Đao của Lý Bách Sâm vừa bổ xuống, sắc mặt Diệp Mặc liền thay đổi, hắn không ngờ rằng đao thứ hai và đao thứ nhất của Lý Bách Sâm lại khác xa nhau vậy. Khi đao thứ hai của ông ta được bổ xuống đã tạo nên vô số lốc xoáy xung quanh hai người, hơn nữa những lốc xoáy này ngưng tụ lại theo sự kích phát của đao Lý Bách Sâm, biến thành từng đao khí sắc bén xoay tròn như cánh quạt.
Diệp Mặc thầm mừng trong lòng may mà hắn sớm xem tình thế, khi những lưỡi đao cánh quạt của Lý Bách Sâm vừa mới biến hóa, còn chưa ngưng tụ thành thực thể, kiếm hoa của Diệp Mặc đã lột xác lần nữa, gần như trong nháy mắt, mấy trăm đường kiếm hoa kia đã hóa thành kiếm quang lạnh lẽo đáng sợ.
Khi kiếm quang mà Diệp Mặc vung ra và lưỡi đao cánh quạt do huyễn hóa đệ nhị đao của Lý Bách Sâm hóa thành va vào nhau, trong không khí phát ra một tiếng vang đùng đùng, chói tai.
Lý Bách Sâm biến sắc, ông ta cảm thấy rõ ràng sau khi Diệp Mặc nuốt "Bạo Nguyên Đan", thì chân nguyên thâm hậu không thua gì ông ta, còn kiếm hoa của hắn thậm chí có thể ngăn cản lốc xoáy đao khí của mình, điều này khiến ông ta không dám tin.
Dù hiện giờ tu vi của Diệp Mặc đã là Trúc Cơ tầng sáu, nhưng dù sao cũng vẫn là Trúc Cơ trung kì, Lý Bách Sâm lại là cảnh giới giả đan, coi như là người đã bước một chân vào Kim Đan rồi. Chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, còn là nhất thời dựa vào "Bạo Nguyên Đan" để nâng cao tu vi, nhưng mức độ thâm hậu của chân nguyên lại có thể ngang ngửa với cảnh giới giả đan, nếu không phải là tự bản thân ông ta gặp phải, ông ta tuyệt đối sẽ không tin đâu.
Sở dĩ Lý Bách Sâm không dám tin, là vì tuy ông ta là cảnh giới giả đan, nhưng chân nguyên của ông ta lại mạnh hơn nhiều so với các tu sĩ giả đan bình thường, cũng tức là nói Diệp Mặc chỉ cần ở Trúc Cơ trung kì, đã có thể quét sạch tu sĩ Trúc Cơ.
Người này hôm nay nhất định phải tiêu diệt, nếu không hậu họa khó lường. Sau khi Lý Bách Sâm hạ quyết tâm xong, thậm chí cả bị thương cũng không thèm để tâm đến, đao khí trong tay lại biến hóa thành đao thứ ba, hơn nữa vừa giơ tay là đã xuất hiện mấy lá bùa.
Trong tay ông ta toàn là bùa cấp năm thậm chí còn có cấp sáu, Lý Bách Sâm biết rõ Diệp Mặc ăn "Bạo Nguyên Đan" sẽ không duy trì được lâu, nhưng ông ta không dám mạo hiểm, lỡ như để Diệp Mặc trốn thoát, thì dù ông ta có đoạt được vợ và em gái của Diệp Mặc, ông ta cũng sẽ ăn ngủ không yên.
Nhưng Lý Bách Sâm lại không hiểu Diệp Mặc, ông ta suy bụng ta ra bụng người, bởi vì nếu là bản thân ông ta gặp phải tình cảnh này, nhất định sẽ bỏ lại người khác bỏ chạy một mình, nhưng ông ta lại không biết cách đối nhân xử thế của Diệp Mặc, dù là bây giờ ông ta không công kích Diệp Mặc. Diệp Mặc cũng sẽ liều mạng với ông ta, bởi vì Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không bỏ lại Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng mà trốn chạy một mình.
"Tam sinh kiếm quang" của Diệp Mặc ngăn cản lốc xoáy đao khí của Lý Bách Sâm, trong lúc tiêu diệt đao khí của Lý Bách Sâm, kiếm quang của hắn cũng hoàn toàn biến mất, không có cách nào tiếp tục khai triển. Trừ khi là hắn lại thúc giục thần thức, tạo ra kiếm quang lần nữa.
Nhưng Diệp Mặc biết rằng dù kiếm quang của hắn có tạo ra nhanh cỡ nào, cũng không kịp với sự biến hóa của đao Lý Bách Sâm, đôi khi chỉ có chân nguyên theo kịp vẫn chưa được, còn có rất nhiều nhân tố khác.
Khi biết Lý Bách Sâm sẽ tung ra đao thứ ba, Diệp Mặc cũng đành bất chấp hậu quả. Ra sức thúc giục "Đông Chí" trong thức hải. Băng hàn ùn ùn kéo đến bao trùm lấy Lý Bách Sâm, cả không khí dường như đông cứng lại trong khoảnh khắc đó.
Tống Ánh Trúc và Diệp Lăng đã cách xa nơi Diệp Mặc đánh nhau hơn ba trăm mét vẫn có thể cảm thấy hơi lạnh thấu xương, không kìm được mà ôm lấy nhau sưởi ấm.
Còn Lý Bách Sâm trong giây phút muốn dùng bùa chú lại bị băng hàn thấu xương này trì hoãn động tác, nhưng là một người trong cảnh giới giả đan như Lý Bách Sâm đã lập tức hiểu ra đây là sát chiêu của Diệp Mặc. Ông ta không chút nghĩ ngợi, kích phát chân nguyên, băng hàn kia bắt đầu hòa tan ra như gặp phải mặt trời chói chang.
Thật là lợi hại, Diệp Mặc run sợ trong lòng, tuy đây là lần đầu tiên hắn dùng "Đông Chí" để đối phó với kẻ địch, nhưng chỉ chưa tới ba giây đã bị Lý Bách Sâm phá vỡ. Dù hắn vẫn chưa quen thuộc với "Đông Chí" và tu vi của hắn còn quá thấp, nhưng cũng có thể nhìn ra sự lợi hại của Lý Bách Sâm.
Nhưng Diệp Mặc chỉ cần tạm dừng vài giây là được rồi. Trường kiếm trong tay hắn lại tích tụ tất cả chân nguyên bổ về phía Lý Bách Sâm vẫn chưa kịp tung ra đao thứ ba.
- Muốn chết hả con…
Lý Bách Sâm hét lên một tiếng, đao trong tay lại chạm trán với phi kiếm của Diệp Mặc lần nữa.
"Ầm" một tiếng, Diệp Mặc bị đánh văng lên cao, nhưng Diệp Mặc xoay người một cái trên không, phi kiếm đã rời khỏi tay, đồng thời đâm thẳng về Lý Bách Sâm lần nữa.
Khi phi kiếm vẫn còn cách Lý Bách Sâm vài mét, vô số đường kiếm hoa đã bắn ra từ phi kiếm, Diệp Mặc phun ra một ngụm máu, kiếm quang thoát khỏi phi kiếm càng lúc càng nhiều.
Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc cùng một lúc dùng thần thức và chân nguyên để thúc phát "Tam sinh kiếm quang".
Lý Bách Sâm trầm mặt lại, tuy những kiếm quang này của Diệp Mặc ông ta đã nhìn thấy hai lần rồi, nhưng ông ta cảm thấy uy lực lớn nhất của những kiếm quang này của Diệp Mặc vẫn chưa được phát huy hết. Tuy ông ta không sợ, nhưng cũng phải cẩn thận. Ông ta tin rằng tuy Diệp Mặc vượt ngoài suy đoán của ông ta, cũng thoát không khỏi "Huyễn Vân đệ tam đao".
Bởi vì "Huyễn Vân đệ tam đao" của ông ta mới là sát chiêu thật sự, đó là một phép điều khiển đao, hoàn toàn không giống với hai đao trước đó. Nếu nói hai đao trước đó là đao pháp mà người luyện võ bình thường sử dụng, vậy thì đao thứ ba của ông ta lại là đao pháp tiên gia thật sự, dù là Lý Bách Sâm cũng không ngờ rằng, chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ tầng ba tép riu như Diệp Mặc lại có thể ép ông ta xuất ra đao thứ ba.
Vốn dĩ Lý Bách Sâm cho rằng, Diệp Mặc có thể thoát khỏi đao thứ nhất của ông ta đã là khá lắm rồi, nhưng ông ta tuyệt đối không ngờ rằng Diệp Mặc lại dùng kiếm hoa biến hóa thành kiếm quang phá lốc xoáy đao khí của ông ta. Hơn nữa sau đó còn tung ra khí hàn băng khiến ông ta phải chậm lại mấy giây, nếu không phải do hàn băng đó, thì bùa của ông ta đã được kích phát rồi.
Tên này thật sự quá nguy hiểm, nhất định phải giết càng sớm càng tốt, nghĩ đến đây, Lý Bách Sâm đang định tung ra "Huyễn Vân đệ tam đao" liền cảm thấy cả người run lên, dường như có một thứ gì đó chui vào trong người ông ta.
Không ổn rồi, Lý Bách Sâm thân kinh bách chiến, có chuyện gì chưa từng gặp qua, ông ta liền biết rằng hẳn đã bị Diệp Mặc đánh lén.
Lý Bách Sâm không hề nghĩ ngợi, lấy ra một tấm khiên, quay người muốn rời khỏi. Dù ông ta không sợ Diệp Mặc, ông ta cũng phải ép thứ trong người ra trước, dù hôm nay không giết được Diệp Mặc, ông ta cũng không lo được nhiều thứ đến vậy.
Hàng trăm đường kiếm quang của Diệp Mặc đánh vào tấm khiên, phát ra tiếng ầm ầm, tấm khiên dường như bị kiếm quang của Diệp Mặc đánh nứt ra hàng trăm vết xước trong nháy mắt.
Diệp Mặc vừa thấy vẻ mặt của Lý Bách Sâm, liền biết Vô Ảnh đã thành công rồi. Làm sao còn khách khí nữa, càng thúc đẩy chân nguyên một kiếm chém vào tấm khiên của Lý Bách Sâm.
"Rắc" một tiếng, phần lớn chân nguyên của Lý Bách Sâm đã dùng để đẩy Vô Ảnh ra, tấm khiên của ông ta không còn cách nào để chống đỡ nữa, liền bị một kiếm của Diệp Mặc chém vỡ. Mấy đường kiếm quang xuyên qua vết nứt, đâm thẳng vào người của Lý Bách Sâm, bắn ra vô số vết máu.
- Tao giết chết mày tên vô sỉ kia…
Lý Bách Sâm bị kiếm quang làm trọng thương. Tóc tai bù xù quay người lại lớn tiếng nói, hơn nữa cũng không để tâm đến Vô Ảnh trong người nữa, mà cầm mấy lá bùa trong tay lên định kích phát hoàn toàn.
Nhưng ông ta vừa quay người. Chỉ nói nửa câu, thì đã sững cả người, chỉ chốc lát vẻ mặt ông ta toát lên sự hoảng sợ, ngay cả bùa chú trong tay cũng quên kích phát. Nói cách khác cũng đã không còn năng lực để kích phát rồi.
Chỉ sau mấy lần hít thở, Lý Bách Sâm đột nhiên té quỵ xuống đất, ông ta dại người ra nhìn Diệp Mặc, trong mắt lóe lên sự tuyệt vọng và không cam lòng. Ông ta mấp máy miệng, dường như muốn nói điều gì, nhưng cả một chữ cũng không nói ra được. Ngay sau đó, ông ta ngã rạp xuống đất, mấy lá bùa trong tay văng ra khắp nơi.
Diệp Mặc chùi vết máu ở khóe miệng, cẩn thận bước tới chỗ Lý Bách Sâm, hắn còn sợ Lý Bách Sâm giả chết. Nhưng khi hắn nhìn thấy thân thể của Lý Bách Sâm nhanh chóng khô quắt lại. Liền cảm thấy tê tái
Trong nháy mắt, một con côn trùng nhỏ bằng hạt đậu bay vào lòng bàn tay của Diệp Mặc, khác lạ ở chỗ màu sắc trên người con côn trùng này lại đậm hơn một chút, hơn nữa chấm vàng nhạt trên lưng của nó cũng to ra gấp đôi.
Diệp Mặc ngơ ngác nhìn con côn trùng trong tay, ngẩn ngơ một lúc lâu cũng không nói được lời nào.
Sự lợi hại của Lý Bách Sâm, trong lòng hắn ta biết rất rõ, bản thân hắn ăn "Bạo Nguyên Đan" rồi, còn chưa chắc là đối thủ của ông ta, hắn không ngờ rằng một người đáng gờm như vậy, lại bị Vô Ảnh chỉ lớn bằng hạt đậu đánh bại, hơn nữa máu huyết cả người đều bị thứ Vô Ảnh ham ăn này ăn hết, chuyện này cũng quá không tưởng rồi.
Vô Ảnh trong tay Diệp Mặc nhìn thấy Diệp Mặc chỉ ngẩn người nhìn nó, liền kêu lên một tiếng giành công. Rõ ràng là muốn Diệp Mặc khen ngợi nó.
- Mày độc…
Diệp Mặc nói ra hai chữ, tiện tay ném Vô Ảnh vào thế giới trang vàng, tên này không phải độc, mà quả thật là quá tàn bạo rồi. Đây rốt cuộc là thứ quái quỷ gì thế, lại có thể khủng khiếp đến vậy, đây còn là thời kì sơ sinh của nó, một khi nó lớn lên, vậy không phải còn đáng gờm hơn sao?
Đương nhiên đây cũng là do Lý Bách Sâm bị Diệp Mặc kiềm chế, không hiểu được sự lợi hại của Vô Ảnh, nếu không tu vi của ông ta có thể đẩy Vô Ảnh ra, nhưng dù là như vậy, cũng đã rất khủng khiếp rồi.
- Anh, có thật là anh đã tiêu diệt Lý Bách Sâm rồi không?
Diệp Lăng nhìn thấy Lý Bách Sâm bị Diệp Mặc chém chết, phấn khởi kêu lên một câu, liền kéo Tống Ánh Trúc chạy tới.
- Ông, ông ta…
Tống Ánh Trúc nhìn thấy Lý Bách Sâm chỉ còn da bọc xương nằm ở trên đất, giọng nói có chút sợ hãi.
Diệp Mặc không biết giải thích thế nào với hai người, hắn chỉ lấy nhẫn trữ vật của Lý Bách Sâm, sau đó thu lại thanh đao nằm trên đất kia, phóng lửa thiêu Lý Bách Sâm, rồi mới nói:
- Chúng ta mau đi thôi, nơi đây không tiện ở lâu.
Chỉ là Diệp Mặc không ngờ rằng, ba người bọn họ vừa rời khỏi đây, nơi đây liền xuất hiện một cô gái che mặt, cô ta sững sờ nhìn chằm chằm nơi Lý Bách Sâm chết, lát sau mới quay người bỏ đi.
Sau khi ba người bay ra xa vạn dặm, Diệp Mặc bỗng nói:
- Dược tính của "Bạo Nguyên Đan" đã qua, chúng ta nghỉ ngơi một lát. Để anh tìm xem tên họ Lý này có pháp bảo bay không, nếu không chúng ta phải trì hoãn một thời gian lâu.
Sau khi ba người tìm một nơi vắng vẻ dừng chân, Diệp Mặc mở nhẫn trữ vật của Lý Bách Sâm ra, đồ trong nhẫn trữ vật của Lý Bách Sâm rất đơn giản, linh thạch cũng rất ít, nhưng lại có gần ba ngàn linh thạch bậc cao. Ngoài ra, còn có một vài đan dược, với vài cây dược liệu, một vài vật liệu luyện khí, mấy miếng ngọc giản. Nhưng lại có hai miếng ngọc bài, một cái là của Chính Nguyên Kiếm phái, còn có một cái viết một chữ Lý, nhưng không biết là thứ gì.
- Ồ, Phi Vân Trùy.
Diệp Mặc lấy trong nhẫn trữ vật của Lý Bách Sâm ra một pháp bảo bay hình nón.
- Anh, đây là pháp bảo bay trên không sao?
Diệp Lăng nhìn thấy một thứ giống hỏa tiễn, liền hiếu kì hỏi một câu.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Đúng vậy, đây còn là một pháp bảo bay linh khí cấp thấp, không ngờ là vẫn chưa được luyện hóa. Anh hiểu rồi, tên họ Lý này đến tham dự hội bán đấu giá, nhất định là vì mua thứ này, nên mới không còn linh thạch.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật