Giữa giết choc vô tận, Diệp Mặc căn bản không biết hắn đã bị hàng ngàn hàng vạn Thổ Hạt Thú vây quanh. Hắn thậm chí đã hoàn toàn dựa vào cảm giác để chém giết Thổ Hạt Thú xung quanh, một đám Thổ Hạt Thú vừa bị hắn giết, lại một đám khác vây tới.
Nếu như lúc này có người ở đây, sẽ nhìn thấy Thổ Hạt Thú vô cùng vô tận không ngừng bao phủ một người, những đợt sóng Thổ Hạt Thú tựa hồ bị một lực lượng ở giữa ngăn cản, trước sau không thể bao phủ người kia.
Về sau, Diệp Mặc hoàn toàn nhắm mắt lại, cuối cùng căn cứ vào nguy cơ cùng giác quan để khống chế đao quang. Cái loại linh tính cùng với ý vị của đao quang này tựa hồ càng thêm rõ ràng, hắn không quản không hỏi, không ngừng phát ra đao quang, sau đó tìm kiếm một tia linh tính bên trong đao quang. Mỗi một lần Thổ Hạt Thú tiến công, sẽ bị đao quang của hắn ngăn cản, sau đó mang theo một mảng máu. Nhưng cho dù là vậy, Thổ Hạt Thú vây công hắn vẫn rất nhiều, những Thổ Hạt Thú không bị ngăn cản xuyên qua đao quang, làm cho hắn bị thương.
Nhưng Thổ Hạt Thú có thể công kích lên người hắn cũng chỉ là thương tổn nhỏ nhất, một số công kích uy hiếp, đều bị hắn cảm giác được rồi bắt lấy, sau đó liền bị đao quang ngăn cản. Tới cuối cùng, quanh thân hắn thậm chí tạo thành một vòng bảo hộ bằng đao quang, một mảnh trắng xóa.
Mỗi khi chân nguyên của hắn khô kiệt, liền nuốt mấy viên Hồi Nguyên Đan, thậm chí là Uẩn Linh Đan. Hắn vì Sa Nguyên Dược Cốc đã chuẩn bị vô số đan dược khôi phục chân nguyên, lại không ngừng tiêu hao trong cuộc chiến với Thổ Hạt Thú
Về phần dược lực của đan dược, đã bị hắn tiếp tục bỏ qua, trong lòng cùng với trên tay hắn hiện tại chỉ có một động tác, khống chế đao quang, sau đó giết Thổ Hạt Thú
Trước đây, Huyễn Vân Phân Liệt Đao của hắn mặc dù có thể phân chia ra vô số đao quang, nhưng hắn không thể khống chế những đao quang đó, mà chỉ có thể để đao quang tùy ý công kích kẻ địch
Nhưng hiện tại Diệp Mặc trong lúc giết Thổ Hạt Thú, lại tìm được cảm giác khống chế linh tính đao quang, cảm giác như vậy khiến cho hắn vui vẻ, hắn sao có thể bỏ qua. Hắn sợ chính mình một khi ngừng lại, cái thứ kia, cái cảm giác vừa mới có được sẽ biến mất không thấy.
Vài tên Tu Chân đứng trên phi kiếm bay trong sa mạc, thậm chí có một gã tu sĩ Kim Đan, khi bọn họ thấy một đám Thổ Hạt Thú vô cùng vô tận không ngừng phóng về phía một tu sĩ thì kinh hãi trốn đi thật xa.
Đừng nói là tu sĩ Trúc Cơ, cho dù là tu sĩ Kim Đan bị Thổ Hạt Thú vô cùng vô tận vây quanh, cũng chỉ có một con đường chết. Huống chi nơi này không chỉ có Thổ Hạt Thú cấp ba, ở bên ngoài còn có Thổ Hạt Thú cấp bốn đang tới.
Diệp Mặc cảm thấy uy lực của Thổ Hạt Thú ngày càng lớn, nhưng hắn vẫn không mở mắt. Tử Đao trong tay không ngừng phát ra đao quang, hắn thậm chí có thể cảm giác được đao quang mà mình khống chế được dường như ngày càng nhiều.
"Đinh" một tiếng giòn vang, Tử Đao trong tay Diệp Mặc bỗng nhiên chấn động. Những đao quang mà hắn khống chế hình như bay ra xa một chút, trở nên hỗn độn vô cùng. Sau một khắc Diệp Mặc cảm thấy lồng ngực đau xót, một cảm giác nguy hiểm cực độ truyền tới.
Loại cảm giác nguy cơ lớn này khiến cho Diệp Mặc có cảm giác sợ hãi rằng mình lập tức sẽ chết, hắn theo bản năng triệu tập tất cả đao quang hướng tới chỗ khiến hắn cảm thấy nguy cơ, đồng thời mở mắt.
Diệp Mặc căn bản không nghĩ tới, trong lúc gấp gáp, đao quang mà hắn phát ra ngoài phần lớn đều bị hắn khống chế.
Nhưng hắn chưa kịp cao hứng thì "Oanh" một tiếng động lớn vang lên, đao quang đụng vào những thứ khác. Diệp Mặc bị văng ra ngoài, một con Thổ Hạt Thú cấp ba trực tiếp bị Diệp Mặc đánh bay đi. Đồng thời Diệp Mặc lại tiếp tục cảm giác được sự đau đớn cực độ truyền tới, hắn phun ra vài búng máu. Tập trung chân nguyên toàn thân bảo vệ thân thể.
Lúc này hắn mới có thời gian xem xét cẩn thận tình hìnhxung quanh, Diệp Mặc luôn đắm chìm trong việc ngộ ra linh tính đao quang nên không cảm thấy gì, nhưng khi mở mắt nhìn thấy mọi chuyện, hắn mới chấn động.
Bốn phía xung quanh, trong phạm vi mười trượng tất cả đều là thi thể của Thổ Hạt Thú, mà trong phạm vi mấy dặm còn có chi chit vô số Thổ Hạt Thú đang chạy tới. Thổ Hạt Thú dưới chân hắn đã chồng chất lên thành một gò núi nhỏ. Không những có nhiều Thổ Hạt Thú cấp ba, ngay cả Thổ Hạt Thú cấp bốn cũng không thiếu.
Diệp Mặc hít vào một hơi, hắn nhìn tình trạng của mình, trên người toàn bộ đều là vết máu, vết thương chồng chất, trừ máu của Thổ Hạt Thú còn có máu của hắn. Mà lồng ngực của hắn có một vết thương rất sâu, sâu thấy xương, hiển nhiên chính là vết thương do nguy cơ lúc nãy hắn cảm nhận được gây nên.
Nghĩ tới vừa nãy khiến cho hắn cảm giác được nguy cơ, Diệp Mặc lập tức chú ý tới con Thổ Hạt Thú khổng lồ trước mặt. Con Thổ Hạt Thú này so với Thổ Hạt Thú còn lại xung quanh lớn hơn nhiều, lúc này nó đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn, hiển nhiên thương tổn vừa rồi của mình là do nó làm.
Đây là một con Thổ Hạt Thú cấp năm, hơn nữa còn là Thổ Hạt Thú cấp năm trung kỳ trở lên. Trong lòng Diệp Mặc bỗng dâng lên cảm giác hưng phấn, hắn lại có thể giữ được mạng mình trước một kích tức giận của Thổ Hạt Thú cấp năm. Phải biết rằng Thổ Hạt Thú cấp năm trung kỳ tương đương với tu vi Kim Đan trung kỳ, Diệp Mặc không biết hắn đã giết chóc bao nhiêu ngày, nhưng hắn biết lần giết chóc này khiến cho tu vi của hắn tăng lên một cấp nữa.
Diệp Mặc chợt nhớ tới khi nãy, khiến cho đao quang sinh ra linh tính, sau đó khống chế đao quang kia, khiến cho hắn chặn lại được một kích trí mạng của Thổ Hạt Thú cấp năm, cứu hắn một mạng, nếu không…
Diệp Mặc theo bản năng nhìn vết thương hằn sâu trên ngực mình, trong lòng run lên.
Hắn theo bản năng giơ Tử Đao lên, thân đao run lên thật nhẹ, một đường đao quang dưới ý niệm của hắn chợt quay cuồng, giống như phi đao có linh tính, một lúc sau, đường quang mang này mới biến mất.
Rốt cuộc cũng nắm được chiêu này, Diệp Mặc kích động tới phát run, hắn biết đao quang sở dĩ biến mất là vì chân nguyên của hắn còn chưa hùng hậu. Nếu một ngày tu vi của hắn đủ, chân nguyên của hắn hùng hậu, có lẽ hắn có thể khống chế vô số đao quang, tùy ý có thể sử dụng.
Lấy ý điều khiển đao? Đây chính là đao ý sao? Chính mình sử dụng ý niệm để khống chế đao quang, có phải cũng là một loại đao ý hay không?
Diệp Mặc không hiểu đao ý, đao pháp của hắn hoàn toàn là ngộ ra từ một quyển đao kỹ cùng với kiếm kỹ của hắn, cho nên hắn cũng không biết cái đó có phải đao ý hay không.
Nhưng Diệp Mặc cũng biết, cho dù hắn không hiểu về đao ý, lấy ý ngự đao cũng không cao cấp hơn so với việc lấy ý ngự đao quang của hắn.
Nghĩ tới đây, Tử Đao trong tay Diệp Mặc lại rung lên, phóng ra mấy đường đao quang, mà những đao quang này dưới ý niệm của Diệp Mặc, tùy ý quay cuồng.
Trong lòng Diệp Mặc chấn động, hắn biết, hắn rốt cuộc có thể ngộ ra đao thứ tư của Huyễn Vân đao pháp rồi.
- Sau này gọi là Huyễn Vân Hành Ý Đao
Diệp Mặc nói xong câu đó, nắm chặt Tử Đao trong tay, nhìn con Thổ Hạt Thú cấp năm đối diện, chiến ý trong lòng đột nhiên dâng lên. Lúc này hắn chỉ muốn đánh một trận với con Thổ Hạt Thú cấp năm trước mắt, về việc cả người hắn chồng chất vết thương, còn có vô số Thổ Hạt Thú xung quanh nhìn chằm chằm vào hắn, hoàn toàn bị hắn bỏ qua.
Sau khi lãnh ngộ Huyễn Vân Hành Ý Đao, lúc này hắn không còn hứng thú chiến đấu với những yêu thú cấp ba cấp bốn nữa, hắn chỉ muốn cùng con Thổ Hạt Thú cấp năm trước mắt đánh một trận.
Con Thổ Hạt Thú nhìn chằm chằm Diệp Mặc vừa rồi tiện tay phóng ra mấy đao quang, trong mắt lộ ra một tia kiêng kỵ. Yêu thú tới cấp năm đã có linh trí rồi, nó dĩ nhiên thấy được chiến ý mênh mông của Diệp Mặc lúc này.
Khi chiến ý của Diệp Mặc lên tới cực hạn, con Thổ Hạt Thú cấp năm kia kêu lên một tiếng trầm thấp. Sau khi nghe được thanh âm kia, vô số Thổ Hạt Thú giống như thủy triều thối lui.
Trong nháy mắt, Thổ Hạt Thú ở nơi này hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
Diệp Mặc ngơ ngác nhìn thi thể của Thổ Hạt Thú trên mặt đất, một hồi lâu mới thở ra. Trong lòng có chút buồn bực, giống như hắn đã chuẩn bị kỹ càng, sau đó nén đủ sức lực, đánh ra một quyền, cuối cùng phát hiện mình lại đánh vào không khí.
Nhưng Diệp Mặc rất nhanh điều chỉnh tâm tình lại, hắn biết, cho dù là muốn luyện tập nhưng không cần tiếp tục tìm Thổ Hạt Thú.
Diệp Mặc kiểm tra đan dược trong nhẫn một chút, phát hiện Hồi Nguyên Đan gần như bị hắn dùng hết rồi, đây đều là đan dược hắn chuẩn bị đã lâu. Hắn đoán mình tới sa mạc đánh với Thổ Hạt Thú đã gần nửa tháng, hiện tại hẳn là đã có thể đi thu thập dược liệu.
Lấy ra mấy viên Duẩn Ích Đan rồi nuốt vào, sau đó nuốt thêm mấy viên Giải Độc Đan. Đuôi của Thổ Hạt Thú (bò cạp đất) có nọc độc, mặc dù Diệp Mặc có thể vận chuyển chân khí để bức độc, nhưng những thứ còn lưu lại, phải dùng Giải Độc Đan giải quyết.
Cuối cùng hắn lấy Cửu Biến trên mặt xuống, không xử lý y phục loang lổ vết máu cùng vết thương, lại bắt đầu đào lấy đuôi cùng yêu đan của Thổ Hạt Thú trên mặt đất.
Diệp Mặc tin, cho dù hiện tại hắn gặp tên tu sĩ Kim Đan đại viên mãn kia, đánh không lại cũng có thể trốn, Cửu Biến có thể không cần dùng, thì không nên dùng.
Thi thể Thổ Hạt Thú trên mặt đất nhiều lắm, nhưng Diệp Mặc chỉ tìm kiếm Thổ Hạt Thú cấp bốn để đào, về phần Thổ Hạt Thú cấp hai cùng cấp ba đều bị hắn bỏ qua.
Hai canh giờ sau, Diệp Mặc đứng lên, hắn tính rời đi, lần này chẳng những lĩnh ngộ được Huyễn Vân Hành Ý Đao, hơn nữa còn củng cố tu vi Trúc Cơ đại viên mãn của mình, đồng thời thu hoạch được mấy trăm viên yêu đan cùng đuôi của Thổ Hạt Thú (bọ cạp đất) cấp bốn, đối với hắn mà nói, đây cũng là một khoản tài phú.
Khi Diệp Mặc vừa đứng dậy, một thanh âm của phi kiếm truyền tới, Diệp Mặc biết đây là thanh âm khi ngự kiếm phi hành, khống chế tốc độ lớn nhất xé rách không khí. Trong tình huống bình thường, tu sĩ có thể thông qua việc khống chế tốc độ phi hành của phi kiếm hoặc thông qua biện pháp khác để loại bỏ thanh âm này.
Nhưng thanh âm này không hề được che đậy chút nào, cứ như vậy mang theo thanh âm "Ong ong" bay tới, hiển nhiên có tu sĩ đang toàn lực vận chuyển chân nguyên đạp kiếm phi hành. Tu sĩ mà làm như vậy chỉ có một lời giải thích duy nhất, chính là người đó đang lẩn trốn.
Quả nhiên Diệp Mặc lập tức nhìn thấy ba tên tu sĩ gấp gáp lao đến, một người chạy phía trước, hai người đuổi theo phía sau.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật