Sau khi Diệp Mặc đánh ngất xỉu người cuối cùng, quay đầu về hướng lái xe nói nhỏ:
- Anh đến giúp tôi một chuyện, kéo đám cặn bã này theo tôi.
- Để tôi giúp anh.
Tiêu Lôi vội vàng vọt lên, trên mặt đỏ rực, rõ ràng cô nàng vẫn đang rất xúc động. Cô giống như gặp hoàng tử bạch mã trong truyền thuyết đột nhiên đến cứu cô, giống như một giấc mơ, tình cảnh xoay chuyển nhanh chóng.
Trác Ái Quốc đã bình tĩnh lại, trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì lựa chọn anh minh của mình, lại quyết định bất kể Diệp Mặc là người thế nào cũng muốn giao hảo cùng. Có khả năng hắn chính là đệ tử kế thừa Cổ Võ trong truyền thuyết, tuy anh ta có nghe nói ở Yến Kinh có một vài gia tộc Cổ Võ, nhưng những gia tộc này thường thường rất bí ẩn, bọn họ sẽ không đi lại ở tục giới, cũng sẽ không đi làm vận động viên.
Anh ta cũng biết trong những cổ võ thế gia, sẽ có chọn lựa một số gia tộc tinh anh tham gia một số ngành đặc biệt của quốc gia, những ngành đó chỉ phục vụ quốc gia, thậm chí ngay cả người lãnh đạo cũng không có được những người tài giỏi thế hộ vệ.
Diệp Mặc kinh ngạc nhìn Tiêu Lôi đang kích động chạy tới, không nói gì chỉ lắc đầu, trong lòng tự nhủ người phụ nữ này thay đổi cũng nhanh thật. Hắn không thèm nhìn cô, tự mình ôm hai tên cướp bất tỉnh đi vào rừng cây ven đường.
Lái xe Tiểu Vu cũng kéo hai người đi theo, Diệp Mặc ném hai người vào rừng cây, lại ôm hai người tiến vào. Tiêu Lôi thấy Diệp Mặc không thèm nhìn cô, cũng thấy hơi ngại, cô dùng hết sức cũng không kéo được một người nhanh bằng Diệp Mặc, cuối cùng vẫn là lái xe Tiểu Vu kéo giúp.
Kéo xong cả đám bảy người, Diệp Mặc nói với lái xe Tiểu Vu:
- Mọi người lên xe trước, đợi lát nữa tôi sẽ lên xe.
Đợi lái xe Tiểu Vu đi ra, Diệp Mặc lúc này mới đá một người trong đám đó tỉnh lại. Đám người này ở đây chặn người cướp bóc, hơn nữa còn đa số là người vùng biên giới, Diệp Mặc động sát khí. Sau khi đá tỉnh lại cả bảy người, Diệp Mặc mới hỏi rõ ràng nơi ở của cả bọn. Không ngờ ngay ở thị trấn Lưu Xà này, trong một trang viên không xa, giống như lời Tiểu Vu nói, đúng là có mười ba người, hiện tại bọn họ chỉ có bảy người
Vốn Diệp Mặc định sau khi đến Lưu Xà, còn muốn đi dẹp tận gốc đám người này, hắn làm việc luôn muốn gọn ghẽ. Nhưng dù sao cũng không còn ai, Diệp Mặc cũng không định đi.
Diệp Mặc đem thi thể những người này ném vào khe núi. Hắn lục soát thấy một ít tiền lẻ trên người họ, hắn cũng không cần, hắn biết tiền này thậm chí còn không giá trị như tiền âm phủ.
Hắn không rõ những người này cả ngày chặn đường cướp bóc, sao lại nghèo như vậy. Hoặc là nói bọn họ không mang theo gì quí giá trên người.
Diệp Mặc lúc trở lại con đường núi, Tiểu Vu và Trác Ái Quốc đã xử lý xong chướng ngại vật trên đường, ba người đều lên xe đợi hắn. Diệp Mặc không ngờ, hắn lên xe xong cũng không ai hỏi hắn xử lý bọn bắt cóc ra sao.
- Tiền này tôi không thể nhận, anh đuổi bọn bắt cóc đi, vậy để anh cầm đi.
Tiêu Lôi cầm năm mươi ngàn Trác Ái Quốc đưa lại đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc đẩy tay, nói:
- Không cần, số tiền này cô giữ đi. Tôi là do ông chủ Trác mời, tiền công có người trả. Hơn nữa, bạn cô đã bỏ rơi cô, số tiền này coi như hắn bồi thường cho cô cũng tốt.
- Hừ, tôi không quen hắn, tên súc sinh đó…
Tiêu Lôi còn muốn nói gì nữa, Diệp Mặc lại kêu Tiểu Vu lái xe đi.
- Diệp tiên sinh, lần này thật may có anh. Nếu không phải anh, tôi nghĩ lần này đã thảm rồi.
Trác Ái Quốc vội cảm tạ Diệp Mặc.
Trác Ái Quốc nói rất đúng thực tế, nếu không phải gặp Tiêu Lôi, có lẽ chỉ tốn mấy chục ngàn thôi, nhưng gặp Tiêu Lôi, dựa vào tâm tính của Trác Ái Quốc, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn cô bị mang đi. Một khi xảy ra chuyện gì, kết quả sẽ không lường được.
Diệp Mặc khoát tay áo nói:
- Ông chủ Trác khách khí rồi, không có gì, hơn nữa lúc trước chúng ta đã nói rõ, nếu không anh cũng không cần phải mời tôi.
Nghe xong lời Diệp Mặc, Trác Ái Quốc rất vui, cười nói:
- Tôi hơn vài tuổi, cậu Diệp Mặc nếu không chê thì có thể gọi tôi là ông anh Trác, tôi cũng sẽ không khách khí gọi anh là chú em Diệp
- Như thế rất hay.
Diệp Mặc gật đầu đồng ý, Trác Ái Quốc người này cũng không tệ lắm, có thể kết giao được.
Tiêu Lôi hỏi qua Trác Ái Quốc tên của Diệp Mặc, lại cảm giác tên hắn có chút quen thuộc, dường như đã nghe qua ở đâu, nhưng cô lại nhất thời không nhớ ra.
- Phóng viên Tiêu, Lưu Xà là một trấn nhỏ, là nơi quản lý hỗn loạn nhất, nơi này là biên giới giữa ba nước, sao cô lại đến đây?
Trác Ái Quốc quay đầu hỏi.
Tiêu Lôi bị cắt đứt dòng suy nghĩ, bất đác dĩ nói:
- Tôi là vì nghe nói rất nhiều khách đến Quế Lâm du lịch đều mất tích, liền muốn đến đây phỏng vấn một chút. Đến rồi mới biết, đa số người mất tích đều đến Lưu Xà, nếu không phải gặp các anh, tôi không biết đã bị sao rồi, thật sự là cảm ơn rất nhiều.
Diệp Mặc buồn cười thầm, cô phóng viên này thật quá ngây thơ rồi, ở thành phố lớn đã quen, nghĩ xuất thẻ phóng viên ra là được, gặp kẻ cướp bó tay chịu trói thì còn nói gì được.
Trác Ái Quốc cũng không nói gì, anh ta cũng biết Tiêu Lôi, là phóng viên nổi danh vô cùng gần hai năm nay. Nhưng bản thân chưa quen cô, đương nhiên không thể trước mặt cô vung tay múa chân.
Tiêu Lôi nhìn thần sắc mọi người, là biết trong lòng họ đang nghĩ gì, lại cũng không phản bác lại được. Sau khi trải qua chuyện này, cô mới hiểu mình quả thực đúng là ngây thơ. Lúc trước muốn tới Quế Lâm, Vương Tiền Quân đòi phải đi cùng, đi cùng đến Quế Lâm, thậm chí còn ở Quế Lâm cho một chiếc BMW đưa cô đến Lưu Xà.
Vương Tiền Quân bề ngoài tuấn tú đúng là biết làm người khác vui, cô cũng có cảm tình tốt với anh ta, có lẽ không lâu cô sẽ đồng ý làm bạn gái anh ta. Nhưng đợi đến lúc nguy cấp, Tiêu Lôi mới hiểu được, bề ngoài đẹp trai và những việc khác không thể đánh đồng được.
Diệp Mặc không nói gì nữa, hắn cẩn thận xem xét bốn phía. Nơi này khắp nơi đều là rừng hoang, hơn nữa người ở thưa thớt, rất thích hợp cho hắn tu luyện. Nếu chẳng may bị người của Tống gia đuổi theo, hắn cũng có cách trốn. Diệp Mặc cũng không nhận ra hiện tại sự tồn tại của hắn đúng là vô địch, người lợi hại hơn hắn có rất nhiều, hơn nữa người có công lực như hắn cũng không thể ngăn cản được vũ khí nóng.
Trác Ái Quốc và Tiêu Lôi lại nói chuyện rất nồng nhiệt, chỉ có điều thỉnh thoảng Tiêu Lôi lại liếc mắt nhìn Diệp Mặc, thấy bộ dạng không muốn nói chuyện của hắn, hơn nữa còn đang nhắm mắt dưỡng thần, liền bỏ đi ý định nói chuyện cùng Diệp Mặc.
Nơi này kỳ thực đã gần Lưu Xà rồi, sau 30 phút, xe Audi liền tiến đến một nơi không giống trại, cũng không giống thị trấn nhỏ.
- Đây chính là Lưu Xà rồi, chúng tôi đi làm chút việc, chắc mai mới có thể rời khỏi đây, phóng viên Tiêu, cô thì sao? Muốn cùng chúng tôi đi hay tự mình đi?
Sau khi xe đi vào Lưu Xà, Trác Ái Quốc nhìn Tiêu Lôi nói.
Tiêu Lôi vẫn chưa trả lời, đã nhìn thấy hai đám người đánh nhau ở phía trước, tất cả đều cầm côn gậy, thậm chí có cả dao chém lung tung.
Không lâu sau có mấy người đổ máu ngã xuống đất, hồi lâu sau mới có đám trị an tới, đám người đánh nhau lập tức giải tán, cả người bị thương dưới đất cũng bị khiêng đi rồi, đội trị an này lại không đi theo sau mà quay đi rời khỏi luôn.
Tiêu Lôi nhìn thấy sợ kinh hồn, cô không ngờ chuyện như vậy lại xảy ra ban ngày ban mặt, điều này làm cô hoàn toàn hiểu rõ ban đầu mình quá ngây thơ.
- Lưu Xà căn bản là trong trạng thái vô chính phủ, đây vốn là nơi hoang dã. Sau năm 1970, vì chiến tranh, nơi này tụ tập một ít dân cư, mấy nước xung quanh đều có người, tạo thành một nơi không giống trấn cũng không ra trại. Mọi người thấy đấy, trị an nơi này đều là đến lúc cần mới tổ chức, cho nên không nơi nào hỗn loạn bằng ở đây.
Dường như thấy Diệp Mặc và Tiêu Lôi giật mình, Trác Ái Quốc chủ động giải thích. Lưu Xà tuy là lần đầu anh ta đến, nhưng cũng là có nhiều hiểu biết.
- Tôi thấy hay là tôi vẫn nên đi cùng chú Trác thì hơn.
Tiêu Lôi cũng không dám làm phóng viên anh hùng đơn độc nữa, không còn lựa chọn nào khác phải đi cùng.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật