Nơi Vương Lâm thuê cái cửa hàng này cũng không phải là phố chính. Nó tương đối hẻo lánh, rất khó tìm kiếm. Nhưng Vương Lâm cũng chẳng ngại. Qua một đêm đả tọa, làn khí màu đỏ bên ngoài cơ thể hắn lại bị ngưng luyện thêm một chút.
Sáng sớm, Vương Lâm mở cửa hàng. Hắn giống như một người bán hàng, sắp xếp lại mọi thứ. Sau đó, hắn trầm ngâm một chút. Một tia sáng lóe lên, Vương Lâm liền biến mất. Khi hắn trở về, trong túi trữ vật đã có không ít đại thụ bị hắn nhổ tận gốc.
Sau khi tách hết vỏ cây, hắn cắt chúng thành những khối gỗ vuông. Vương Lâm bắt đầu nhớ lại lúc còn nhỏ, phụ thân đã dạy hắn điêu khắc gỗ như thế nào. Tất cả những ký ức hiện dần lên trong đầu. Vương Lâm suy nghĩ một lúc rồi đưa tay trái nắm lấy một khối gỗ vuông. Tay phải hắn phất nhẹ một cái, nhất thời khối gỗ vuông biến thành mười mấy đoạn. Trong tay phải của Vương Lâm chẳng biết có một con dao khắc từ lúc nào. Con dao này với con dao của cha hắn hoàn toàn giống nhau.
Từ từ, Vương Lâm dần khắc lại những bức tranh suốt bốn trăm năm qua. Theo mỗi một nhát dao khắc xuống, hắn quay lại khoảng thời gian lúc còn nhỏ, sống trong thôn.
Vào lúc này, linh lực trong cơ thể Vương Lâm đột nhiên lưu chuyển. Theo mỗi nhát khắc của hắn, linh lực từ từ dung nhập vào trong bức tượng bằng gỗ, càng lúc càng sâu.
Thời gian trôi qua nhanh chóng. Thoáng cái, màn đêm đã lại phủ xuống. Vương Lâm đột nhiên tỉnh táo lại. Hắn nhìn xuống đoạn gỗ trong tay. Lúc này, đoạn gỗ đã biến thành một bức tượng gỗ. Bức tượng gỗ đó thể hiện một trung niên nam tử đang mỉm cười một cách hòa ái.
Nam tử mặc một bộ quần áo bằng vải thô, hai cánh tay săn chắc toàn những múi cơ.
Bức tượng gỗ nhìn có chút thô thiển, nhưng như có một thứ linh tính nào đó. Từng làn linh lực từ bức tượng tỏa ra khiến cho Vương Lâm kinh ngạc. Nhìn bức tượng gỗ, Vương Lâm lại cảm thấy đau đớn. Tay phải của hắn xoa xoa lên bức tượng, thì thào nói:
- Cha! Hài nhi nhớ người. Rất muốn.
Suy nghĩ một lúc, Vương Lâm liền đặt bức tượng sang một bên rồi lại cầm lấy một khúc gốc khác. Cả người hắn hoàn toàn chìm đắm vào trong từng nét khắc.
Sắc trời sáng dần. Một ngày qua đi đối với Vương Lâm cũng chẳng đáng gì. Năm đó, khi hắn bị đuổi giết còn phải thường xuyên bỏ chạy mất mấy ngày mấy đêm.
Khi ánh sáng mặt trời đã lên được một khắc, bức tượng gỗ trong tay Vương Lâm cũng đã thành hình. Lần này là bức tượng của một phụ nhân trung niên. Khuôn mặt nàng lộ ra vẻ từ ái. Ánh mắt đang nhìn ra xa như trong đợi hài tử trở về.
Đặt hai bức tượng xuống một chỗ, Vương Lâm hít một hơi thật sâu rồi lại cầm một đoạn gỗ lên tiếp tục điêu khắc. Một ngày nữa lại chầm chậm trôi qua. Vương Lâm vẫn tiếp tục điêu khắc chưa hề dừng lại. Chỉ khi nào quá mệt, hắn mới ngồi xuống một chút.
Trong nháy mắt, một tháng đã trôi qua. So với một tháng trước, hàng hóa trong cửa hàng của Vương Lâm đã tăng lên rất nhiều. Bốn phía vách tường của cửa hàng có rất nhiều cái tủ. Bên trong tủ xếp một loạt những bức tượng gỗ được điêu khắc một cách sống động. Trong các bức tượng đó có cả nam, nữ, già, trẻ.
Nhân vật được thể hiện qua những bức tượng điêu khắc đó đều là những người dân trong thôn của Vương Lâm trước kia. Vào lúc này, Vương Lâm thông qua điêu khắc mà tưởng nhớ đến họ.
Một tháng qua, cửa hàng của Vương Lâm vẫn chưa có một vị khách nào ghé qua. Nhưng Vương Lâm cũng chẳng để ý. Hắn chìm đắm vào trong việc điêu khắc. Thậm chí cả tu luyện cũng dừng lại.
Cho đến hôm nay, Vương Lâm cầm trong tay một bức tượng mới điêu khắc được một nửa. Trên đoạn gỗ không biết tại sao lại tản mát ra hồng hoang chi khí có thể khắc vạn vật. Nếu có tu sĩ của Tu Ma hải nhìn thấy, chắc chắn sẽ nhận ra ngay đó là một con giao long.
Con giao long này chính là con linh thú đầu tiên mà Vương Lâm gặp được khi cùng với Lý Mộ Uyển sống ở Tu Ma hải Trong lúc đang điêu khắc một tiếng chuông gió chợt vang lên. Cánh cửa của cửa hàng được mở ra. Một thiếu niên thò đầu, cẩn thận quan sát. Khi thiếu niên nhìn thấy Vương Lâm liền sửng sốt. Nhưng hắn nhanh chóng bị vô số bức tượng gỗ điêu khắc xung quanh lôi cuốn. Hắn kinh ngạc nói:
- Thúc thúc! Tất cả những thứ này đều là do ngươi điêu khắc à? Xinh quá. Có thể cho ta một cái không?
Vương Lâm cười cười buông bức tượng giao long đang khắc dở trong tay xuống. Hắn thuận tay lấy một bức tượng điêu khắc. Bức tượng đó chính là một người thân của Vương Lâm - Vương Hạo.
Thiếu niên trước mắt cùng với Vương Lâm có vài phần giống nhau.
Thiếu niên nọ sau khi cầm lấy bức tượng liền hoan hô một tiếng, cẩn thận cầm lấy. Hắn kêu lên một tiếng với Vương Lâm:
- Thúc thúc! Ta ở cửa hàng đối diện. Hẹn gặp lại. - Nói xong, hắn nhanh chóng chạy ra khỏi cửa hàng kêu lên:
- Mẫu thân! Người nhìn này. Đây là của thúc thúc cho ta.
Vương Lâm đứng dậy đi ra cửa. Chỉ thấy trong một cái cửa hàng đối diện có một nam một nữ đi ra. Hai người từ ái nhìn thiếu niên. Sau khi thiếu phụ cầm lấy bức tượng điêu khắc, hai mắt liền sáng ngời. Nàng ngẩng đầu nhìn Vương Lâm. Sau khi do dự một chút liền cầm bức tượng điêu khắc tới gần nói:
- Tiểu hài tử không biết chuyện. Tiểu ca! Thứ này bao nhiêu tiền?
Vương Lâm lắc đầu nói:
- Cho hắn. Chỉ là một khúc gỗ mà thôi.
Phụ thân thiếu niên có chút do dự. Sau đó liếc mắt nhìn Vương Lâm cười nói:
- Ngươi mới tới đây phải không? Trước kia chưa từng thấy ngươi.
Vương Lâm mỉm cười, gật đầu. Phụ thân thiếu niên cười lớn, nói:
- Tiểu ca! Nếu không chê thì lại đây ăn cơm. Ở đây, ta có rượu hoa quả. So với rượu trong tửu lâu thì tốt hơn nhiều.
Trong lòng Vương Lâm chợt nổi lên một cảm giác khó tả. Cái cảm giác đó, hơn bốn trăm năm qua hắn chưa bao giờ có. Sau khi do dự một chút, Vương Lâm liền gật đầu.
Mẫu thân thiếu niên là một người hiền lành. Tuy tuổi không lớn nhưng tính tình có phần ôn hòa. Nhìn qua có thể thấy đây là một gia đình hạnh phúc. Hài tử thì ngoan ngoãn, vợ chồng hòa hợp.
Trong cửa hàng có kê một cái bàn. Trên bàn có đặt một chút thức ăn. Mặc dù Vương Lâm đã Ích Cốc nhưng vẫn cầm lấy đũa, ăn vài món.
Uống rượu hoa quả mà gia chủ tự hào, ăn vài miếng thức ăn hàng ngày, trong lòng Vương Lâm so với khi đi cùng với đội xe lại càng thêm bình thản. Linh lực trong cơ thể hắn nhanh chóng lưu động.
Thứ rượu này đúng là hảo tửu, nó có vị vô cùng ngon.
Từ sau hôm đó, cuộc sống của Vương Lâm lại có thêm một nhân vật đó là rượu hoa quả. Gần như ngày nào thiếu niên cũng đến xem hắn điêu khắc. Mỗi lần đến đều cầm theo một bầu rượu.
Trong cửa hàng của Vương Lâm, số lượng tượng điêu khắc đã có rất nhiều. Phần lớn trong đó đều là tượng thú. Gần như bốn trăm năm qua hắn gặp được con thú nào cũng đều điêu khắc lại. Có điều, thượng phẩm linh thú và hoang thú, cho dù Vương Lâm có khắc thế nào cũng không thể thành hình.
Trên một bức tượng điêu khắc đều có một luồng linh lực khổng lồ. Điều này thì con người bình thường không thể nhận ra. Nhưng nếu có người tu chân tới đây, chắc chắn sẽ phải kinh hãi.
Bởi uy lực của linh lực gần như không kém gì một số pháp bảo cấp thấp. Thậm chí trên một số bức tượng, linh lực còn có thể so sánh với pháp bảo trung gia.
Tất cả những bức tượng ở đây đều được làm từ gỗ mục (ý nói là gỗ chất lượng thấp) mà tạo thành pháp bảo.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật