Nữ tử kia ánh mắt sáng lên, nói:
- Tằng tổ chính là kỳ nhân, mấy vị cung phụng khi nhìn thấy người đều phải cung kính. Đáng tiếc, lúc này cũng không tìm thấy lão nhân gia người.
- Tằng tổ (ông cố) lúc này sợ là cũng rất khó chiếu cố đến chúng ta. Tông phái của người cũng bị người dị tộc này xâm lấn. Hiện tại hết thảy hy vọng chỉ có nhà tổ… - Nam tử thở dài, ánh mắt dừng ở trên người hài tử bên cạnh.
Trong thành, đã có ba hài tử bị người dị tộc mang đi, sinh tử chưa biết. Ngọc nhi là ca ca. May mà nam tử quyền thế ngập trời, lần này mới có thể mang hải tử chạy ra.
- Vương gia, tổ trạch kia rốt cuộc có chỗ thần kỳ gì? - Nữ tử nhìn hài tử ngủ say, nhẹ giọng nói. Nam tử trầm mặc giây lát, lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết tổ trạch có gì thần kỳ. Trên di huấn của tổ tiên lưu lại từng nói. Nếu Vương Thức nhất tộc ta gặp phải tai ương diệt tộc, có thể tiến vào tổ trạch, lấy máu huyết của bổn tộc mở ra một vật phẩm, từ đó có thể giữ được tộc.
Nữ tử kia ngẩn người, nàng và đối phương đã kết duyên phu thê nhiều năm nhưng chưa bao giờ nghe nói qua việc này.
- Nghe nói… Trước kia khi Vương gia ta chưa vào kinh thành từng xuất hiện một tiên nhân cường đại hơn vô số lần so với tằng tổ. Tiên nhân kia pháp lực thông thiên, không ai có thể kháng cự. Trong tổ trạch kia có vật năm đó người lưu lại… - Trong mắt nam tử lóe lên sáng ngời.
- So với tằng tổ còn cường đại hơn… Ánh mắt nữ tử lộ vẻ khó có thể tin, nói:
- Vị tổ tiên này, hiện tại có thể còn sống không?
Nam tử trầm ngâm một chút, không quá khẳng định nói:
- Tằng tổ cũng có thể sống gần hai trăm năm. Nghĩ tới vị tổ tiên kia, thời gian sống sẽ dài hơn, hiện tại hẳn là còn khỏe mạnh… Nữ tử ánh mắt sáng ngời, gấp rút hỏi:
- Nếu vị tổ tiên này có thể trợ giúp chúng ta. Vậy Ngọc nhi an toàn rồi.
Nam tử lắc đầu cười khổ, nói:
- Đây chỉ là tin đồn, không biết thật giả. Trên thực tế rốt cuộc có người này hay không, cũng không ai biết. Tuy nhiên… - Nam tử chần chừ một lát.
- Làm sao vậy? - Nữ tử vội vàng hỏi.
- Tuy nhiên theo điển tịch của Vương gia ta ghi lại. Triệu quốc hai trăm năm trước, bất kể là thế giới của tiên nhân hay là trong phàm nhân chúng ta, có một gia tộc khổng lồ tồn tại, gia tộc này họ Đằng!
- Đằng gia này, nghe nói ở thời điểm ấy, tất cả tiên nhân đều phải nghe lệnh. Trong phàm nhân hoàng đế nhìn thấy một tộc nhân của bọn họ đều phải cúi đầu thi lễ.
- Đằng gia này vốn là kẻ địch của Vương gia ta. - Thanh âm của nam tử quanh quẩn bên trong xe ngựa.
- Sau đó, trong một đêm, Đằng gia bị người diệt tộc, người trong tộc toàn bộ tử vong. Nghe nói, người diệt Đằng gia nhất tộc chính là vị tổ tiên kia.
Tốc độ của xe ngựa cực nhanh, sau ba ngày đã đi đến một trang viên. Trang viên không lớn, hai trăm năm trước vẫn là một thôn xóm. Sau đó được Vương gia mua lại, cai tạo lại bốn xung quanh, trở thành bộ dạng như hiện tại.
Sau khi xe ngựa dừng lại, đại hán đầu trọc kia mang theo vẻ mệt mỏi nhảy từ trên xe ngựa xuống, mở cửa xe, cung kính nói:
- Vương gia, tới rồi.
Nam tử xuống xe, liếc mắt nhìn trang viên, trên mặt lộ vẻ hồi ức, hạ giọng nói:
- Bổn vương khi còn trẻ từng đi theo phụ thân tới ở đây hơn một năm. Thoáng cái đã qua ba mươi năm, nơi này không có gì thay đổi.
Nữ tử sau khi theo hắn xuống xe ngựa, Ngọc nhi cũng mở to hai mắt, tò mò nhìn trang viên.
- Đi theo ta!
Nam tử trầm giọng nói, đi về phía trước.
Trong trang viên cũng không có tạp dịch, lúc này chỉ có một số lão nhân ngoài hoa giáp (hơn sáu mươi tuổi) đi ra nghênh đón. Những lão nhân này toàn bộ đều là những người mấy đời cúc cung tận tụy vì Vương gia.
Bọn họ tất cả tuy rằng tóc đã hoa râm song hai mắt vẫn sáng ngời hữu thần. Một cái nhìn liền có thể khiến nội tâm người khác run lên.
Đại hán đầu trọc kia chính là như thế. Hắn nhìn thấy mấy lão nhân này, nội tâm không ngừng kinh hãi. Ở trong mắt hắn, nơi này tùy tiện một người ra tay đều có thể một chiêu khiến hắn phải chịu thua.
Đột nhiên, ánh mắt của hắn tập trung vào một lão giả trong đó. Hơn nữa khi nhìn trên tay đối phương vài lần, nội tâm ngẩn ra, hắn biết thân phận của lão giả này. Đối phương chính là đệ nhất cao thủ đỉnh cấp một thời trong chốn võ lâm hai mươi năm trước.
Nam tử mặc mãng bào không nói hai lời, dẫn mấy người mang theo thê nhi trực tiếp tiến vào chỗ sâu bên trong trang viên. Ở bên trong có một gian phòng bình thường.
- Cha, đây là tổ trạch của nhà chúng ta sao? - Ngọc nhi tò mò hỏi.
Nam tử gật gật đầu, đang muốn nói chuyện. Đột nhiên từ phía xa truyền đến một hồi tiếng sấm, ngay sau đó hai nam tử trên thân thể có một số vị trí họa đầy phù văn đột nhiên xuất hiện ở phía trên trang viên. Một người trong đó ánh mắt âm trầm nhìn lướt qua mấy người dưới lòng đất, bình thản nói:
- Chạy trốn cũng rất nhanh.
Nam tử sắc mặt đại biến, lập tức che ở trước mặt thê nhi, nhìn hai người kia, chua xót nói:
- Hai vị tiên trưởng, các người và những người đó là chuyện của tiên nhân, cùng phàm nhân chúng ta vô can. Cần gì làm khó chúng ta.
Những lão giả xung quanh tất cả ánh mắt như điện, nhìn chằm chằm hai người trên không. Người kia ánh mắt thâm trầm, lạnh lùng quét mắt nhìn nam tử một cái, không nói hai lời, tay phải cách không chụp một cái. Mục đích hắn tới đây chính là vì hài tử có linh căn kia.
Đúng lúc này, những lão nhân xung quanh đột nhiên hét lớn một tiếng, đồng thời che trước người nam tử.
Chỉ có điều thân thể huyết nhục của bọn họ rõ ràng không thể chống cự. Chỉ nghe mấy tiếng bịch bịch tức thì toàn bộ hộc máu, thân mình bị ném về bốn phía.
Nam tử sắc mặt đại biến, không nói hai lời kéo thê nhi nhanh chóng lui lại phía sau, tiến vào tổ trạch. Sau khi tiến vào tổ trạch, trên mặt nam tử toát ra mồ hôi lạnh, hắn hai mắt đỏ bừng. Ở trên một bài vị phía trước ấn một cái, lập tức xuất hiện một ngăn bí mật, hắn lập tức cắn đầu lưỡi, lấy máu tươi vẽ một phù hiệu lên cái ngăn.
Phù hiệu này là vật mỗi một người thừa kế gia tộc trong một khắc khi trở thành gia chủ phải bắt buộc ghi nhớ ở trong lòng.
Đúng lúc này, bên ngoài tổ trạch vang lên một tiếng nổ, chỉ thấy vô số mảnh tường vỡ hóa thành tro bụi. Người có ánh mắt thâm trầm kia bước chân tiến tới.
Nữ tử và hài tử đứng ở phía sau, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng.
Lúc này, nơi nam tử mặc mãng bào vẽ phù hiệu đột nhiên lóe ra tử mang kỳ dị. Nháy mắt một khối ngọc thạch từ trong ngăn bí mật bay ra.
Một cỗ lực lượng kỳ dị lập tức bao phủ bốn phía.
Người có ánh mắt âm trầm kia lập tức biến sắc. Hắn lui về phía sau mấy bước, ánh mắt vẻ không thể tin nổi. Tên đồng bọn ở bên ngoài cũng cảm giác được lực lượng kỳ dị này đang muốn đi vào xem xét.
Đúng lúc này, ngọc thạch đột nhiên lóe lên. Người có ánh mắt âm trầm lập tức kêu thảm một tiếng, gân xanh toàn thân nổi lên, không nói hai lời nhanh chóng lui về phía sau. Ánh mắt hắn lộ vẻ hoảng hốt sợ hãi. Ở phía trên khối ngọc giản kia hắn cảm giác được một cỗ khí tức hủy diệt. Cường độ của cỗ khí tức này cho dù là một số tứ diệp thuật chú sư đều không thể địch nổi.
Đợi sau khi ngọc giản mở ra với tu vi của người này chắc chắn chết không thể nghi ngờ.
Chỉ thấy ngọc thạch chợt lóe lên, người có ánh mắt âm trầm kia phun ra một ngụm máu tươi, thân mình đổ xuống bên ngoài tổ trạch, run lên một cái lập tức bỏ mình.
Đồng bọn của hắn ở giữa không trung muốn xông vào nhìn, ngẩn người giây lát không nói hai lời lập tức xoay người bỏ chạy. Hắn rõ ràng cảm nhận được, trong tổ trạch kia có một cỗ khí tức căn bản là mình không thể kháng cự.
Chỉ có điều, hắn chưa chạy được bao xa, liền đồng dạng ở dưới ngọc thạch kia lóe lên, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống đất bỏ mình.
Cảnh tượng kỳ dị này khiến cho ba người trong tổ trạch lập tức giật mình kinh hãi.
- Truyền thuyết là sự thật… Nam tử thì thào tự nói.
Trong ngọc giản năm đó Vương Lâm lưu lại có một tia Cực Cảnh. Với tu vi lúc đó của hắn, một tia Cực Cảnh này tu sĩ Nguyên Anh kỳ gặp phải tất vong mạng.
Lúc này, trong biên giới Triệu quốc dưới chân núi Hằng Nhạc, bên ngoài Thiên Đạo tông, tuyệt đại bộ phận tu chân giả của Triệu quốc đều tụ tập lại đây. Trên mặt bọn họ đều lộ vẻ căm giận, nhìn về phương xa.
Trên không trung ở trong tầm mắt của bọn họ chỉ có một người!
Người này toàn thân hơn một nửa đều vẽ đầy phù văn. Hắn đứng ở nơi đó liền có một cỗ khí tức cường đại bao phủ bốn phía.
- Cái tu chân quốc này của các ngươi không ngờ lại có hứng thú như vậy, toàn bộ tụ tập ở chỗ này. Chẳng lẽ ở nơi đây có pháp bảo gì có thể cải tử hoàn sinh cho các ngươi?
Thanh âm khàn khàn từ trong miệng người kia truyền ra. Một hắc bào lão giả tóc trắng xóa từ ngọn núi Thiên Đạo tông bay ra. Lão nhìn chằm chằm người của Tiên Di tộc kia, ánh mắt lộ vẻ tàn nhẫn, trong miệng bình thản nói:
- Ngươi có thể thử một lần.
Người nọ cười ha hả, ánh mắt chợt lóe, khí tức toàn thân điên cuồng tràn ra. Phù văn trên thân thể hắn lập tức giống như sống dậy, toàn bộ run rẩy, cuối cùng rời khỏi thân thể hình thành một con phù long bay múa xung quanh thân thể hắn.
- Có ý tứ, lão phu vốn không phải chuyên môn đối phó những tu sĩ cấp thấp các ngươi, chỉ là đi ngang qua mà thôi. Tuy nhiên ngươi đã nói như vậy, ta ngược lại muốn xem rốt cuộc có pháp bảo gì có thể khiến các ngươi không sợ hãi.
Ánh mắt hắn lộ ra một tia khinh miệt. Lấy thân phận Lục diệp Thuật Chú Sư của hắn ở trên Chu Tước tinh này chỉ cần không gặp phải một ít tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ hắn liền không có địch thủ.
Hơn nữa, hắn không cho rằng ở trong Tam cấp tu chân quốc này sẽ có tu sĩ Hóa Thần kỳ tồn tại.
Dưới một bước, thân thể hắn hướng về phái Thiên Đạo tông bước tới. Phù long xoay quanh thân thể hắn lập tức truyền ra từng trận tiếng gầm thét, từ bên ngoài thân thể hắn bay nhanh về phía Thiên Đạo tông.
Phù long nhanh như tia chớp phá không tiến đến. Trên dưới Thiên Đạo tông tụ tập tất cả tu sĩ của Triệu quốc, một đám ngừng thở, trong mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị.
Từ hai trăm năm trước Triệu quốc đã có tin đồn. Một người của Triệu quốc ở Thiên Đạo tông Hoá Thần lưu lại một tượng gỗ coi như vật truyền thừa. Người có thể đạt được vật ấy liền trở thành trực hệ đệ tử của người này.
Nơi cất giữ vật ấy có thần thức của người này thủ hộ. Nếu người vô duyên sẽ không thể mở ra. Nhưng khi Triệu quốc gặp phải tai ương diệt tộc thì vật ấy có thể phát huy uy lực cường đại.
Trong nháy mắt phù long kia bay đến, đột nhiên toàn bộ Hằng Nhạc sơn rung động mãnh liệt. Trong tiếng ầm ầm một tượng gỗ từ trên đỉnh núi bay lên. Trong chốc lát khi tượng gỗ này xuất hiện, Phù long đang bay đến tấn công lập tức run lên. Nam tử Tiên Di tộc hai mắt lập tức lộ ra ánh sáng kỳ dị.
- Thì ra còn có một tia ý cảnh pháp bảo của tu sĩ Hoá Thần kỳ lưu lại. Chỉ là tu vi của tu sĩ Hoá Thần kỳ này quá thấp rồi. Cho dù hắn đích thân tới đây, lão phu cũng có thể khiến hắn táng mạng tại đây, huống chi là một cái pháp bảo.
Lão giả kia chậm rãi nói, ánh sáng kỳ dị trong mắt tan đi, lại lộ ra vẻ khinh miệt.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật