Nam tử trung niên ngáp dài một cái, nghiêng đầu nhìn liếc qua Vương Lâm đang đứng sau hồng phát lão giả, uể oải nói:
- Hồng Mao Tử (1) nhà ngươi đã lên tiếng, ta có thể từ chối sao.
(1): Đồ lông đỏ Hồng phát lão tử cười cười nói:
- Vậy đi, ta lần này rời núi thu được hơn trăm oan hồn, vừa lúc ta cần luyện một cái chủ hồn cho hồn phiên của ta. Đợi sau khi xong việc ta sẽ lại tới tìm ngươi uống rượu!
Vừa nói thân thể lão vừa nhoáng lên, bay về phía xa.
- Ngươi tên gì?
Nam tử trung niên nhìn Vương Lâm, hỏi.
- Đệ tử là Thanh Mộc!
Vương Lâm cung kính nói.
- Sơn động này thuộc về ngươi. Một khối trung phẩm linh thạch, được sử dụng một năm.
Nam tử vung tay phải lên, một khối lệnh bài màu đen được Vương Lâm chụp lấy.
Vương Lâm lộ ra vẻ đau lòng, cắn răng xuất ra hai khối trung phẩm linh thạch giao cho đối phương. Nam tử trung niên nọ sau khi tiếp nhận linh thạch liền không để ý tới Vương Lâm nữa, xoay người trở về phòng.
Vương Lâm đang định rời đi, đột nhiên nam tử nọ nói:
- Ngươi cho hồng mao tử vật gì vậy?
- Đệ tử tặng tiền bối đó một thanh phi kiếm.
Vương Lâm thành thật nói.
- Khó trách hắn lại tích cực như vậy! Thanh Mộc, ngươi có tu vi Trúc Cơ kỳ nhưng không nên kiêu ngạo. Trong ngoại vi đệ tử người có Trúc Cơ không nhiều lắm nhưng tuyệt đối cũng không ít. Tháng sáu tới là ngày tổ chức giải đấu của Luyện Hồn tông chúng ta, ngươi cố gắng tu luyện đi. Nếu có bản lãnh, không chừng có thể tiến vào nội môn, trở thành đệ tử trung tâm.
Nam tử lắc đầu, đi vào phòng.
Ngay lúc này Liễu Mi đang ở một vách núi ngoài Luyện Hồn tông năm mươi dặm. Trong tay nàng cầm một ngọc giản. Đây là Chu Tước lão tổ tháng trước cho người đưa tới. Sử dụng vật ấy tuy không thể tìm được Tằng Ngưu nhưng nếu đối phương ở trong vòng một trăm dặm sẽ có phản ứng.
Giờ phút này ngọc giản đang lóe lên ánh sáng xanh.
- Là ở Luyện Hồn tông sao.
Liễu Mi nhẹ giọng nói.
Phía đông Chu Tước tinh, một đạo thanh quang nhanh như lưu tinh, xé gió bay tới. Đó là một lão giả nhưng đây không phải là thân thể thật mà là nguyên thần xuất khiếu.
Hắn cực kỳ chật vật, trên nguyên thần có ba dấu quyền, từ trong đó từng luồng ánh sáng chói mắt tỏa ra, lan khắp thiên địa.
Lão giả này chính là lão tổ Cự Ma tộc. Ngày đó hắn bị ma đồng của Tôn Thái gây thương tích, bất đắc dĩ phải đành cho nguyên thần xuất khiếu, cuốn theo túi trữ vật bỏ chạy. Thậm chí ngay cả Vương Lâm hắn cũng không còn tâm trí đuổi bắt.
Nhưng ma đồng kia lại cực kỳ quỷ dị, cả đoạn đường không nói một lời, toàn lực truy kích. Mấy tháng qua cơ hồ họ đã chạy một vòng quanh Chu Tước tinh.
Lão tổ Cự Ma tộc bị ma đồng đó đánh vài quyền. Quyền ấn này trông nho nhỏ nhưng lại trực tiếp gây tổn thương tới nguyên thần của hắn. Nếu không phải hắn đã tu luyện rất lâu, có thể dùng một số bí thuật của Cự Ma tộc thì sợ rằng khó có thể thoát được khỏi kiếp nạn này.
Thần thông thiên phú của hắn đã lần lượt sử dụng hết, cuối cùng phải dẫn ma đồng đó tới bắc cực, lợi dụng cấm chế do Chu Tước tinh tự nhiên sinh ra, lúc này mới thoát được khỏi ma đồng.
Giờ phút này toàn thân hắn suy yếu, không dám dừng lại mà dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Cự Ma tộc. Về phần sinh tử của Sất Hổ kia hắn đã sớm không thèm để tâm.
Sau khi trở lại Cự Ma tộc, hắn trực tiếp chiếm đoạt thân thể của một tộc nhân rồi bắt đầu bế quan.
Về phần Vương Lâm, không hiện giờ không dám tìm kiếm. Chu Tước quốc đã bắt đầu điều tra việc này, hắn bất đắc dĩ đành cắn răng bỏ qua.
Mặc dù lần này không bắt được Vương Lâm nhưng hắn lại đoạt được một thanh phi kiếm kỳ dị. Lúc này lão tổ Cự Ma tộc đang bế quan, mở bừng hai mắt, ánh mắt lộ ra một tia âm trầm.
Thân thể đoạt xá này cần một khoảng thời gian mới trở thành thân thể chính thức. Thời gian này ngắn hay dài phụ thuộc vào tu vi chênh lệch giữa người bị đoạt xá và kẻ đi đoạt xá.
Ánh mắt lão tổ lóe lên, vỗ túi trữ vật. Nhất thời thanh phi kiếm bay ra, lơ lửng phía trước hắn.
Tay phải lão tổ điểm trên tiên kiếm một cái, lập tức trong đó truyền ra một tiếng kêu thảm thiết, kèm theo là âm thanh cầu xin tha thứ.
- Kiếm hồn, hiện!
Lão tổ quát khẽ.
Lập tức bên trong kiếm tiên tỏa ra một luồng khói đen, hóa thành Hứa Quốc Lập. Hắn sau khi nhìn thấy lão tổ Cự Ma tộc liền lớn tiếng cầu xin tha mạng:
- Đại gia tha mạng, đừng giết ta. Ta năm đó cũng là bị họ Vương bức bách, nỗi hận đối với hắn cũng giống như đại gia, đều là tới tận xương tủy!
Lão tổ Cự Ma tộc nghe Hứa Quốc Lập nói xong lập tức ngẩn ra, sau đó bật cười nói:
- Cái kiếm hồn này cũng hay thật. Các kiếm hồn khác đều là kiên định vô cùng, trung thành tận tâm cơ mà.
Hứa Quốc Lập lập tức lộ ra vẻ lấy lòng, nói:
- Hứa gia .
Lão tổ trừng mắt một cái.
Hứa Quốc Lập lập tức xoa xoa tay cẩn thận nói:
- Chúng nó làm sao có thể so sánh với nô tài được. Cái này gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!
Lão tổ cự mà tộc nhìn Hứa Quốc Lập một cái, điểm một chỉ. Một đạo thanh mang lóe lên trên người Hứa Quốc Lập. Hắn lập tức kêu lên bi thảm, vội vàng cầu xin tha thứ, lại càng lớn miệng chửi bới Vương Lâm.
Lão tổ hừ nhẹ một tiếng, thu hồi ấn quyết, quát:
- Từ nay về sau ngươi chính là kiếm hồn của lão phu. Ngươi đã chủ động phục tùng, lão phu sẽ không phong ấn ngươi. Huống chi đã vào tay ta thì ngươi cũng chẳng thể chạy thoát!
Trên thực tế thanh quang vừa rồi là một loại phong ấn nhưng trên người Hứa Quốc Lập chỉ gây ra đau nhức, không thấy dấu hiệu gì của việc phong ấn.
Lão giả hơi ngạc nhiên, không biểu hiện gì, đợi sau khi nhục thân dung hợp hoàn toàn mới cẩn thận nghiên cứu.
Trên mặt Hứa Quốc Lập lập tức lộ vẻ cảm kích, tay phải vỗ ngực, nói đầy vè trung thành:
- Đại gia người yên tâm. Hứa Quốc Lập ta luôn trung trinh bất nhị. Vương Lâm đối với ta không tốt, thế nên ta mới phản hắn. Nhưng đại gia người đối với ta tốt như vậy, ta tuyệt sẽ không phản bội. nếu làm trái lời thề này, Hứa Quốc Lập ta sẽ bị vạn ma xuyên tâm!
Thấy sắc mặt lão tổ Cự Ma tộc có vẻ hòa hoãn hơn, Hứa Quốc Lập mới thở phào một hơi, trong lòng thầm nghĩ:
- May là Hứa gia gia ngươi thông minh, hừ. Sát tinh kia không biết lúc nào mới có thể tới cứu ta, ta cũng không thể mạnh miệng được. Có phục tùng đã, ngày sau Hứa gia gia ngươi sẽ tính sổ với ngươi! Hứa gia gia ta luôn trung trinh bất nhị. Sát tinh đó nhiều năm qua đối với ta không tệ, ta sao có thể phản bội hắn!
Ánh mắt lão tổ Cự Ma tộc lóe lên. Hắn vốn định diệt cái kiếm hồn này, đưa trở lại làm một cái kiếm hồn sơ thủy. Nhưng nếu là kiếm hồn sơ thủy thì hiển nhiên khi khống chế tiên kiếm sẽ không thể phát huy toàn bộ tác dụng.
Hơn nữa kiếm hồn này lại rất đặc biệt, không ngờ lại biết cầu xin tha thứ, đã có thần trí. Do vậy hắn lại càng không muốn phế đi.
Phải biết rằng kiếm hồn có thần trí cực kì khó gặp, trong chiến đấu có hiệu quả kỳ diệu.
Hắn cũng không biết rằng Hứa Quốc Lập vốn dĩ không phải là kiếm hồn đã phát triển thần trí mà vốn bản thân hắn là một ma đầu.
Ngay cả lời thề vạn ma xuyên tâm vừa rồi đối với hắn mà nói cùng không phải là một sự trừng phạt, ngược lại trong đó mơ hồ còn có chút mong mỏi món đại bổ đó.
Lão giả Cự Ma tộc trầm ngâm một chút, bắt Hứa Quốc Lập trở lại phi kiếm nọ, cẩn thận nhìn phi kiếm này một cái, càng nhìn càng kinh hãi.
- Kiếm này tuyệt không phải vật tầm thường! Chỉ là không biết dùng vật gì luyện thành!
Ánh mắt hắn lóe lên, trân trọng cất phi kiếm này vào túi trữ vật.
Lại nhắc tới Vương Lâm cầm lệnh bài của Luyện Hồn tông, bay lên ngọn núi, sau khi tìm thấy động phủ liền bay vào.
Động phủ này thật sự không lớn, cũng không khác mấy so với động phủ năm đó hắn ở tại Hằng Nhạc phái. Bên trong ngoài một cái giường đá ra thì ngay cả một bộ bàn cũng không có.
Nhưng linh lực nơi này cực kỳ sung túc, so với ngoại giới nồng đậm hơn gấp mấy lần, thậm chí so với chỗ ba khối cực phẩm linh thạch sắp không còn có thể sử dụng ở Hỏa Vân trại còn tốt hơn một chút.
Dù sao linh lực do cực phẩm linh thạch tỏa ra tuy rằng dễ hấp thu nhưng lại thiếu một tia sức sống, nhất là khi sắp không còn sử dụng được thì lại càng kém, không thể bằng nơi linh sơn có linh mạch ngưng tụ được.
Vương Lâm khoanh chân ngồi trên giường đá, thổ nạp.
Ba ngày sau, Vương Lâm mở hai mắt, khẽ lắc đầu. Hắn cảm thấy tốc độ vẫn còn quá chậm. Trầm ngâm một chút, Vương Lâm vỗ túi trữ vật, xuất ra ba khối cực phẩm linh thạch đặt xung quanh, hai tay bắt quyết, liên tục đánh ra mấy đạo cấm chế, rơi vào vách tường bốn phía và cửa động, sau đó lại nhắm mắt thổ nạp.
Do vậy, linh lực trong động phủ lập tức nồng đậm hẳn lên, sau khi đụng vào vách tường, cấm chế trên tường lập tức lóe ra tử quang, đem linh lực bắn ngược trở lại, ngăn không cho nó tiêu tán.
Gian động phủ này giờ đã biến thành một cái hộp kín, không cho linh lực thoát ra. Linh lực càng ngày càng nhiều, mà sự thôn nạp của Vương Lâm giờ trở thành lối duy nhất để linh lực Dưới sự hô hấp của hắn, linh lực nồng đậm kia liền điên cuồng bị hắn hấp thu.
Sắc mặt Vương Lâm hơi hồng lên, lẳng lặng thổ nạp.
Linh lực trong cơ thể hắn chậm rãi lớn dần nhưng so với lượng cần để phá trà ý cảnh và phong ấn thì còn lâu mới đủ. Thậm chí ý cảnh và phong ấn này còn chủ động thôn phệ linh lực của Vương Lâm khi đề cao tu vi, khiến bản thân chúng càng thêm chắc chắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Vương Lâm đã trờ thành ngoại vi đệ tử của Luyện Hồn tông đã một tháng rồi.
Một ngày nọ, hai mắt Vương Lâm mở ra, ánh mắt so với trước đây sáng hơn rất nhiều. Hắn dùng hết mọi khả năng, trong vòng tháng này điên cuồng hấp thu linh lực. Ba khối cực phẩm linh thạch thì đã hai khối phải bỏ đi, còn một khối cũng sắp không còn dùng được.
Hao phí như vậy nhưng thành quả trong một tháng cũng rất lớn. Tu vi Trúc Cơ sơ kỳ đã nhảy vọt lên Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong, chỉ còn kém một chút liền tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ.
- Vẫn còn quá chậm. Hao tổn cực phẩm linh thách mới có thể miễn cưỡng đạt tới mức này. Nhưng hiện giờ cực phẩm linh thạch trong túi trữ vật cũng không còn tới mười lăm miếng, rõ ràng là không đủ dùng!
Vương Lâm than nhẹ, đứng dậy.
Lập tức nghe rắc rắc mấy tiếng, giường đá hắn ngồi giờ đã dày đặc những vết nứt.
Thậm chí ngay cả vách tường bốn phía cũng đã vỡ vụn, hiện lên dày đặc những vết nứt li ti.
Vương Lâm ngẩn ra, hơi trầm ngâm một chút liền hiểu rõ mọi chuyện. Gian thạch thất này bởi vì một tháng qua linh lực quá mức nồng đậm nên không thể chịu nổi lượng linh lực đột nhiên gia tăng này, cuối cùng xuất hiện vết nứt.
Nếu thời gian dài hơn sợ rằng vết nứt càng lớn.
- Gian thạch thất này không thể dùng được nữa, phải đổi một gian mới!
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hai tay bắt quyết, hướng về hai phía nhấn một cái. Lập tức những vết nứt chuyển động một cách quỷ dị, thu hẹp lại, chậm rãi trở lại lành lặn như cũ.
Ngay cả chiếc giường đá kia, Vương Lâm ấn một cái liền khôi phục trở lại như ban đầu.
Chẳng qua Vương Lâm biết đây chỉ là mặt ngoài mà thôi. Nếu linh lực ở nơi này lại tăng lên một lần nữa thì vết nứt lại có thể xuất hiện.
Chẳng qua chỉ cần không dùng cực phẩm linh thạch thì cũng chẳng sợ xuất hiện vết nứt, khiến người ta hoài nghi được.
Vương Lâm trầm ngâm một chút, đứng dậy, mở cửa động phủ đi ra ngoài.
Giờ phút này đang là lúc hoàng hôn. Mặt trời phía xa đang lặn, tỏa ánh sáng đỏ rực. Lúc này là ngày cuối năm, Vương Lâm nhìn hoàng hồn phía xa, ánh mặt trời cuối đông không mang nhiều hơi ấm, khi chiếu xuống người đã sớm trở nên lạnh giá.
Hắn suy tư một chút, nhớ ra hôm nay đúng là ngày tất niên. Sau ngày hôm nay đã là sang năm mới, không biết Tiểu Chu hiện giờ ra sao, nàng có khi dễ Tiểu Bạch hay không.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Vương Lâm mỉm cười. Hắn nhìn ánh hoàng hôn, hít sâu một hơi.
- Sau tai kiếp, sức sống càng mãnh liệt!
Vương Lâm thì thào. Đang ở vị trí như mặt trời giữa trưa, thoáng cái bị đánh xuống thành phàm nhân, mọi việc đều nhờ tâm trí kiên định của hắn mới có thể kiên trì được tới bây giờ.
Tới hôm nay hắn mới có thời gian cảm khái như vậy. hồi tưởng lại mọi chuyện sau khi mất đi linh lực, trong lòng Vương Lâm dâng lên một cảm xúc phức tạp.
Hôm nay, là ngày tất niên, đại biểu cho một kết thúc. Nhưng ngày mai là ngày đầu năm, đại biểu cho mọi sự có một khởi đầu mới, tất cả đều có khả năng xảy ra.
- Chuyện qua rồi.
Vương Lâm nhẹ giọng nói.
Giờ phút này trong ánh hoàng hôn, một thân ảnh nữ tử nổi bật từ xa dần dần bay tới.
- Người này. Nhìn hơi quen.
Ánh mắt Vương Lâm sững lại.
Vương Lâm ngưng thần quan sát. Thân ảnh nữ tử trong ánh hoàng hôn vẫn tung bay, lượn một vòng trong Luyện Hồn tông.
- Người này nhìn hơi quen.
Vương Lâm liếc nhìn thân ảnh kia, trầm ngâm một chút, nhưng vẫn không nhớ ra là mình đã gặp nàng ở đâu.
Thân thể hắn nhoáng lên, từ trên núi bay xuống, rất nhanh đã tới lưng chừng núi.
Nam tử trung niên kia lúc này đang ngồi trên mặt đất khoanh chân thổ nạp. Khi Vương Lâm hạ xuống, hắn mở hai mắt, liếc một cái, ánh mắt lập tức sững lại, nhìn trừng trừng về phía Vương Lâm.
- Ồ! Ngươi đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ sao?
Trên mặt người nọ lộ vẻ khiếp sợ.
Trong lòng Vương Lâm thầm than. Sau khi nguyên thần tan nát hắn không thể ẩn dấu tu vi, cuối cùng lại để tu sĩ Kết Đan này nhận ra điều khác lạ.
- Phải nhanh chóng hồi phục nguyên thần, nếu không thì thế nào cũng gặp phiền toái.
Trong lòng Vương Lâm tự nhủ, nét mặt vẫn lộ vẻ cung kính, nói:
- Đệ tử trước đã sắp đột phá. Giờ trải qua thổ nạp linh lực nơi này, may mắn đột phá thành công, đạt tới Trúc Cơ trung kỳ.
Nam tử trung niên kia không biểu hiện gì nhưng trong lòng bắt đầu tính toán. Lời nói của đối phương cũng không có gì đáng nghi, chẳng qua tốc độ tu luyện của người này đúng là có hơi quá nhanh.
Hắn nhìn thật sâu Vương Lâm, nhớ kỹ khuôn mặt hắn, nói:
- Ngươi tới đây có chuyện gì?
Vương Lâm ôm quyền nói:
- Đệ tử muốn đổi một gian động phủ sung túc linh khí hơn.
Nam tử trung niên nhíu mày, nói:
- Người tu đạo kỵ nhất là tu vi tăng quá nhanh. Ngươi tu luyện như thế căn cơ không ổn, cuộc đời này chẳng mong có ngày Kết Đan!
Vương Lâm trầm mặc một lúc, nói:
- Trong lòng đệ tử đã có tính toán, mong tiền bối đáp ứng.
Nam tử trung niên nhìn Vương Lâm một cái, nói:
- Nếu ngươi đã muốn vậy thì ta cũng không quản làm gì. Nhưng muốn đổi động phủ thì phải nộp thêm một khối trung phẩm linh thạch.
Vương Lâm lộ ra nụ cười khổ, xuất một khối trung phẩm linh thạch giao ra.
Nam tử trung niên tiếp nhận linh thạch, nói:
- Đưa lệnh bài của ngươi cho ta.
Vương Lâm giao lệnh bài ra. Trung niên nam tử sau khi thu hồi liền lấy trong túi trữ vật ra một cái lệnh bài khác, nói:
- Số phòng càng nhỏ thì linh lực càng nhiều.
Vừa nói hắn vừa ném lệnh bài cho Vương Lâm.
Sau khi tiếp nhận lệnh bài, Vương Lâm nhìn thấy trên đó có viết số tám trăm linh ba. Hắn vội vàng tạ ơn, xoay người rời đi.
Mãi cho tới khi hắn đi rồi, ánh mắt nam tử trung niên lóe lên, lẩm bẩm:
- Cổ quái!
Thân thể hắn nhoáng lên, hóa thành một đạo cầu vồng chạy tới một động phủ.
Trong nháy mắt hắn đã tới ngoài động phủ. Hắn liền bước vào trong, cẩn thận quan sát hồi lâu nhưng thủy chung vẫn không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường, không khỏi nghi hoặc.
- Chẳng lẽ là ta đa nghi sao. Người này đích thật là sắp đột phá, cho nên mới có tốc độ tu luyện nhanh như vậy sao?
Nam tử trung niên trầm ngâm một chút rồi ra khỏi động phủ, trong lòng quyết định phải quan sát người có tên Thanh Mộc này nhiều hơn.
Vương Lâm cầm lệnh bài đi tới động phủ số tám trăm linh ba trên ngọn núi. Động phủ này cũng chỉ lớn như động phủ cũ, chẳng qua trên mặt đất có một cái trận pháp nhỏ.
Trận pháp này nhìn qua kết cấu cực kỳ phức tạp, thậm chí còn có cảm giác có nhiều loại trận pháp chồng chéo lên nhau.
Vương Lâm sau khi tiến vào động phủ lập tức chú ý tới trận pháp trên. Sau khi nghiên cứu một chút, ánh mắt hắn lóe lên. Trận pháp này chỉ là một cái tụ linh trận đơn giản.
Bên ngoài có nhiều kết cấu như vậy thực ra là để đề phòng người khác học trộm.
Tác dụng chủ yếu của tụ linh trận là đem linh lực bốn phía ngưng tụ lại, khiên cho linh lực trong một phạm vi nhất định tăng lên. Chẳng qua tụ linh trận phải được bố trí trên linh nhãn thì mới phát huy hiệu quả, nếu không thì hiệu quả cũng không nhiều.
Linh nhãn đối với linh mạch cũng giống như huyệt đạo trong cơ thể người vậy, động một cái là ảnh hưởng tới toàn thân.
- Chỗ này hẳn không phải là linh nhãn mà chỉ là một cái ngụy linh nhãn mà thôi!
Vương Lâm quan sát một chút đã nhìn ra vấn đề.
Hắn tuy rằng bị ý cảnh và phong ấn gây thương tích, tu vi không còn nhưng dù sao cũng là một tu sĩ Hóa Thần kỳ. Với từng trải mấy trăm năm của Vương Lâm, chỉ liếc mắt là hiểu tường tận trận pháp này.
Phải biết rằng cho dù là tu sĩ Kết Đan kỳ cũng rất ít người có thể phát hiện ra điều gì ở đây. Chỉ có tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì mới có thể nhìn ra chút dấu vết nhưng muốn hiểu rõ thì cũng rất khó khăn.
Nhất là trên trận pháp này là có bố trí không ít thứ dư thừa, có tác dụng tung hỏa mù, do vậy để hiểu rõ thì lại càng khó khăn hơn nhiều.
Dù sao Luyện Hồn tông có thể khiến cả ngọn núi này thành động phủ cho đệ tử, thì cũng phải âm thầm động tay động không cho người ngoài hiểu được trận pháp chứ.
Chẳng qua dù là thủy tổ của Luyện Hồn tông cũng không thể ngờ được, trong động phủ của ngoại vi đệ tử lại có một tu sĩ Hóa Thần kỳ tu luyện.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải đảo qua trận pháp một chút, lập tức trong trận nhãn của trận pháp liền có thêm một trận pháp phức tạp hơn.
- Vậy ra đây là trận trong trận, lại tạo ra tác dụng của ngụy linh nhãn.
Vương Lâm nhìn một chút, thầm nghĩ.
Hắn trầm ngâm chốc lát, đem trận pháp khôi phục lại nguyên trạng, khoanh chân ngồi xuống, hai tay bắt quyết đánh cấm chế lên bốn vách tường và cửa động, sau đó xuất ra ba khối cực phẩm linh thạch, lại bắt đầu thổ nạp.
Linh lực nơi này nồng đậm hơn mấy lần so với động phủ trước. Dù sao ở đây có tụ linh trận, thông qua ngụy linh nhãn trực tiếp phân một nhán trong linh mạch dưới lòng đất tới đây. Do vậy hiển nhiên linh lực nơi này phải nồng đậm rồi.
Lại có thêm ba khối cực phẩm linh thạch phụ trợ, linh lực nơi này đã tới mức kinh người.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật