Viễn Trí Dung nhếch miệng cười nhạt, đồng thời ấn chiếc nút ở trong tay
-Tôi để các người đi điều tra, các người lại không điều tra ra được cái gì cả.
-
"Đoàng" một tiếng nổ vô cùng lớn, rồi khói đen bốc lên ngùn ngụt, căn biệt thự xa hoa tráng lệ của nhà họ Viễn đã trở thành một đống tro tàn.
Tất cả mọi người đều đứng ngây người ra vì kinh ngạc, rõ ràng sau khi cảnh sát đồng ý với yêu cầu của Viễn Trí Dung, ông ta vẫn cố tình bấm nút. Chỉ có điều không người nào biết tại sao ông ta lại cho nổ biệt thự của mình. Theo lý mà nói, nếu như ông ta muốn hủy chứng cứ, thì phải cho nổ hầm chế thuốc mới phải chứ.
Diệp Mặc cũng không ngờ sức công phá của trái bom này lại lớn đến như vậy, chỉ sợ rằng hầm chế thuốc của Viễn Trí Dung cũng sẽ bị ảnh hưởng, biết trước như này thì hắn đã lấy đi rồi.
-Chủ tịch, hình như có gì đó không đúng?
Viễn Vi Bình nhìn vào màn hình trước mặt chiếc máy bay trực thăng nói.
-Đầu tiên phải tiêu hủy tất cả thông tin, sau đó ẩn thân với tốc độ nhanh nhất có thể. Không cần biết là đúng hay sai, chỉ cần căn cứ nổ là được rồi.
Sắc mặt của Viễn Trí Dung không thể nhìn rõ được, cũng không biết trong lòng ông ta đang nghĩ gì.
Viễn Vi Bình có chút do dự nói:
-Tôi thấy có vẻ như căn cứ của chúng ta không bị nổ, mà hình như là biệt thự bị nổ thì phải.
-Cái gì?
Viễn Trí Dung lập tức nghĩ đến chuyện cuốn băng ghi lại cuộc họp tối ngày hôm qua tại sao lại bị tiết lộ ra ngoài, hóa ra là có kẻ đã xâm nhậm vào nhà họ Viễn từ lâu, thậm chí còn cài bom xung quanh biệt thự của ông ta.
Phụt
Viễn Trí Dung tức giận tới mức thổ huyết.
-Dược phẩm Lạc Nguyệt quả thật là hay, được, Viễn Trí Dung tôi thừa nhận tôi đã coi thường mày rồi, nếu như Viễn Trí Dung tôi đây mà không báo mối thù này, không báo mối thù này...
Khuôn mặt của Viễn Trí Dung lúc này đã trắng như một tờ giấy, thậm chí còn không thể nói được một câu hoàn chỉnh, ông ta biết lần này ông ta thực sự đã thua rồi.
Lý Xuân Sinh thấy máy bay trực thăng rời đi nhưng Tiền Phương Hàn không ngờ vẫn không có bất cứ thái độ gì, ông ta biết ngày rằng trong chuyện này chắc chắn có uẩn khúc gì đó, nhưng cho dù là nhà họ Viễn có tài giỏi đến mức nào đi chăng nữa, thì cũng không thể bằng nhà họ Tống được. Thế nên ông ta không hề do dự mà bỏ rơi Viễn Trí Dung.
Thấy chiếc máy bay trực thăng của Viễn Trí Dung cất cánh bay mà không hề bị ai ngăn lại, Diệp Mặc cười nhạt. Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của hắn, hắn biết lần này là thượng tầng đang đánh cờ, nhưng cũng chẳng liên quan gì đến hắn.
Từ khuôn mặt khó coi của Tiền Phương Hàn là hắn đã biết rồi, chuyện này chắc không có liên quan gì đến ông ta.
Thượng tầng anh muốn chơi cờ, nhưng muốn chạy thoát khỏi Diệp Mặc tôi đây thì tuyệt đối không thể có khả năng được. Tôi thực ra cũng chỉ muốn xem xem, rốt cuộc Viễn Trí Dung anh có bản lĩnh gì, không ngờ lại phải để người khác đến cứu anh. Lúc cứu Viễn Trí Dung anh người cứu anh giống như thả anh vào trong đống lửa để nướng vậy.
Diệp Mặc biết rằng nếu ở trong tình huống bình thường, cho dù Viễn Trí Dung có là kẻ thân tín, thì cũng sẽ bị người khác bỏ rơi mà thôi. Nhưng không ngờ Viễn Trí Dung lại bỏ chốn, hơn nữa ông ta lại còn đi máy bay. Tốc độ của chiếc máy bay này còn nhanh hơn tốc độ của hắn, chắc không phải là trực thăng mà là máy bay phản lực rồi.
Đối với chuyện quan trường tranh đấu, Diệp Mặc không có hứng thú, nhưng hắn sẽ tuyệt đối không buông tha cho Viễn Trí Dung. Đừng nói là ông ta có ngồi máy bay phản lực để bỏ chốn, cho dù có ngồi tàu vũ trụ thì hắn cũng sẽ đuổi cho đến cùng.
Diệp Mặc cũng không quản chuyện ở đây nữa, lập tức tung phi kiếm đuổi theo chiếc máy bay phản lực kia. Các người không động thủ, tôi đã đạt được mục đích của mình rồi, những chuyện sau đó để tôi tự giải quyết.
-Chủ tịch, chúng ta có cần tìm nơi để đổi sang phương tiện khác không? Mặc dù máy bay của chúng ta có thể đi đến được mọi nơi trên thế giới, nhưng thực sự chiếc máy bay này quá lớn rất dễ bị phát hiện.
Nhìn thấy Viễn Trí Dung đã hồi phục lại, Viễn Vi Bình mới dám nói, giọng điệu có chút lo lắng.
Gân xanh nổi đầy lên trán, đến bây giờ Viễn Trí Dung vẫn không thể nghĩ ra được ai lại có bản lĩnh lớn đến vậy, có thể lấy chỗ thuốc nổ mà ông ta dấu trong căn cứ cắm xung quanh biệt thự của ông ta, khiến chính tay ông ta nhấn nút phá hủy căn biệt thự của mình.
Cả đời Viễn Trí Dung tung hoành ngang dọc, nhưng chưa bao giờ lại phải chịu cảm giác tội lỗi như thế này.
-Không cần, bọn họ nói có thể kéo dài được một tiếng đồng hồ, nếu như đến chuyện này cũng còn không làm nổi, thì Viễn Trí Dung ta thà rằng ngọc nát đá tan cũng sẽ không để bị bọn chúng đạt được thứ mà chúng muốn đâu
Viễn Trí Dung hung dữ nói.
-Chủ tịch, mặc dù thứ này rất quan trọng, nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra được. Giống như chuyện tối hôm qua vậy, ai biết được rằng hôm nay bị lộ. Hơn nữa...
Viễn Vi Bình định nói thêm gì đó nhưng đột nhiên lại dừng lại.
Viễn Trí Dung đang trong cơn tức giận nhưng cũng ý thức được, ông ta nhíu nhíu mày, không nói năng gì một lúc lâu.
Lúc sau mới lên tiếng:
-Hơn nữa cái gì?
Viễn Vi Bình vừa lái máy bay vừa nói:
-Nhà họ Viễn chúng ta còn không bằng một gia tộc bình thường ở Yến Kinh, vạn nhất nếu bọn họ lật lọng, không thèm để ý đến món đồ trong tay chúng ta....
Viễn Trí Dung mặc dù đã lấy lại được bình tĩnh, nhưng nghe câu nói này của Viễn Vi Bình, lập tức thấp giọng nói:
-Vi Bình, cậu nói không sai, chuyện gì cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi. Bọn họ có thể giúp tôi, không phải vì nhà họ Viễn chúng ta lợi hại như thế nào... mặc dù đám người đó đã cứu tôi, nhưng chắc chắn sẽ không tha cho tôi, Vi Bình, lập tức tìm nơi đáp máy bay xuống, chúng ta không thể ngồi chiếc máy bay này nữa rồi.
-Ông rất thông minh, nhưng nhà họ Viễn của ông không làm nổi việc, một loại độc về cơ bản thì đã chế tạo xong mà các ông không thể truyền ra ngoài được. Vì một chút lợi lộc nhỏ trước mắt, không ngờ lại mang rơm rặm bụng, đi đắc tội với một công ty nhỏ. Nếu như ông không muốn chết, lập tức đáp máy bay xuống dãy núi Hoành Đoạn.
Một giọng nói đột ngột vang lên, thể hiện sự giận dữ vô cùng. Giống như là nhà họ Viễn có chết thêm nhiều người nữa, thì cũng không bằng một câu nói của hắn.
Viễn Trí Dung và Viễn Vi Bình ngơ ngác nhìn chiếc loa ở bên ghế phụ lái, lúc này, chỉ cần họ không phải là đồ ngốc, thì chắc chắn đều biết rằng họ đang bị kẻ khác lợi dụng đến không còn cả một cọng tóc.
-Anh là ai, rốt cuộc thì anh là ai?
Viễn Trí Dung nhìn chằm chằm vào chiếc loa rồi hét lên.
Không ngờ lại nói sản phẩm của dược phẩm Lạc Nguyệt chỉ là một món lợi nhuận nhỏ nhoi, người này rốt cuộc là ai? Cả đời Viễn Trí Dung đi lợi dụng người khác, không ngờ đến lúc này lại bị người ta lợi dụng hoàn toàn như vậy.
-Ông không cần biết tôi là ai. Ông chỉ cần lái chiếc máy bay này đến nơi tôi đã chỉ là được rồi, mặc dù tôi không để ý đến thứ ông có, nhưng tính mạng của ông thì vẫn còn có chút tác dụng đấy.
Giọng nói lại tiếp tục phát ra từ chiếc loa ở ghế lái phụ.
-Nhà họ Viễn chúng tôi rốt cuộc đã đắc tội gì với anh, có phải các anh giao món đồ này cho Bân Nhi? Tại sao các anh lại muốn làm như vậy? Bao nhiêu gia tộc lớn các anh lại không chọn, sao lại cố tình chọn nhà họ Viễn chúng tôi.
Viễn Trí Dung càng ngày càng có vẻ không thể kiềm chế được giọng điệu của mình.
Chiếc loa lại truyền đến giọng nói lạnh như băng:
-Cũng bởi vì nhà họ Viễn các ông không có ảnh hưởng lớn, nên tôi mới chọn nhà họ Viễn, nhưng ông lại giống như heo vậy, không ngờ trước khi đi còn hủy đi căn cứ của mình, nhưng lại không thể phá hủy được. Tôi vẫn còn cứu mạng ông, bởi vì nó vẫn còn chút giá trị để lợi dụng.
Viễn Trí Dung ngây người ra một lúc, rồi mới thật thà nói:
-Tao là heo, nếu như tao là heo, tôi đã nhìn thấy được năng lực của mình, ha ha, Viễn Trí Dung tao đã làm heo một lần, không muốn làm heo lần thứ hai nữa đâu. Tao đến địa điểm mà mày đã chỉ định, thì chắc chắn chỉ còn con đường chết. Chúng mày chỉ muốn cướp món đồ của tao đi, Viễn Trí Dung tôi cho dù có chết, cũng sẽ khiến các người không thực hiện được mục đích của mình.
-Hừ, chết, lẽ nào ông không muốn báo thù?
Giọng nói trong loa lại vang lên, nhưng giọng điệu đã hòa nhã hơn rất nhiều.
Trong ánh mắt Viễn Trí Dung lộ vẻ điên cuồng
-Báo thù, kẻ thù lớn nhất của tao chính là chúng mày, nhưng tao biết tao không báo nổi thù. Nếu như để tao giết, người đầu tiên mà tao giết chính là chúng mày, sau đó sẽ giết đến những người của dược phẩm Lạc Nguyệt. Tao hiểu rồi, cho dù là không có chuyện lần này, thì khi thứ đồ này rơi vào tay chúng mày, nhà họ Viễn của tao vẫn sẽ bị hủy diệt mà thôi. Vi Bình, chúng ta cùng đi nào, hãy lao thẳng vào vách núi trước mặt kia kìa...
Viễn Vi Bình bình tĩnh nói:
-Vâng thưa chủ tịch.
Nói rồi không hề do dự, lao thẳng chiếc máy bay về phía vách đá.
Quả nhiên, nghe xong lời Viễn Trí Dung nói, giọng nói trong loa lại trở nên giận dữ, phẫn nộ.
-Viễn Trí Dung, ông điên rồi, mau dừng lại ngay.
-Đúng thế, tao điên rồi, tao có thể bị chúng mày lợi dụng một lần, nhưng đừng hòng lợi dụng tao lần thứ hai...
Nói rồi Viễn Trí Dung cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết. Chỉ có điều ông ta không còn để ý đến tiếng gào thét phát ra từ chiếc loa đặt ở ghế lái phụ nữa, mà quay đầu lại nói với Viễn Vi Bình:
-Vi Bình, cậu đã theo tôi mười mấy năm rồi, cuối cùng tôi vẫn dẫn cậu vào con đường cùng không lối thoát, xin lỗi cậu.
Viễn Vi Bình mỉm cười nói:
-Chủ tịch, tôi đã nói rồi, từ ngày mà ông cứu tôi và em gái, tính mạng của tôi đã là của ông rồi.
-Tốt, Vi Bình, tôi cũng không câu nệ nữa, tôi lớn hơn cậu mấy tuổi, nên cậu cứ gọi tôi là anh.
Giọng điệu của Viễn Trí Dung vô cùng bình tĩnh, mang theo cả sự mong muốn giải thoát. Ông ta biết, bất luận ra sao, thì ông ta cũng không còn đường sống nữa rồi.
-Anh
Viễn Vi Bình gọi không chút do dự.
Chỉ có điều Viễn Vi Bình vừa gọi xong một tiếng anh, thì chiếc máy bay đã đâm thẳng vào vách đá trước mặt. Một đám khói bụi hình nấm khổng lồ bốc lên, cùng với tiếng nổ long trời lở đất.
Diệp Mặc theo sát phía sau, hắn đương nhiên có thể nhìn thấy chiếc máy bay đâm vào vách núi, hắn không hiểu, Viễn Trí Dung đã chạy chốn được rồi, sao lại còn phải tìm đến cái chết?
Trầm mặc hồi lâu, Diệp Mặc mới dám mạo hiểm xông vào chiếc máy bay đang bốc cháy ngùn ngụt, bây giờ thi thể của Viễn Trí Dung và Viễn Vi Bình đã không thể nhận ra được nữa rồi.
Diệp Mặc dùng thần thức quét một lượt, xác nhận hai cái xác này là Viễn Trí Dung và Viễn Vi Bình, nhưng hắn không hề có chút dao động nào. Hai tên này đã phạm tội, chết như vậy còn là nhẹ đấy.
Diệp Mặc chú ý tới một chiếc rương nhỏ màu vàng kim, hắn vươn tay ra chộp lấy nó.
Cầm được chiếc rương trong tay, mở chiếc rương ra, phát hiện ra không gian bên trong của chiếc rương rất nhỏ, trong chiếc rương ngoại trừ một thứ giống như một viên đá ba cạnh ra thì không còn vật nào khác, Diệp Mặc xem xét kỹ càng viên đá này, hắn cũng không thể biết được đây là thứ gì. Nghĩ nghĩ một chút, tiện tay bỏ vào trong túi.
Diệp Mặc dùng thần thức quét một lượt lên xác chiếc máy bay, thấy không còn bất cứ thứ gì nữa, lúc này mới xoay người rời đi.
Một tiếng đồng hồ sau, dưới vách núi không người, lại xuất hiện thêm một chiếc máy bay nữa, có ba người đàn ông áo đen bước ra từ máy bay. Ba người đàn ông này không nói năng câu gì, lập tức tìm kiếm bên trong xác chiếc máy bay.
Hơn nửa giờ sau, người đàn ông áo đen lớn tuổi nhất trầm giọng nói:
-Không có cái gì hết, hơn nữa ở đây không có bất cứ dấu chân nào, cũng không có bất cứ dấu vết chứng tỏ đã có người đến đây tìm kiếm, xem ra thứ đó vẫn chưa bị mang đi.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật