân giới không có nhiều !
Người kia giống như biết được, mở mắt ra. Sau khi nhìn thấy Vương Lâm lập tức ngẩn ra, tiếp theo ngạc nhiên vui mừng nói :
- Ngươi… Ngươi không phải là bị người bắt đi rồi sao?
Vương Lâm mỉm cười nói :
- Hỏi ta một chuyện rồi để cho ta đi.
Người tuổi trẻ nghi hoặc liếc mắt nhìn Vương Lâm, không có tiếp tục hỏi nữa. Mỗi người đều tự có bí mật, nếu đối phương không muốn nói có hỏi cũng vô dụng.
- Ngươi vẫn nên dùng nhiều thời gian tu luyện, ta nhìn tu vi của ngươi so với lúc mới tới đây thì không có gì thay đổi. Ta lần đước đã nói với ngươi, ngươi nên nhớ kỹ.
Ngươi tuổi trẻ chăm chú nhìn Vương Lâm, lại nói :
- Cần cù bù thông minh !
Vương Lâm nhe răng cười gật đầu :
- Ngươi cũng thế, cố gắng tu luyện tranh thủ có thể sớm ngày đạt tới Hóa Thần.
- Hóa Thần… Vương Lâm khẽ mỉm cười, lúc này mặt trời ở phía sau hắn, ánh mặt trời dừng ở trên người hắn. Nụ cười này dường như cũng nhiễm một ít ánh mặt trời.
- Giữ nguyên tâm cảnh của ngươi hiện giờ, ngươi có thể đạt tới Hóa Thần.
Người tuổi trẻ hiển nhiên cho rằng đối phương đang an ủi chính mình, cười nói :
- Được rồi, nếu có một ngày ta Hóa Thần, chắc chắn nhớ tới sự tiên đoán ngày hôm nay của ngươi. Hiện tại ngươi nên trở về tu luyện đi.
Vương Lâm mỉm cười gật đầu đi vào cửa thành mất dạng. Người tuổi trẻ ngồi trên tảng đá, khẽ lẩm bẩm :
- Thật sự có thể Hóa Thần sao… Về tới phòng, Vương Lâm khoanh chân ngồi, tiên lực trong cơ thể sung túc. Nếu ý cảnh không tăng lên, cho dù có nuốt vào bao nhiêu tiên khí cũng vô dụng.
Trầm ngâm hồi lâu, hắn lấy ra di vật của người Huyễn gia mà ba người lão tổ Nhiễm gia đưa cho. Những vật có liên quan đều đặt ở trong một túi trữ vật, bên trong có một ít quần áo cùng với đồ lặt vặt.
Khiến ánh mắt Vương Lâm dừng lại, trừ bát phẩm đan dược thì có hai loại pháp bảo cùng một miếng ngọc giản và một khối lệnh bài.
Hai loại pháp bảo này ở trên đều không có thần thức lạc ấn gì, thậm chí còn sót lại một tia oán niệm của người Huyễn gia chết năm đó ở mặt trên.
Rất hiển nhiên lão tổ Nhiễm gia và Tiêu Dao tán nhân kia sau khi đoạt được hai loại pháp bảo này cũng không dám lưu lại thần thức của mình ở trên đó.
Một pháp bảo trong đó là một cây lược màu đen, có tổng cộng mười chín răng lược tản mát ra một hương vị máu tanh. Lúc nằm trong tay Vương Lâm, hắn lập tức cảm nhận được khí thế hung ác.
- Ngụy tiên bảo loại công kích ! Ở trên cũng có pháp trận, uy lực trận pháp này không tầm thường.
Ngón tay Vương Lâm nhẹ gõ trên răng lược, ánh mắt nhìn lên một kiện pháp bảo khác.
Đây là một đôi đá đánh lửa màu tử kim, bay trong lòng bàn tay Vương Lâm liền có thể cảm nhận rõ ràng ở bên trên truyền ra từng luồng ánh sáng đâm vào tay.
- Thứ này… Nhìn chằm chằm vào đá lửa, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, lập tức bừng sáng. Hắn mỗi tay cầm một khối, ma sát với nhau lập tức có nhiều đốm lửa như ánh sao xuất hiện, một luồng hơi nóng phả vào mặt.
- Pháp bảo do thiên nhiên tạo thành !
Vương Lâm hít một hơi, tâm thần toàn bộ chú ý trên đôi đá lửa kia.
Tất cả pháp bảo, tuyệt đại bộ phận đều do tu sĩ luyện thành. Nhưng có một số lại là do thiên nhiên hình thành. Loại pháp bảo này số lượng quá ít, thậm chí còn ít hơn so với pháp bảo truyền thừa.
Vương Lâm cũng là ở trong trí nhớ của Cổ Thần Đồ Ti mới biết được có loại pháp bảo này. Trên thực tế ở trong mắt Cổ Thần, đây kỳ thật cũng không tính là một loại pháp bảo, mà là một loại tài liệu để luyện khí.
Đá lửa, một loại tài liệu luyện khí do thiên nhiên hình thành, nó vốn là kim loại nhưng bởi vì độ cứng rất cao, hơn nữa bên trong ẩn chứa một ít thần thông kỳ dị cho nên khi ma sát với nhau thì có thể phát ra đốm lửa.
Đốm lửa này cũng không phải lửa người bình thường sử dụng mà là một loại kim hỏa, có hiệu quả giống như dương hỏa mà Tổng quản Thiên Yêu quận thi triển ở vùng đất Yêu Linh năm xưa. Không lấy nó để luyện khí mà coi như pháp bảo, đều có thể sử dụng mà uy lực cũng không bình thường.
Đáng tiếc khuyết điểm lớn của nó là tính kim loại ẩn chứa trong đó quá ít, nếu không uy lực của đá lửa này sợ rằng không kém ngụy tiên bảo cao nhất. Thậm chí nếu lớn hơn một chút đều có thể so sánh với tiên bảo cấp thấp. Vương Lâm chăm chú nhìn đá lửa, ánh mắt lộ ra vẻ đáng tiếc.
Đôi đá lửa này tuy nói là do thiên nhiên hình thành nhưng tạp chất nhiều lắm, nếu luyện hóa sợ rằng không đạt được một phần mười bây giờ.
Vương Lâm thu hồi vật ấy cầm lấy lệnh bài. Thần thức đảo qua lập tức lệnh bài này phát ra ánh sáng chói mắt, biến ảo ba lần mới khôi phục bình thường.
- Đây chính là lệnh bài thân phận người của Huyễn gia sao.
Vương Lâm nắm lấy lệnh bài thần thức cẩn thận tra xét, hồi lâu trong mắt hắn hiện lên vẻ ngưng trọng.
Lệnh bài này thoạt nhìn thì không có gì thần kỳ, chỉ là một loại biểu thị thân phận, mặc cho thần thức Vương Lâm tra đi xét lại đều là như thế.
Nhưng Vương Lâm lại luôn cảm giác được có chút cổ quái, hắn trầm ngâm một lúc, quát khẽ :
- Tiên Vệ !
Cái bóng dưới chân hắn lập tức kéo dài ra, dán vào da Vương Lâm theo cánh tay bao phủ lệnh bài này. Vương Lâm nhắm hai mắt theo sự biến hóa âm dương hư thực của Tiên Vệ lập tức nhìn ra manh mối của lệnh bài này. Một lúc sau Vương Lâm mở hai mắt trên mặt lộ vẻ âm trầm.
- Lệnh bài này chất liệu tầm thường nhưng ở bên trong có một thần thông nhỏ, thần thông này có liên quan tới mệnh hồn. Nói thế thì Huyễn gia kia đã biết được người này đã chết.
Trầm ngâm một lát Vương Lâm bỏ lệnh bài xuống cầm lấy vật cuối cùng, cũng chính là miếng ngọc giản. Trên ngọc giản này cũng không có thần thức gì, chỉ có một tia oán niệm của người kia trước khi chết đi.
- Ba người lão tổ Nhiễm gia xem ra rất kiêng kỵ ngay cả thần thức dò xét cũng không dám. Nếu không oán niệm này hơi bị xung động sẽ tan thành mây khói.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, thần thức dung nhập vào trong ngọc giản, một tia oán niệm này lập tức tiêu tan.
Trong khoảnh khắc thần thức của hắn dung nhập ngọc giản, phía trên ngọc giản lập tức truyền ra một đạo dao động vô hình. Đạo dao động này không tiếng không hình tản ra, mắt thấy sắp tràn ra ngoài phòng Vương Lâm. Đúng lúc này điện quang lóe lên trong mắt Vương Lâm, từng tia chớp trong hai mắt lao ra.
Trong từng tiếng điện quang
"loẹt xoẹt", dao động truyền ra từ trong ngọc giản lập tức bị tia chớp đánh nát, hoàn toàn tiêu tan.
Sau khi diệt đi tia sóng gợn đưa tin ở trên ngọc giản, Vương Lâm cẩn thận xem xét nội dung ghi chép bên trong ngọc giản. Hồi lâu Vương Lâm thu hồi thần thức ánh mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, càng ngày càng sáng.
- Không ngờ thật sự là Thiên Huyễn Vô Tình đạo. Thiên Huyễn thánh của Huyễn gia nguyên lai là như thế.
Trên ngọc giản này ghi chép là phương pháp tu luyện thần thông Huyễn gia. Chẳng qua ở trên cũng có một chút cấm chế đặc thù, che phủ mấy chỗ quan trọng. Cho dù người ngoài đạt được cũng không nhìn ra được.
Phương pháp phá giải đó là huyết mạch.
Nếu chỉ là như thế cũng sẽ không làm Vương Lâm động dung như vậy. Chân chính khiến hắn có vẻ mặt như vậy là tin tức mà người của Huyễn gia chết đi bốn năm trước ghi chép trong này.
- Ở Vân Hà tinh pháp hiện một mỏ quáng Kim Viêm, lấy một đôi… Ánh sáng kỳ dị trong mắt Vương Lâm như ngọn đèn sáng, hắn nhìn chằm chằm ngọc giản, thì thào :
- Một mỏ quáng đá lửa kim loại… Mỏ quáng… Khó trách người này bị đuổi giết tới thành thương nặng chạy tới Nhiễm Vân tinh này. Loại thiên tài địa bảo này đổi lại bất kỳ kẻ nào đề cũng lập tức ra tay cướp đoạt và phong kín tất cả tin tức.
Bởi vậy càng thêm xác định ba người lão tổ Nhiễm gia kia không có xem qua ngọc giản này. Nếu không làm sao có thể để ta tham dự vào… Đương nhiên không trừ bỏ nơi này có bí ẩn khác.
Vương Lâm trầm ngâm một lát, cho rằng ba người lão tổ Nhiễm gia hẳn là không biết được việc này. Hít vào một hơi thật sâu, ánh mắt Vương Lâm lóe sáng lẩm bẩm :
- Hạt châu Thiên Nghịch chỉ thiếu tính kim loại, ta cũng không tin cả một mỏ quáng kim loại đá lửa không thể khiến nó tràn đầy ! Một khi Thiên Nghịch tràn đầy dựa theo lời của Tư Đồ Nam là có thể nhận chủ. Chỉ là không biết vật này sau khi nhận chủ rốt cuộc có thần thông gì… Tin tức mỏ quáng kim loại đá lửa này nếu không lộ ra thì thôi. Một khi lộ ra thì ai cùng ta đoạt, ta liền giết hắn !
Trong mắt Vương Lâm lóe ra ánh sáng lạnh lẽo ẩn chứa sát khí.
Vương Lâm thu hồi mọi vật, ánh mắt lóe lên, trong lòng trầm ngâm.
- Vân Hà tinh, chỉ là không biết tinh cầu này ở đâu !
Vương Lâm mở hai mắt, thần thức lập tức nổi lên hơi đảo qua toàn bộ Nhiễm Vân tinh, sau đó trực tiếp tới nơi Tôn Tích đang ở.
Tôn Tích kia đang ở trong tổ trạch Tôn gia, vốn đang khoanh chân thổ nạp, nhưng lập tức thân hình chấn động ngẩng đầu lên. Ở bên tai hắn truyền đến thanh âm Vương Lâm như có như không.
- Đem tất cả tinh đồ của La Thiên tinh vực mà ngươi biết khắc vào ngọc giản đưa tới.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật