Trang chủ » Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi » Chương 705: Ông ta tên Diệp Thái

Chương 705: Ông ta tên Diệp Thái

Diệp Mặc còn chưa nói hết câu thì lần đầu tiên bị Mục Tiểu Vận ngắt lời. Cô ấy dường như đã bình tĩnh lại, cô nhìn Diệp Mặc thêm một lần nữa rồi nói:

- Có phải tướng công cảm thấy em rất ngốc hay không, dễ dàng bảo sao nghe vậy lắm ư?

Cô tự mình lắc đầu rồi lại nói tiếp:

- Khi em bị người đó ép tới mức không còn nơi nào để trốn nữa thì em lại gặp được anh. Em còn nghĩ rằng anh chính là Mạc Lang, em chưa bao giờ nghĩ rằng tướng công của em lại giống hệt anh, lại đối xử với em tốt như vậy. Em thấy rất hạnh phúc, em không muốn phải rời xa anh, nên em mới lại cùng anh đi về Hoàng Bình…

Diệp Mặc lúc này đã hiểu ra, thì ra cô ta thực sự có dự định sẽ đi, nhưng sau khi gặp hắn, phát hiện tích cách của hắn đã tốt lên nhiều nên càng lúc càng thấy thích, hoàn toàn biến hắn trở thành tướng công của cô ta. Hơn nữa cô ta tự sát đương nhiên là vì có nguyên nhân mà cô ta nói trong đó, quan trọng hơn nữa là sợ rằng vẫn lại là một nỗi thất vọng lớn.

Mục Tiểu Vận đột nhiên ngừng lại, dường như cô ta nhớ ra bàn tay của Diệp Mặc, cô cầm lấy tay của Diệp Mặc nói:

- Trời ơi, ban nãy có phải lưỡi kéo làm tay anh bị thương rồi không?

- Không đâu.

Diệp Mặc mỉm cười, chỉ một chút đó mà muốn làm tay hắn bị thương, không đời nào.

Nhưng Mục Tiểu Vận vẫn nắm chặt lấy tay Diệp Mặc, nhìn cẩn thận rồi mới yên tâm. Cô nghĩ một lát rồi lại day day bụng Diệp Mặc, nói thật nhỏ:

- Em xin lỗi tướng công!

- Tiểu Vận, anh đã nói rồi, anh không phải là tướng công của em. Bây giờ em là người tự do, nhưng người kết hôn với em thì… À, người kết hôn với em mới là tướng công em chứ!

Diệp Mặc vội vàng sửa suy nghĩ của Mục Tiểu Vận.

Mục Tiểu Vận lại nức nở:

- Không, anh chính là tướng công của em, anh cũng nói rồi mà, chúng ta có quan hệ thể xác. Hơn nữa… em rất thích anh. Tướng công, anh không thích em sao?

- Không phải như thế, mà là vì, vì…

Diệp Mặc đoán Mục Tiểu Vận thích hắn thật, có thể là vì cô ta ít tiếp xúc với người khác, hoặc là vào lúc mà cô ta thấy vô vọng nhất thì hắn đã cho cô một chỗ dựa, chính điều này đã khiến cô ta có suy nghĩ như vậy.

Có nên nói với cô ấy là mình đã kết hôn rồi hay không, như vậy có khi sẽ tốt hơn. Nếu như không có Lạc Ảnh và Khinh Tuyết thì hắn đã tiếp nhận Mục Tiểu Vận rồi, cho dù là xét về mặt nào thì cô ấy cũng là một cô gái dễ mến.

Khi hắn và Khinh Tuyết ở cùng nhau hắn không biết rằng Lạc Ảnh cũng ở nơi này. Bởi vậy mà chuyện gì cũng có lí do của nó, bây giờ hắn không những có Lạc Ảnh rồi mà còn có cả Khinh Tuyết, nếu lại có thêm người con gái nào khác thì đúng là không thể nào chấp nhận được.

- Tướng công, hôm qua Trấn Từ Tây có rất nhiều người đi lục soát nhà ở. Có phải là họ lại tìm anh đúng không?

Mục Tiểu Vận chỉ bị bệnh nhận định sai về tiêu chuẩn chuyện nam nữ thôi nhưng cô không phải đồ ngốc. Nếu ngốc thật thì cô không thể nào một mình nuôi sống mẹ chồng suốt mấy năm ròng ở đất Hoàng Bình.

Bình tĩnh lại, Mục Tiểu Vận đã hiểu ra rằng, Diệp Mặc không phải là tướng công cô, hơn nữa với tính cách của Diệp Mặc thì không đời nào hắn lại nghĩ cách giả mạo tướng công của cô để chiếm đoạt cô. Khả năng duy nhất chính là hôm qua Trấn Từ Tây giới nghiêm là để bắt hắn. Hắn nhất định là một người không có thân phận gì, sở dĩ hắn tiếp nhận mối quan hệ với cô là vì thứ nhất có thể giúp cô, thứ hai có thể để cô giúp hắn.

Chỉ một thời gian ngắn tiếp xúc, Mục Tiểu Vận đã có thiện cảm với Diệp Mặc. Nếu như không có quan hệ thể xác, có lẽ cô ta còn có thể tiếp nhận lời mà Diệp Mặc nói. Nhưng cô và hắn lại đã có sự thân thiết về thể xác, hắn thậm chí đã ôm lấy ngực của cô, và cô cũng làm thế với hắn. Ngoại trừ hắn ra thì lẽ nào cô còn có thể cưới người nào khác ư? Bởi vậy, bỏ đi chuyện của Mạc Hữu Thâm, Diệp Mặc chính là tướng công của cô.

- Đúng, chuyện hôm qua cho anh xin lỗi, anh cũng lợi dụng em một chút.

Diệp Mặc thật thà gật đầu nói, nói xong ngần ngừ một lát rồi chủ động nói:

- Thực ra, anh không phải người ở đây, anh vừa mới nói với em rồi đấy. Anh đến từ thế giới bên ngoài.

Diệp Mặc cho rằng hắn nhắc lại câu nói này nhất định sẽ khiến Mục Tiểu Vận không hiểu. Hắn không ngờ, sau khi Mục Tiểu Vận nghe xong lời của hắn lại gật gật đầu nói:

- Tướng công, em biết về thế giới bên ngoài, nơi đó có rất nhiều quốc gia, có rất nhiều thứ kì lạ, thậm chí người ta còn có thể dùng những công cụ để bay lên trời.

Trong lòng Diệp Mặc kinh ngạc, hắn ngạc nhiên nhìn Mục Tiểu Vận hỏi:

- Tại sao em lại biết đến thế giới bên ngoài?

Mục Tiểu Vận cúi đầu im lặng một lát rồi mới nói:

- Vì đã có một lần em nghe mẹ chồng và anh ta nói chuyện, mẹ nói cha chồng là đến từ thế giới bên ngoài… Mẹ còn nói rất nhiều về thế giới bên ngoài, giống như những gì anh vừa mới kể…

Diệp Mặc giật mình, lẽ nào cha của Mạc Hữu Thâm lại là người của nội Ẩn Môn? Diệp Mặc biết nội Ẩn Môn có người có thể đi ra ngoài, nếu như cha của Mạc Hữu Thâm là người của nội Ẩn Môn thì chuyện ông ta ra ngoài là việc quá đỗi bình thường.

Mục Tiểu Vận không để ý tới nét mặt của Diệp Mặc, dường như đang giải thích cho Diệp Mặc điều gì, cô tự nói với mình:

- Nhà họ Mục của em là một nhà làm về Đông y gia truyền, ông nội em mở một phòng mạch, cha em theo nghề y của ông nội, thậm chí em cũng theo cha học nghề y luôn. Em còn nhớ ngày còn nhỏ có một hôm có một đạo sĩ đến, ông ta bói cho em một quẻ, nói rằng phu quân tương lai của em họ Diệp.

- Bởi vì người đạo sĩ đó xem rất chuẩn nên khi em 16 tuổi, khi phụ thân của anh ấy đến nhà em cầu hôn, cha em đã đồng ý. Nhưng hai nhà qua lại với nhau chưa được bao lâu, còn chưa định hôn thì quê em xảy ra lũ lụt, sau đó lại dẫn tới cảnh dịch bệnh, tất cả người trong gia đình em đều bị thất lạc, em được cô của anh ấy cứu và dẫn đến Hoàng Bình...

Diệp Mặc nghi hoặc nhìn Mục Tiểu Vận hỏi:

- Tiểu Vận, không phải em nói là trước đây...

Diệp Mặc còn chưa nói hết câu thì Mục Tiểu Vận đã hiểu ý mà hắn định nói. Cô ta lắc đầu nói:

- Họ Mạc là họ của mẹ anh ấy, còn cha của anh ấy là họ Diệp, còn về việc tại sao anh ấy họ Mạc thì em cũng không biết, nhưng thực ra thì anh ấy họ Diệp, tên đầy đủ là Diệp Hữu Thâm.

Khi Mục Tiểu Vận nói chuyện cũng đã thay đổi cách xưng hô, không xưng hô mẹ chồng nữa.

Tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, Diệp Mặc bất giác day day mũi, anh ta vốn họ Diệp, mà tùy ý chọn đại một cái họ giả thì lại là họ Mạc. Nghĩ tới đây, Diệp Mặc bất ngờ hỏi:

- Cha của Mạc Hữu Thâm tên là gì?

- Cha của anh ấy tên Diệp Thái...

Mục Tiểu Vận nói đến đây khiến trong lòng Diệp Mặc vô cùng ngạc nhiên, suýt nữa đánh rơi chiếc kéo trong tay xuống đất.

- Tướng công, anh...

Mục Tiểu Vận gọi Diệp Mặc một lát, bây giờ mọi việc đã hiểu ra rõ ràng rồi, cho dù là Mạc Ảnh không mang họ Diệp thì những lời mà đạo sĩ nói cũng chưa chắc đúng. Bởi vậy trong lòng cô, Diệp Mặc và cô có sự gần gũi thể xác nên Diệp Mặc trở thành tướng công của cô.

Diệp Mặc cầm lấy bả vai của Mục Tiểu Vận nói:

- Em nói cha của Mạc Hữu Thâm họ Diệp? Hơn nữa lại tên là Diệp Thái?

- Đúng thế, sao vậy, tướng công?

Mục Tiểu Vận có chút lo lắng, biểu hiện của Diệp Mặc có hơi kì lạ, thậm chí còn khiến cô thấy lo lắng.

Diệp Mặc sau khi bình tĩnh lại, một lát sau mới chậm rãi nói:

- Tiểu Vận, bởi vì anh là họ Diệp, tên của anh ngày trước không phải là Mạc Ảnh mà là Diệp Mặc. Mạc Ảnh chỉ là cái tên khi anh trốn tránh người khác phải đặt ra một cái tên giả mà thôi. Hơn nữa, cha của anh nghe nói cũng tên là Diệp Thái.

- Cái gì?

Mục Tiểu Vận kinh ngạc phản ứng lại, cô hầu như không nghe thấy vế thứ hai trong câu nói của Diệp Mặc, Sự thực về chuyện Diệp Mặc mang họ Diệp là một chuyện quá đỗi vui mừng. Lẽ nào người đạo sĩ đó nói phu quân của cô họ Diệp, thì ra mọi chuyện xảy ra đúng như vậy.

- Diệp Lang...

Mục Tiểu Vận lại một lần nữa không kiềm chế nổi bản thân mình, toàn thân nhào vào lòng Diệp Mặc, nếu như nói rằng ban đầu cô còn có chút lời khó nói thì bây giờ cô ta hoàn toàn không có chút băn khoăn gì nữa. Nỗi khúc mắc của cô đã hoàn toàn được gạt bỏ hết. Thì ra người mà cô đang ôm lúc này chính là tướng công của cô, là phu quân của cô. Cô càng cảm thấy xấu hổ về chuyện cầm kéo tự sát ban nãy của mình, vì một người khác mà không để ý đến cảm nhận của phu quân cầm kéo tự sát.

Mục Tiểu Vận mềm mại và ấm áp trong lòng Diệp Mặc, suy nghĩ của Diệp Mặc cũng không rõ ràng nữa. Lúc này hắn suy nghĩ rất nhiều. Cha của hắn Diệp Thái với cha của Mạc Hữu Thâm có phải cùng là một người hay không?

Nếu bọn họ thực sự cùng là một người thì rất nhiều chuyện đều có thể giải thích rất đơn giản. Vì sao Mạc Hữu Thâm lại giống hắn đến như thế, còn cả vì sao Mạc Hữu Thâm không thể giao hợp.

Nghĩ đến đây, Diệp Mặc đột nhiên lên tiếng:

- Tiểu Vận, em nhận ra anh không phải là tướng công của em có phải là vì Mạc Hữu Thâm không thể giao hợp? Em làm sao mà biết được?

- A. Không... Diệp Lang, em, anh là tướng công của em. Em...

Mục Tiểu Vận nghe được câu nói của Diệp Mặc, đột nhiên cảm giác trở nên căng thẳng, thân hình ấm áp của cô ban nãy giờ bỗng thấy lạnh đi một đôi phần.

Diệp Mặc thấy Mục Tiểu Vận đang lo sợ bèn vội vàng ôm cô nói:

- Em không cần phaỉ căng thẳng, từ từ nói thôi, anh không có ý trách tội em đâu.

Trong lòng Diệp Mặc đang than thầm. Cô Mục Tiểu Vận này dường như rất lo lắng rằng hắn sẽ bỏ cô ta lại, cô ta giống như một con chim nhỏ bị thương, không thể chịu thêm bất kỳ vết thương nào nữa. Nhưng Diệp Mặc có lòng thương tiếc cô, một Mục Tiểu Vận dịu dàng đằm thắm cũng khiến Diệp Mặc rất thích, nhưng nếu như hắn tiếp nhận cô thì biết ăn nói thế nào với Lạc Ảnh và Khinh Tuyết đây?

Diệp Mặc nhìn xuống tay của mình, đột nhiên cảm thấy có chút buồn phiền, chuyện là do hắn gây ra, Mục Tiểu Vận dường như đã nhận định như thế này tức là đã có sự gần gũi về thể xác rồi. Hơn nữa ban đầu khi giảng giải cho cô ta, hắn cũng nói rằng đây chính là quan hệ về thể xác.

Mục Tiểu Vận dường như đã tĩnh tâm lại một chút, cô ta ngần ngừ nói:

- Có một lần, em đi hái thuốc về hơi sớm, thấy anh ấy đang giận mẹ chồng. Em không dám bước vào, đứng ngây người trong nhà chứa củi, nghe thấy tiếng mẹ chồng nói:

- Bệnh liệt dươngcủa con là do cha con, cha con nói đó là bệnh di truyền, cho dù có mời thầy thuốc tốt nhất đến thì cũng không giải quyết được điều gì.

- Cả nhà em đều làm nghề y, em đương nhiên biết rằng bệnh liệt dươnglà thế nào, bởi vậy, buổi sáng em...

Có thể là do thói quen, Mục Tiểu Vận lại bất giác nói ra từ mẹ chồng.

Những chuyện đằng sau, Mục Tiểu Vận không nói thì Diệp Mặc cũng biết. Theo phán đoán của hắn có thể là sự thật, hắn và Mạc Hữu Thâm thực sự có thể chính là anh em cùng cha khác mẹ, hơn nữa tình cảnh mà Mạc Hữu Thâm gặp phải cũng giống như của hắn.

Chỉ có điều người tu chân tu luyện đến luyện khí tầng ba có thể đả thông kinh mạch của chính mình, trong khi đó Mạc Hữu Thâm muốn đả thông kinh mạch của mình cũng không được, có lẽ anh ta mới thực sự là liệt dương suốt đời.

Diệp Mặc cuối cùng cũng hiểu chuyện này, hắn đối với người cha hờ Diệp Thái này không có cảm tình. Không cần nói tới Mạc Hữu Thâm, càng không để ý.

Diệp Mặc nhìn Mục Tiểu Vận đang giống như một con chim non sợ bị ướt lông, đột nhiên nghĩ tới người thầy bói đó, lẽ nào điều đó là sự thật? Nếu thực sự là thật thì bản thân hắn có thể là chồng của Mục Tiểu Vận thật.

Mặc dù có chút nghi ngờ nhưng Diệp Mặc biết những chuyện như thế này không thể nào tin được, Cửu Mông Sơn trước kia là một đại sư dịch thuật tương đối lợi hại, hắn đã học được rất nhiều điều từ ông ấy, Hơn nữa ở Tu chân giới, rất nhiều tu sĩ cao thâm rất giỏi về tài suy luận bói toán. Nếu như có thể gặp được đạo sĩ đó ở đây thì hắn cũng không ngại giao tiếp với người đó một chút.

- Em đừng lo lắng, khi anh đi nhất định sẽ dẫn em đi khỏi nơi này.

Nói xong, Diệp Mặc giơ tay bế Mục Tiểu Vận đi đến bên giường.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật