Con khỉ nhỏ kia kêu to một tiếng, hơi thở toàn thân bỗng nhiên bành trướng lên mấy lần. Lúc này thực lực của nó gần như đã ngang bằng với Vân Tước Tử, chính là tu vi Vấn Đỉnh hậu kỳ.
Tuy rằng khoảng cách của nó tới tinh thạch rất gần nhưng có chút do dự, không dám bắt lấy.
Lúc này Vân Tước Tử như chớp tiến đến cách không một trảo, nhưng lập tức hắn liền hét thảm một tiếng, thân hình hắn phát ra từng luồng bạch khí dọa hắn vội vàng buông tay. Cũng may chính là hắn cách không bắt lấy chứ không phải thực chất đụng phải, nếu không như thế này tất nhiên khó thoát khỏi vận rủi.
Cái biến cố này trước đây không hề có dấu hiệu gì, đột nhiên phát sinh khiến cho con khỉ nhỏ kia và Vân Tước Tử không khỏi tiến thối lưỡng nan.
Đúng lúc này cái kết tinh màu trắng kia bỗng nhiên truyền ra một tiếng kêu vang, lóe lên một cái liền hướng Vân Tước Tử tiến đến. Sắc mặt Vân Tước Tử đại biến vội vàng tránh ra. Tinh thạch màu trắng nhoáng một cái trực tiếp lao qua không ngờ nhằm về phía Vương Lâm.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, hắn thấy được cảnh tượng lão già âm trầm kia tiêu tan một cách quỷ dị, lập tức xoay người nhanh chóng hướng về phía thông đạo bay tới. Toàn thân hắn được Tôn Hồn phiên bao phủ, tốc độ so với lúc thường nhanh hơn không ít.
Đường đi trong thông đạo này không phải đều là thẳng tắp mà có các đoạn gấp khúc, nhưng tinh thạch màu trắng này giống như có linh tính không ngờ cứ nhằm thẳng đến Vương Lâm, giống như loại đuổi tận giết tuyệt.
Sắc mặt Vân Tước Tử âm trầm, thân hình lóe lên một cái truy đuổi phía sau.
Về phần con khỉ nhỏ kia, thân ảnh khẽ động liền hóa thành một đạo hắc mang càn quét đuổi theo.
Trong nháy mắt này xung quanh bảo tháp không còn bóng dáng người nào. Đúng lúc này một luồng sáng tử sắc từ trên đỉnh chóp của bảo tháp ngưng tụ lại, chậm rãi hóa thành một bóng người, rõ ràng chính là người mang mặt nạ ở phía trước linh sơn.
Ánh mắt hắn lộ ra một tia mê man nhưng lập tức liền trong sáng lại, thì thào lẩm bẩm:
- Tu Tinh Chi Tinh sụp đổ, Chu Tước Tử này lá gan thật ra rất lớn.
Vương Lâm đang chạy phía trước, phía sau kết tinh màu trắng đuổi theo không tha.
Hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, thỉnh thoảng lóe lên một cái, trong lúc lóe lên đó khoảng cách được kéo gần thêm. Mắt nhìn thấy không còn đến ba trượng, Vương Lâm mạnh mẽ xoay người, hai mắt lộ ra vẻ lạnh lùng, tay phải bấm quyết, tiên lực vận chuyển về phía trước vỗ một cái, tức thì một ngọn quái phong nổi lên nhằm hướng tinh thạch màu trắng kia thổi đến.
Mục đích của Vương Lâm là đem vật này thổi bay ra, vật ấy quá mức quỉ dị, hắn không muốn đụng chạm tới.
Nhưng tinh thạch này bỗng chợt lóe lên, không ngờ phá tan ngọn quái phong bay nhanh đến, trong phút chốc đã tới bên cạnh thân thể của Vương Lâm.
Vương Lâm cắn răng một cái, thân mình vội vã lùi lại giữ khoảng cách, cách không chụp một cái bắt lấy tinh thạch phía sau muốn vứt đi, nhưng hắn bỗng nhiên phát hiện chính mình cũng không có khả năng vứt bỏ đi được.
Ngẩn ra một cái, ánh mắt hắn chợt lóe lên không chút do dự lại bay nhanh chạy trốn.
Nhưng đúng lúc này bỗng nhiên một luồng lực kì dị từ trong tinh thạch màu trắng theo cánh tay phải của Vương Lâm đang cách không bắt lấy bỗng nhiên chui vào trong cơ thể với tốc độ như một tia chớp. Trong đầu Vương Lâm tiếng nổ vang ầm ầm.
Từng đạo phù văn kỳ dị lập tức xuất hiện trong đầu.
Các phù văn này hóa thành hàng đàn tia chớp lóe ra điên cuồng chui vào trong đầu trong đầu Vương Lâm. Loại cảm giác này Vương Lâm cũng không xa lạ, năm đó tại chỗ của Cổ thần lúc đạt được truyền thừa ký ức của Cổ thần Đồ Ti, hắn từng có loại thể ngộ như thế này.
Trong đầu lúc này phù văn này điên cuồng lóe ra, từng bức họa ở quanh quẩn trong đầu Vương Lâm.
Cái hình ảnh thứ nhất đó là một nam tử toàn thân đầy ắp uy nghiêm, chân hắn đạp lên một cái Tinh la bàn thật lớn. Tinh la bàn này toàn thân màu tím sậm, phía trên lóe ra các điện quang quỷ dị, trên không trung nơi tinh la bàn bay qua truyền đến từng loạt tiếng nổ ù ù.
Phía trước nam tử này là một tòa tiên các thật lớn lơ lửng trên không trung, ở phía trên viết ba chữ to rõ ràng.
- Tiên Ấn Phủ Tốc độ nam tử cực nhanh, trong nháy mắt liền tiến vào phía trong tòa tiên các này.
- Dừng lại!
Một thanh âm đến từ trong hư vô từ trong tiên các tràn ra, vẻ uy nghiêm thanh âm này của sung mãn đến vô tận khiến tâm thần tất cả người nghe đều bị chấn động mãnh liệt.
Nhưng sắc mặt người đàn ông trung niên này vẫn như thường, ôm quyền nói:
- Vãn bối Diệp Vô Ưu đến từ Chu Tước Quốc mới thăng lên cấp sáu, phụng mệnh của liên minh Tu chân đến để lĩnh ấn quyết của Chu Tước.
Thân hình Vương Lâm chấn động, giờ phút này toàn bộ tâm thần hắn giống như bị một luồng lốc xoáy cuốn vào, hoàn toàn dung nhập vào bên trong bức tranh kia. Thế nhưng cước bộ của hắn chẳng những không tạm dừng ngược lại càng lúc càng quỷ dị.
Chỉ thấy một luồng hồng quang xuất hiện ở dưới chân, một lực lượng mênh mông đột nhiên từ trên người Vương Lâm khuếch tán ra. Cỗ lực lượng này không phải đến từ trên người hắn mà đến từ luồng hồng quang dưới chân hắn.
Hồng quang hiện ra, tốc độ Vương Lâm bỗng tăng nhanh, với một loại tốc độ không thể tin nổi điên cuồng bên trong thông đạo lóe lên thoát ra.
Ở phía sau truy đuổi chính là Vân Tước Tử, kinh hãi kêu lên một tiếng, sắc mặt trở nên khó coi, ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
- Chu Tước Ấn!
Tằng Ngưu này như thế nào mà tản mát ra khí tức của Chu Tước Ấn!
Ở trong đầu Vương Lâm, hình ảnh của nam tử uy nghiêm kia bước vào phía trong lầu tiên các. Phía trên lầu tiên các này có vô số các tầng, người này chỉ đi tới lầu thứ ba thì bước chân liền dừng lại.
- Chu Tước Ấn, thần thông pháp thuật bậc thấp thuộc loại phương pháp truyền thừa, cần tu sĩ phong hào mới có thể thi triển ra được!
Thanh âm trong hư vô kia lần thứ hai truyền lại, cùng lúc đó một đạo hồng quang chính ấn quyết chậm rãi từ trong hư không ngưng hình lại. Ấn quyết này thoạt nhìn cực kỳ phức tạp, mơ hồ trong lúc đó Vương Lâm bỗng nhiên có loại cảm giác cái ấn quyết này và phù văn trên đầu lâu Tiên Di Tộc có chút tương tự.
Nhưng nhìn kỹ lại thì thấy hoàn toàn bất đồng, loại cảm giác này cực kỳ quỷ dị.
Lúc này cái ấn quyết kia chậm rãi bay về phía nam tử, theo mi tâm dần dần dung nhập. Một sự đau đớn đột nhiên theo mi tâm của Vương Lâm truyền đến. Loại đau đớn này gần như hắn chưa bao giờ trải qua, giống như hồn phách bị khắc lên.
Giờ phút này hắn giống như đánh mất bản thân mình, hóa thân trở thành người nam tử uy nghiêm kia. Từng hồi đau nhức không ngừng truyền đến, Vương Lâm không kìm nổi bắt đầu gào thét.
Tốc độ thân hình hắn càng nhanh thêm, sự nồng đậm trên luồng hồng quang trở nên chói mắt.
Ở phía sau là Vân Tước Tử, trong mắt hắn vẻ không thể tin nổi càng sâu đậm. Hắn ngơ ngác nhìn luồng hồng quang bao phủ Vương Lâm phía trước, thì thào lẩm bẩm:
- Đây. đây là Chu Tước truyền thừa. Tại sao có thể như vậy. Không có Chu Tước Tử chấp nhận, không dung hợp với Tu Tinh Chi Tinh, kẻ phía trước như thế nào mà lại nhận được truyền thừa của Chu Tước.
Về phần con khỉ nhỏ kia, hai mắt lóe ra hồng quang, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm lộ ra vẻ âm trầm.
Âm thanh gào thét của Vương Lâm quanh quẩn phía trong thông đạo, thân ảnh hắn như điện bỗng nhiên thoát khỏi thông đạo, trực tiếp từ cửa vào của cung điện lóe lên bay ra, hiện thân tại bên trong lòng biển.
Hắn không có dừng lại, tiếp tục nhằm hướng mặt biển phóng lên.
Lúc này tất cả các vị trí trên toàn bộ người hắn đều bị hồng quang bao phủ, một tia khí tức Chu Tước lập tức tràn ngập bốn phía.
Hai mắt hắn giờ phút này đã sớm không còn sự thanh minh mà là giãy dụa một màu hôn ám.
Trong đầu hắn sự đau đớn giống như cuộn sóng từ ba hướng đánh ập lại, một sự đau đớn kéo dài, gần như đã tới cực hạn không thể chịu đựng được. Toàn thân hắn nổi lên các gân xanh, hai mắt đầy những tia máu.
Thương thế bị ngăn chặn trong cơ thể giờ phút này rốt cuộc không khống chế được bỗng nhiên bùng nổ phát ra. Chẳng qua thương thế này bị luồng hồng quang đảo qua lập tức lại bị áp bức đè xuống.
Ở trong đầu Vương Lâm một thanh âm uy nghiêm đột nhiên vang vọng.
- Ngươi có nguyện trở thành Chu tước phong hào. Thủ hộ Chu Tước Tinh cho đến khi hết thọ nguyên.
Trong đầu Vương Lâm, thanh âm này giống như tiếng sấm xuân nổ vang, ầm ầm ì ì một chút, ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ thanh minh. Ở thời khắc này hắn có một loại cảm giác giống như chỉ cần đồng ý liền có thể đạt được kế thừa Chu Tước Ấn kia. Tuy rằng tu vi chỉ có Anh Biến sơ kỳ, nhưng bằng vào Chu Tước Ấn lại có thể cùng đánh một trận với tu sĩ Vấn Đỉnh.
- Không muốn!
Vương Lâm hồi đáp ở trong đầu.
Cái mà Vương Lâm theo đuổi cũng không phải là cái này, trở thành một đời Chu Tước Tử.
Ở trong đầu hắn, sau khi câu trả lời truyền ra, hắn mơ hồ nghe được một tiếng thở dài, tiếp theo toàn bộ hồng quang trên người chợt lóe lên rồi bỗng nhiên biến mất một cách nhanh chóng. Cuối cùng tất cả ngưng tụ lại trên tay phải hắn, đó chính là tinh thạch màu trắng kia.
Theo sự rút đi này, trừ bỏ hồng quang, còn có các ấn ký trong đầu Vương Lâm, các ấn kỳ này giống như thủy triều rút xuống, nhanh chóng biến mất giống như chưa bao giờ xuất hiện qua.
- Mệnh hồn!
Trong quá trình này, nội tâm trong Vương Lâm hò hét.
- Một mạng. đổi một mạng.
Thanh âm kia lại truyền đến rồi chậm rãi tiêu tan, chẳng qua ở trong đầu Vương Lâm cũng có một phù văn quỷ dị phát ra các ánh sáng u tối.
Cảm nhận được phù văn này, trong lòng Vương Lâm đột nhiên bừng sáng, bỗng nhiên minh bạch.
Muốn từ trong Tu Tinh Chi Tinh thu hồi mệnh hồn tất nhiên cần phải một mạng đổi một mạng. Ngoại trừ phương pháp này thì chính là chờ đợi mệnh hồn này bị linh vật hấp thu, sau khi dung hợp xong giết chết linh vật để đoạt lấy mệnh hồn. Chẳng qua loại phương pháp thứ hai, trong trời đất bao la muốn gặp được loại vật này thì chỉ do kỳ ngộ, không thể cưỡng cầu.
Giờ phút này, thân hình Vương Lâm từ phía trong mặt biển lao lên. Ở phía sau người hắn, Vân Tước Tử theo sát không tha. Về phần phân thức của Thác Sâm ẩn nấp trên tiểu hầu giờ phút này cũng đã biến mất tăm mất tích.
Trong nháy mắt lúc lao ra ngoài mặt biển, tâm thần Vương Lâm hoàn toàn khôi phục vẻ thanh minh. Hắn có thể xác định vật này cùng với Cực Cảnh tuyệt đối không có nửa điểm quan hệ, càng chưa nói tới làm cho Cực Cảnh tiến hóa.
Gần như trong nháy mắt không chút do dự, hắn ném mạnh tinh thạch màu trắng trong tay ra, miệng quát:
- Này, đây là Tu Tinh Chi Tinh.
Phương hướng hắn ném ra bất quá lại có hai người bên ngoài, đúng là vị trí của Kiền Phong và Liễu Mi.
Hai người bọn họ luôn ở phía ngoài chờ đợi. Giờ phút này nhìn thấy ba người Vương Lâm lao ra, Kiền Phong đang muốn tế ra pháp bảo mà lúc sau cùng Chu Tước Tử cấp cho hắn, đột nhiên nhìn thấy một đạo ánh sáng trắng từ trong tay Vương Lâm ném đến.
Ánh mắt hắn chợt lóe, không lập tức bắt lấy, nhưng ngay sau đó hắn liền bắt đầu hối hận. Bởi vì hắn nhìn thấy tốc độ Vân Tước Tử đột nhiên tăng lên, bỏ qua Vương Lâm nhằm thẳng hướng tinh thạch tiến đến.
Kiền Phong cắn răng một cái, hắn không nói hai lời vỗ lên túi trữ vật, lập tức một người bằng đồng màu xanh xuất hiện trong tay. Bên trên người bằng đồng xanh này có vô số các điểm đen chi chít, một tia hắc mang từ trong các điểm đen này khuếch tán bay ra.
Tế ra bảo vật này xong, hai tay Kiền Phong bấm quyết, bỗng nhiên trên mặt thoáng hiện sắc hồng, một ngụm tiên huyết từ trong miệng phun ra trực tiếp rơi vào phía trên người bằng đồng kia.
Ngay tại lúc này, trong nháy mắt lập tức người bằng đồng kia đem tất cả máu hấp thu sạch sẽ, phát ra một tia sáng màu hắc hồng rồi dần dần khuếch tán thành một vầng sáng màu tím.
Thân ảnh Vân Tước Tử phía trước bỗng dưng dừng lại, sắc mặt hắn trở nên âm trầm nhìn chằm chằm vào người bằng đồng kia.
- Chu Tước Tử!
Vân Tước Tử trầm giọng nói.
Lời nói của hắn vừa buông xuống, trong nháy mắt thân thể Kiền Phong đột nhiên bắt đầu run rẩy, ngay sau đó hàng loạt đạo ánh sáng trắng từ trong miệng, mũi, trong thất kiếu nhanh chóng phiêu tán bay ra, không chịu sự khống chế của hắn, toàn bộ bị người bằng đồng kia hấp thu.
Ánh mắt Kiều Phong lộ ra vẻ sợ hãi, bỗng nhiên cánh tay phải nâng lên, ở trong bàn tay này nắm giữ một miếng ngọc giản rồi đột nhiên bóp nát. Trong thời khắc ngọc giản bị bóp nát một cỗ lực lượng lớn từ phía trong ngưng tụ trước người Kiều Phong. Một tiếng động phát ra, thân hình hắn bị chấn lui ra bên ngoài mười trượng, các tia sáng trắng lập tức tán loạn, có hơn một nửa quay về bên trong cơ thể.
Đồng nhân kia hấp thu một lượng lớn tia sáng trắng không ngờ bắt đầu dung hóa, hóa thành một đám đồng dạng lỏng. Nhưng lập tức đám dòng đồng này giống như sôi trào, một tia khói hồng từ trong này bay lên, đến giữa không trung bỗng nhiên ngưng tụ trở thành người, không ngờ hóa thành Chu Tước Tử.
Lúc này dung nhan Chu Tước Tử không hề già nua như trước đây mà lại có thêm phần hồng nhuận.
- Sư đệ, trận trò chơi này hiện tại mới là lúc cao trào. Lão phu mượn hóa thân chi mệnh của Kiền Phong tới đây chính là cách tốt nhất cùng ngươi tụ họp!
Hắn nói xong, tay phải phất một cái, tinh thạch màu trắng kia lập tức như tia chớp bay đến trong tay hắn.
Chu Tước Tử cầm tinh thạch bỗng nhiên nhằm hướng trán mình vỗ một cái, tinh thạch lập tức dung nhập vào trong.
Sắc mặt Vân Tước Tử âm trầm, hừ nhẹ một tiếng, hai tay múa may ở phía trước, một đám phù văn lập tức lóe lên hiện ra, phía trên tản mạn ra uy áp cực kỳ kinh người.
Chu Tước Tử cười ha hả, thân mình nhoáng lên lập tức toàn thân tản mát ra một làn sương hồng cực lớn, làn sương mù này mãnh liệt quay cuồng, bao vây toàn bộ trong vòng mười dặm kể cả Vân Tước Tử.
Trong đám mây màu hồng này từng đợt dao động pháp lực mạnh mẽ xuất ra. Vân Tước Tử và Chu Tước Tử, một trận chiến giữa hai người bắt đầu triển khai.
Chẳng qua bị đám mây màu hồng che đậy, người bên ngoài không thể nhìn rõ được.
Chu Tước Tử cũng không có chú ý tới trong nháy mắt lúc đám mây màu hồng khuếch tán, phía trong mặt biển kia, bóng dáng con khỉ nhỏ chợt lóe lên chui vào trong đám mây màu hồng rồi biến mất không thấy.
Lúc này bên ngoài đám mây màu hồng còn lại đúng năm người.
Kiền Phong, Liễu Mi, Chu Vũ Thái, Tử Tâm, và một cuối cùng chính là Vương Lâm.
Trong mắt Vương Lâm lộ ra sát khí, tay phải chộp một cái trong hư không lập tức Thập Ức Tôn Hồn Phiên ở trong tay. Hắn âm trầm nhìn chằm chằm vào Kiền Phong và Liễu Mi, chậm rãi nói; - Chết đi!
Kiền Phong thở hổn hển, trước đó hắn đã bị Chu Tước Tử dùng phương pháp kỳ dị thu lấy một lượng lớn pháp lực, giờ phút này thân thể rất là suy yếu. Nỗi oán hận trong lòng hắn với Chu Tước Tử dĩ nhiên ngập trời.
- May mắn lão tử không nghe theo hắn, nếu đang cùng người khác đấu pháp mà đem Đồng nhân này tế ra thì không đợi giết được kẻ địch, chính mình sẽ bị hắn hút cạn trước.
Kiền Phong nghiến răng nghiến lợi nhưng thời điểm này không phải là lúc hận Chu Tước Tử, lúc này tối trọng nhất là như thế nào để ứng phó với sát khí trước mặt.
Trên thực tế chủ ý của Chu Tước Tử với Kiền Phong không phải trong ngày một ngày hai. Nếu không có Tiên Di Tộc đột nhiên xuất thế thì như vậy sẽ thêm cho Chu Tước Tử có thêm một ít thời gian, có lẽ hắn thật sự sẽ thành công nghĩ ra cách để tránh né luân hồi thiên đạo, đoạt xá Kiền Phong để kéo dài tuổi thọ.
Lúc Kiền Phong còn nhỏ tuổi thì Chu Tước Tử đã bắt đầu tiến hành kế hoạch, hắn làm Kiền Phong thôn phệ một loại ý cảnh, cảm ngộ kia chính là thể ngộ thiên đạo của một đám người đã trải qua. Hắn làm như vậy không phải là vì Kiều Phong, phần nhiều là vì chính mình.
Thủ đoạn hắn thi triển trên người Kiền Phong trên thực tế là một loại pháp thuật qua nhiều thế hệ Chu Tước Tử vẫn bí mật nghiên cứu. Tuy nhiên pháp thuật này chưa toàn bộ thành công, tỷ lệ không đến một thành. Có điều mặc dù là thành công thật sự cũng chỉ có thể tạm thời làm dịu đi, nhiều nhất là thêm được mấy mươi năm thọ nguyên mà thôi.
Đồng thời vì mấy mươi năm thọ nguyên này, hắn cần phải hao phí thật lớn để trả cái giá đó.
Đồng nhân kia chính là vật mấu chốt. Vật đấy được Chu Tước Tử đời thứ tư luyện chế ra, lấy chính là thiên ngoại chi thiết trải qua vô số lần luyện chế, hơn nữa lại được các thế hệ sau đó không ngừng tế luyện cuối cùng mới trở thành dụng cụ có chút thần thông giúp ngưng hóa thu lấy thọ nguyên .
Trên thực tế Đồng nhân này sở dĩ có thần thông như thế này chủ yếu là thông qua một ít biến hóa của Tu Tinh Chi Tinh, do đó bị các thế hệ Chu Tước Tử cảm ngộ ra.
Chẳng qua vật ấy cũng chưa hoàn thiện, tồn tại rất nhiều sơ hở trí mạng. Lấy ví dụ như Chu Tước Tử hiện tại tuy nói là từ vật hóa hình lên, nhìn có vẻ sung mãn đầy sức sống nhưng trên thực tế cũng như cung mạnh đã hết đà, tạm thời thế thôi.
Thập Ức Tôn Hồn Phiên trong tay Vương Lâm run lên, vô số hồn phách lập tức từ trong gào thét bay ra, tràn ngập giữa đất trời, giống như hàng loạt đợt gió lốc phát ra từng hồi tiếng quỷ khóc gào thảm thiết thấm đậm cả đất trời.
- Dung hợp!
Trong mắt Vương Lâm sát khí lóe ra, ngôn từ vừa nói ra lập tức hồn phách ở bốn phía dung hợp lại. Gần như trong nháy mắt sáu chủ hồn, tuy rằng chưa đến Vấn Đỉnh kỳ nhưng so với tu sĩ Anh Biến hậu kỳ bình thường cũng hùng mạnh hơn mấy lần, bỗng nhiên xuất hiện, tàn hồn của đầu kỳ lân kia cũng có ở trong đó.
- Đánh với hai người các ngươi không cần phải dung hợp Vấn Đỉnh!
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe, tay phải vỗ túi trữ vật lập tức trong tay xuất hiện chiến phủ, vung tay lên lập tức cả người bay thẳng lên trời rồi chém xuống.
Sắc mặt Kiền Phong đại biến, vỗ túi trữ vật, Chu Tước Trùy trên tay run lên một cái, một đạo tia chớp màu đỏ lập tức từ phía trong gào thét bay ra hóa thành một đạo cầu vồng nhằm hướng Vương Lâm bay đến.
Sắc mặt Vương Lâm lạnh lùng, chiến phủ trong tay vung lên, một đạo ánh sáng từ lưỡi phủ lập tức lóe lên bay ra. Cùng lúc đó hắn hét lớn một tiếng, ném chiến phủ trong tay về phía trước. Chỉ nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa phá không truyền ra, chiến phủ gào thét lao tới.
Chu Tước Trùy kia phía trên tản mát điện quang lập tức tan tành, chiến phủ gào thét hạ xuống.
Trong mắt Kiền Phong lộ ra tia hung hãn, gầm nhẹ một tiếng, hai tay bấm quyết rồi nhằm về phía trước điểm một cái. Trong nháy mắt vào lúc chiến phủ kia tới gần, toàn bộ người hắn bỗng nhiên tản ra hồng quang chói mắt, Chu Tước huyền trận đã mở ra.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật