Tên tu sĩ Kim Đan này khác với những tu sĩ khác, khi y phát hiện mình bị ám toán thì ý nghĩ đầu tiên không phải là muốn phong tỏa thứ chui vào cơ thể ám toán y, mà là trực tiếp muốn bức "Vô Ảnh" ra. Nhưng y đã xem thường "Huyễn Vân Phi Toàn đao" của Diệp Mặc, hơn nữa còn là Phi Toàn đao có linh tính.
Trong suy nghĩ của y, tên tu sĩ Trúc Cơ này rất mạnh, nhưng y còn mạnh hơn. Nếu có thể áp chế đối phương trong thời gian dài như vậy thì hiện giờ kéo dài thêm một chút vẫn được.
Nhưng khi y vừa bức "Vô Ảnh" ra, máu tươi bị đao quang màu tím cuốn cho bay đầy trời. Trong mắt y hiện lên vẻ tuyệt vọng, y không ngờ lại bị giết, hơn nữa còn là bị con kiến nhỏ nhoi trong mắt y giết nữa.
Quảng Vi ngơ ngác nhìn thanh thái đao trong tay Diệp Mặc cuốn lên đao quang đầy trời, đem một tu sĩ Kim Đan tầng bốn chém thành mảnh nhỏ. Giờ phút này, cô đã hoàn toàn quên việc mình nên làm nhất bây giờ là thay một bộ quần áo.
Cô còn đang ngẩn người nghĩ tới vừa rồi tại sao khi đao quang của Diệp Mặc cuồn cuộn nổi lên thì tên tu sĩ Kim Đan kia lại khựng lại nửa giây? Quảng Vi lập tức nhớ tới tên tu sĩ Kim Đan vừa đối địch với mình, y cũng vì ngây người trong chốc lát nên mới bị cô giết.
- Vừa rồi tôi giết tên tu sĩ Kim Đan kia cũng là anh hỗ trợ?
Quảng Vi kịp phản ứng lại, lập tức lên tiếng hỏi.
Diệp Mặc nhìn lướt qua Quảng Vi, thản nhiên nói:
- Tôi nghĩ hiện giờ cô nên để ý đến việc thay một bộ y phục khác thì hơn.
Nói xong, Diệp Mặc thu hồi nhẫn của tên tu sĩ Kim Đan tầng bốn này, ngồi xuống nuốt vài viên đan dược bắt đầu chữa thương.
Lúc này Quảng Vi mới phát hiện tình trạng của mình, quần áo trên người căn bản không đủ che thân. Khuôn mặt nhất thời vừa thẹn vừa vội, khi cô định nói Diệp Mặc không được nhìn thì lại phát hiện hắn đã sớm quay lưng lại phía mình chữa thương rồi.
Cô không biết tâm tư hiện giờ của Diệp Mặc căn bản không đặt trên người mình, vừa rồi hắn cắt đứt câu hỏi của Quảng Vi là vì sợ đối phương biết đòn sát thủ của hắn. Quả nhiên Quảng Vi đã bị tình trạng hiện giờ của mình làm phân tâm, quên mất việc tiếp tục hỏi Diệp Mặc.
Lúc này Diệp Mặc bắt đầu chữa thương, Quảng Vi lại càng không cần suy nghĩ, lấy ra một vòng bảo hộ đơn giản, tiến vào đó nhanh chóng dùng nước sạch tắm một lượt rồi thay quần áo.
Lúc Quảng Vi đi ra thì Diệp Mặc đã đứng lên, nhưng trên người hắn lại đầy vết máu. Điều này làm cho Quảng Vi không thể thấy rõ rốt cuộc hắn bị thương đến mức nào, làm cho cô quên luôn việc hỏi tiếp chuyện vừa rồi.
- Tôi phải đi rồi, chúng ta từ biệt tại đây thôi.
Diệp Mặc nói xong liền xoay người rời đi, hắn muốn tìm linh dược, cũng muốn rèn luyện một mình. Trải qua những ngày chiến đấu không ngừng, hắn cảm giác thời cơ để mình kết đan đã dần chín muồi.
Hắn cũng không muốn ở cạnh Quảng Vi khi mình kết đan.
- A…
Nghe Diệp Mặc nói, Quảng Vi mới phản ứng lại, cô lập tức nghĩ tới nguyên nhân mình bị đuổi giết, vội vàng nói:
- Diệp Mặc, anh mau tới cứu sư muội Mộ Tâm đi. Em ấy và vài tu sĩ Bắc Vọng châu ta bị tu sĩ của NamAn châu vây khốn.
Diệp Mặc kinh ngạc đánh giá Quảng Vi, một hồi lâu mới lên tiếng:
- Cô bảo một tu sĩ Trúc Cơ như tôi đi cứu sư muội cô khỏi tu sĩ Kim Đan vây khốn?
Quảng Vi không kịp nghĩ nhiều, vội vàng nói lần nữa:
- Diệp Mặc, chắc chắn anh có thể, anh giết được tên họ La kia, bản lãnh của anh chắc chắn sẽ không kém hơn tu sĩ Kim Đan. Cộng thêm tôi, hai người chúng ta có thể giúp được rồi. Anh nhất định phải hỗ trợ, lúc trước khi vào Mộ Tâm cũng giúp anh mà.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
- Giúp tôi? Cô cảm thấy tôi cần giúp sao? Thật ra…
Diệp Mặc hơi dừng một chút, sau đó đánh giá Quảng Vi, chậm rãi nói:
- Thật ra thì, đối với các cô, đến Sa Nguyên dược cốc cũng không phải chuyện gì tốt. Nếu là tôi, tôi thà ở nhà luyện đan.
Nghe Diệp Mặc nói, sắc mặt Quảng Vi nhất thời lúc xanh lúc hồng. Lời Diệp Mặc nói giống hệt những lời cô và sư muội nói lúc trước, không nghĩ tới bây giờ Diệp Mặc lại trả đủ. Hắn nói vậy không sai, cho dù là Mộ Tâm không giúp thì một người có thể giết cả tu sĩ Kim Đan tầng bốn như hắn há lại sợ Hạ lão đại?
Diệp Mặc cũng không định không giúp, dù sao trước khi tiến vào thì Cầm Mộ Tâm đã giúp hắn. Nhưng sau khi đánh nhau với tên tu sĩ Kim Đan tầng bốn kia, Diệp Mặc biết chút thực lực này của hắn đối mặt với tu sĩ Kim Đan cường hãn thì căn bản chẳng đủ xem. Mà đã trì hoãn bao lâu như vậy, Cầm Mộ Tâm còn sống hay đã chết, vạn nhất cô ta đã chết thì chẳng phải hắn đi chịu chết hay sao?
Cho nên hắn định đi tìm một chỗ chữa thương, sau đó đột phá Kim Đan. Có chuyện gì thì cũng chờ hắn đạt đến Kim Đan đã.
Thấy Diệp Mặc xoay người muốn đi, sắc mặt Quảng Vi càng thêm xám trắng, nhưng cô đột nhiên nhớ tới điều Diệp Mặc nói lúc nhìn thấy "Lạc Hoàng Tam Diệp thảo", vội vàng thêm lời:
- Tôi và Mộ Tâm sư muội cũng bởi vì phát hiện một mảnh lớn "Lạc Hoàng Tam Diệp thảo" nên mới bị đám tu sĩ Nam An châu kia vây giết. Những người kia cố ý đi tới bên này, nhất định là có việc quan trọng muốn làm. Huống chi bốn tên tu sĩ Kim Đan đã bị chúng tôi giết mất hai, nếu như chúng ta trở về hội hợp với Mộ Tâm…
"Lạc Hoàng Tam Diệp thảo", Diệp Mặc nghe cái tên này liền lập tức xoay người lại nói:
- Vậy còn chờ cái gì, mau đi thôi.
Nói xong hắn lập tức lấy ra "Phi Vân trùy" của mình. "Lạc Hoàng Tam Diệp thảo" đúng là thứ khiến cho Diệp Mặc động tâm, hắn lập tức sẽ kết thành Kim Đan, nhưng lại không có đan dược hay dược liệu để tu luyện. Nếu muốn nhanh chóng tăng lên tầng cao hơn, hắn nhất định phải tìm được lượng tài nguyên lớn, huống chi mục đích hắn đến "Sa Nguyên dược cốc" chính là vì vậy.
Ngay cả thứ trong tay tu sĩ Hư Thần hắn cũng dám cướp, huống chi là hai gã tu sĩ Kim Đan trong lời Quảng Vi. Cho nên đối với "Lạc Hoàng Tam Diệp thảo", Diệp Mặc chắc chắn phải lấy được, chỉ một cây trên người là không đủ. Ở Bắc Vọng châu, dược liệu tu luyện tở Kim Đan kỳ là vô cùng quý trọng, Diệp Mặc cũng rất rõ điểm này.
Một lượng lớn "Lạc Hoàng Tam Diệp thảo", cộng thêm hai tu sĩ Kim Đan không mấy lợi hại, Diệp Mặc cảm giác điều này đáng để hắn đi mạo hiểm.
Quảng Vi lăm lăm nhìn Diệp Mặc, cô không ngờ rằng chỉ vì một câu này của mình mà Diệp Mặc lại đồng ý. Trong lòng cô cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý cho việc Diệp Mặc từ chối trước khi nói. Hắn cũng quá trực tiếp một chút, mới vừa rồi nói đánh không lại Kim Đan, hiện giờ vừa nghe thấy "Lạc Hoàng Tam Diệp thảo" thì đã đồng ý, nào có ai như vậy?
Nhưng Quảng Vi cũng không dám lộ vẻ khinh thường, cô sợ mình chọc giận Diệp Mặc, làm hắn không đi nữa. Thấy Diệp Mặc lấy ra pháp bảo phi hành Linh khí, Quảng Vi cũng đã quen rồi. Loại tu sĩ nghịch thiên như Diệp Mặc, ở Trúc Cơ kỳ có pháp bảo phi hành Linh khí hạ phẩm cũng rất bình thường.
Quảng Vi đi nhặt l nhẫn trữ vật của tu sĩ Kim Đan tầng ba, đưa cho Diệp Mặc nói:
- Đây là công lao của anh, thứ này hẳn phải thuộc về anh.
Diệp Mặc lạnh nhạt nói:
- Tôi đã lấy nhẫn của tên Kim Đan tầng bốn mình giết rồi, về phần tên kia là do cô giết, tôi sẽ không giành chiến lợi phẩm của phụ nữ.
Hắn sẽ kiên quyết không thừa nhận vừa rồi là mình ra tay, mặc dù Quảng Vi biết việc mình giết tên tu sĩ Kim Đan tầng ba có liên quan đến Diệp Mặc, nhưng hắn cứ không nhận thì cô ta cũng chẳng thể làm gì.
- Cô điều khiển "Phi Vân trùy", tôi cần trị thương.
Diệp Mặc đợi Quảng Vi lên "Phi Vân trùy" rồi lập tức bắt đầu trị thương.
Thương thế của hắn thoạt nhìn mặc dù rất nghiêm trọng, nhưng Diệp Mặc biết đây chẳng qua chỉ là chân nguyên của hắn tiêu hao quá lớn mà thôi. Bốn giờ sau, Diệp Mặc đã hoàn toàn khôi phục, hắn không tiếp quản "Phi Vân trùy" mà lấy ra nhẫn trữ vật của tu sĩ Kim Đan tầng bốn, xem trong đó có thứ gì đáng giá không.
Thậm chí có mấy chục ngàn linh thạch thượng phẩm, linh thạch trung phẩm cũng xấp xỉ chỗ đó. Ngoài ra còn có lượng lớn đan dược tu luyện của tu sĩ Kim Đan, cùng với phi kiếm bốn màu. Diệp Mặc tìm được từ trong nhẫn một chiếc ngọc giản không trọn vẹn, trên nó quả nhiên là "Vương Tự tứ kiếm".
Mặc dù "Vương Tự tứ kiếm" rất tốt, nhưng Diệp Mặc đã có "Huyễn Vân đao pháp" nên cũng không nhìn trúng nó, thuận tay bỏ qua một bên.
Trừ những thứ đó ra, Diệp Mặc tìm được một ngọc bài có khắc mấy chữ "Lưu Vân kiếm phái", đoán chừng đó là biểu tượng thân phận của tên tu sĩ Kim Đan tầng bốn kia. Lại có vài chục cái hộp ngọc, hẳn là dược liệu mà y tìm được ở nơi này.
Diệp Mặc thu hồi mọi thứ, sau đó tắm một cái, thay quần áo rồi đi ra.
- Còn lâu không?
Diệp Mặc nhìn Quảng Vi đang có chút khẩn trương, hỏi một câu.
Thấy Diệp Mặc sửa soạn sạch sẽ đi ra, Quảng Vi thở nhẹ một hơi, nói:
- Đã sắp tới rồi.
Diệp Mặc đã bắt đầu dùng chân nguyên trên "Phi Vân trùy". Dưới sự tổ hợp của linh thạch và chân nguyên, tốc độ của "Phi Vân trùy" lại càng tăng thêm, xuyên qua trên không trung cực nhanh.
Chỉ qua thời gian hai nén hương, "Phi Vân trùy" đã đến phía ngoài một sơn cốc khổng lồ.
- Mộ Tâm sư muội, em không sao chứ? Thật tốt quá, mấy tên kia đâu?
Quảng Vi không đợi "Phi Vân trùy" dừng hẳn đã vọt ra ngoài, đi tới bên người Cầm Mộ Tâm. Cô cho rằng dù Cầm Mộ Tâm có dựa vào trận pháp phòng ngự để kiên trì thì cũng không nhất định có thể kéo dài đến hiện giờ. Nhưng không ngờ rằng, trừ vài vết máu trên người thì dường như Cầm Mộ Tâm không hề bị thương nặng.
Nhìn thấy Quảng Vi, Cầm Mộ Tâm lập tức mừng rỡ, vội vàng nói:
- Sư tỷ, em rất lo cho chị, nhưng không biết chị chạy trốn về phía nào, bây giờ chị không sao thì tốt quá rồi.
- Đây là có chuyện gì?
Quảng Vi đoán là chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy ra, nhưng khi cô quay đầu thì lại nhìn thấy hai gã tu sĩ Kim Đan lúc đó còn vây công sư muội. Hiện giờ sư muội không sao, vậy tại sao hai tên kia còn ở đây? Hơn nữa bên cạnh họ còn có thêm vài người, lập tức không hiểu hỏi.
- Là sư huynh của Thần Kiếm tông và Song Tâm cốc ra tay giúp đỡ.
Nói xong, Cầm Mộ Tâm chỉ vào mấy tên tu sĩ Kim Đan, giới thiệu với Quảng Vi:
- Vị này là sư huynh Tây Môn Siêu của Thần Kiếm tông, vị này là Chiết Thu Thủy sư huynh của Song Tâm cốc.
Quảng Vi bước lên lần lượt cảm tạ, nếu như không có những người này hỗ trợ thì tổn thất lần này của "Tiên Dược cốc" sẽ là quá lớn.
Cầm Mộ Tâm chẳng những đứng thứ hai Luyện Đan danh nhân đường, hơn nữa tư chất tu luyện lại mạnh nhất. Nếu cô ta chết đi thì sẽ là một đả kích rất lớn đối với "Tiên Dược cốc". Đáng tiếc bọn họ chỉ tiến vào có bốn người, một là Đại sư tỷ tu vi Kim Đan viên mãn, và người còn lại là sư muội tu vi Trúc Cơ viên mãn. Nếu như hội hợp với Đại sự tỷ, bọn họ cũng chẳng ngại mấy tên Kim Đan trung kỳ này.
Diệp Mặc đã sớm thấy Cầm Mộ Tâm và mấy người bên cạnh cô ta, hắn lập tức biết Cầm Mộ Tâm đã được người khác cứu.
Thu hồi "Phi Vân trùy", lúc này hắn mới cảm giác không khí ở nơi này không đúng lắm. Bên Cầm Mộ Tâm và bên còn lại giống như đang giằng co, hiển nhiên vì một việc gì đó mà hai bên chưa đàm phán thỏa đáng.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật