Sau khi ý nghĩ trong đầu của Điền Du Năng hiện lên, lập tức nghĩ xem nên làm thế nào để hóa giải tử cục này. Đầu gã suy nghĩ thật nhanh, lập tức nhớ đến Hứa Thạch.
Nhà họ Lý cực lớn, nhưng cũng không phải là không có người sợ nhà họ Lý. Hứa Thạch không sợ nhà họ Lý, Hứa Thạch là người của Thiên Tổ, ông ta tuyệt đối sẽ không sợ nhà họ Lý, cho dù gia chủ nhà họ Lý - Lý Mẫn Dong nhìn thấy Hứa Thạch cũng phải nể mặt vài phần. Nếu như là sư phụ của Hứa Thạch thì ông ta càng được tôn kính hơn.
Nếu như phái Hứa Thạch đi đối phó với tên trẻ tuổi đó, cho dù là Lý Thiên Tài cũng không thể làm gì, hơn nữa Hứa Thạch bắt buộc phải đối phó với tên trẻ tuổi đó, vì Quách Khởi đã giết chết một tên sĩ quan mà Hứa Thạch dẫn theo.
Điền Du Năng nhớ đến đây liền mỉm cười. Điều này căn bản không có quan hệ gì với mình thì sợ cái nỗi gì chứ, chỉ là những ý nghĩ này trong chớp mắt đã quay mòng mòng trong bộ não của Điền Du Năng, gã không khỏi tự trầm trồ khen ngợi bản thân.
-Quân đoàn trưởng Lý, đoàn trưởng của quân đoàn đặc chủng thứ bảy - Điền Du Năng…
Thân thể mập mạp của Điền Du Năng không ngờ lại nhanh nhẹn vô cùng, gã đã phản ứng kịp trong chớp mắt, chạy nhanh về phía Lý Thiên Tài cúi chào cung kính.
Lý Thiên Tài có chút không kiên nhẫn được, khoát tay chặn lời nói của Điền Du Năng. Anh ta có thể biết Diệp Mặc ở đây, đương nhiên là do Lý Đống nói. Mặc dù Lý Đống muốn hại Điền Du Năng, nhưng lại không dám giấu chú của mình là quân đoàn trưởng - Lý Thiên Tài.
Lý Thiên Tài đương nhiên không phải là người mà Lý Đống có thể so sánh. Những gì anh ta biết về Diệp Mặc còn nhiều hơn so với Lý Đống. Sức mạnh của Diệp Mặc cho dù là nhà họ Lý cũng chưa chắc có thể ngăn được, hơn nữa nhà họ Lý bây giờ lại có quan hệ tốt với Diệp Mặc. Lần trước Lý Thu Dương vì ngẫu nhiên mà quen được với Diệp Mặc, lại còn cùng nhau ăn một bữa cơm, may mắn giúp Diệp Mặc một chuyện, nên bây giờ Lý Thiên Tài gặp cơ hội tốt như vậy, đương nhiên không muốn bỏ qua. Nhưng khi anh ta nói chuyện với Diệp Mặc, tên Điền Du Năng này không ngờ lại chọc giận người khác, điều này khiến cho anh ta rất căm tức.
-Anh tên là Lý Thiên Tài?
Lý Thiên Tài nhìn thấy Diệp Mặc đã tự mình giới thiệu. Bây giờ Diệp Mặc cố ý hỏi, mặc dù hắn kỳ quái, nhưng vẫn trả lời cẩn thận như trước.
Diệp Mặc gật đầu nói:
-Tôi đã gặp ông một lần.
-Huấn luyện Diệp đã gặp tôi rồi ư?
Trong lòng Lý Thiên Tài cảm thấy kinh ngạc. Anh ta khẳng định Diệp Mặc sẽ không nói dối, nhưng anh ta năm nào cũng ở trong quân đội, Diệp Mặc sao có thể gặp anh ta rồi chứ?
Mặc dù anh ta rất muốn như Lý Thu Dương gọi là anh Diệp Mặc, hoặc gọi là Diệp tiền bối để biểu thị sự gần gũi và thân mật hơn, nhưng anh ta chỉ có thể xưng hô theo chức sỹ quan huấn luyện của Diệp Mặc mà thôi.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười:
-Một năm trước, tôi ở Tê Hà Tự của Vô Lượng sơn tham gia một hội đấu giá, thậm chí tôi còn gửi vài viên đan dược. Khi vào trong hội trường, tôi nhìn thấy hai người nhà họ Lý các anh…
-Cái gì?
Lý Thiên Tài lập tức bối rối. Lời nói của Diệp Mặc giống như long trời lở đất, khiến anh ta bị nổ đến nỗi thương tích đầy mình.
Mặc dù Lý gia và các gia tộc khác đều thuộc năm gia tộc lớn, nhưng duy chỉ có Lý gia và Trương gia có người trong ẩn môn, mà Trương gia chỉ có một Trương Chi Hối, hơn nữa tên Trương Chi Hối này căn bản là không ở lại nhà họ Trương, vì vậy chỉ có Lý gia mới là gia tộc đầu tiên ở Hoa Hạ, vì bọn họ và ẩn môn có mối quan hệ trực tiếp, hơn nữa còn có rất nhiều đệ tử được đưa thẳng đến ẩn môn để tu luyện.
Có thể nói là năm đại gia tộc. Thực lực của Lý gia không thể mang đi so sánh với gia tộc khác, ngoại trừ Trương gia. Nhưng nếu như lão tổ thần bí đó của Trương gia không ở nhà thì cho dù là Trương gia cũng không thể bằng Lý gia.
Mà Lý gia có thực lực của ẩn môn, ngoài trừ có một số ít người biết được rằng, bây giờ cho dù có bị Diệp Mặc nói toạc ra thì điều này không thể không làm cho Lý Thiên Tài không kinh ngạc được. Quan hệ giữa gia tộc và ẩn môn không phải là không có, nhưng thông thường thì không chặt chẽ lắm. Một khi quan hệ đó trở nên thân mật thì sẽ dẫn đến sự cấm kị của quốc gia, mà Lý gia ngay cả hội đấu giá của ẩn môn cũng có thể tham gia, có thể thấy mối quan hệ này như thế nào. Không đúng, nếu như Diệp Mặc biết hôm đó y và Lý Thu Mẫn đi đến hội đấu giá của Tê Hà Tự thì chứng tỏ Diệp Mặc cũng đi, nhưng tại sao mình không thấy hắn?
Hắn nói hắn còn gửi cả đan dược đến? A… Lý Thiên Tài lập tức kinh ngạc, lẽ nào hắn chính là tên mặc áo đen bán Trú Nhan Đan đó, cuối cùng từ Hạ gia lôi ra Liễu Thanh La? Không phải lẽ nào nữa, mà nhất định là hắn.
Diệp Mặc thấy biểu cảm của Lý Thiên Tài liền lập tức biết được anh ta đã nhận ra. Sự việc lúc đó đã không còn là bí mật, bây giờ thực lực của hắn cũng không cần phải giấu diếm nữa. Chỉ là hôm đó ở hội đấu giá, hắn nhìn thấy một người giống Lý Thu Dương, bên cạnh còn có một người đeo mặt nạ nữa, nhìn vóc dáng thì đúng là Lý Thiên Tài.
-Cậu…
Lý Thiên Tài lại một lần nữa không kìm được sự kích động với Trú Nhan Đan trong lòng. Một viên có giá là 1 tỉ. Nếu như Diệp Mặc là người bán Trú Nhan Đan thì hắn chỉ cần không ngừng chế tạo ra Trú Nhan Đan, như vậy hắn sẽ giàu to, có thể mua được bất kỳ một quốc gia nào. Sở dĩ Lý Thiên Tài nghĩ như vậy thì vì anh ta không biết dược liệu làm Trú Nhan Đan quý báu nhường nào, cho dù là Diệp Mặc cũng không có bao nhiêu.
Diệp Mặc gật đầu không nói nữa, mà nhìn sang Điền Du Năng đang nghểnh lỗ tai ở bên cạnh. Tên này thực sự là một gã mập ú rất đáng khâm phục, vừa rồi gã mập ú này đã khiến cho Dư Tường đến bắt Quách Khởi. Mặc dù chỉ nói một nửa, nhưng hắn nghe thấy rất rõ ràng, sau đó tên mập ú này cúi chào Lý Thiên Tài một cách cung kính, hắn biết quả nhiên mình không đoán sai.
Sắc mặt người này chuyển biến cực nhanh. Nếu như không phải khả năng quan sát của Diệp Mặc rất lợi hại thì căn bản là hắn không dám tin vừa rồi y còn muốn tức giận bắt lấy Quách Khởi và Phương Vĩ, mà lúc này Quách Khởi và Phương Vĩ đang đứng sau hắn. Tên Điền Du Năng này dường như không nhìn thấy, thậm chí còn mỉm cười, nụ cười đó như tràn đầy sung sướng ở trong lòng.
Đây là một nhân tài, trong lòng Diệp Mặc thầm than thở, ngay cả hắn cũng rất khâm phục tên họ Điền mập mạp này.
Nhìn thấy Diệp Mặc và Lý Thiên Tài ngừng cuộc nói chuyện, Điền Du Năng liền vội vàng nói:
-Quân đoàn trưởng Lý, tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc để nghênh đón ngài trong nhà ăn quân đội, để cảm ơn quân đoàn trưởng Lý đã chỉ dẫn cho quân đoàn đặc chủng thứ bảy của chúng tôi trong công việc. Quân đoàn trưởng Lý, xin hỏi, vị này…
Nói xong, Điền Du Năng cung kính hỏi về Diệp Mặc.
Diệp Mặc không đợi Lý Thiên Tài nói, phủi tay nói luôn:
-Ông tên Điền Du Năng đúng không? Bây giờ mới hai giờ chiều, mà cậu đã muốn ăn uống rồi sao, chả trách trông ông rắn chắc thế này.
Lời nói của Diệp Mặc thiếu chút nữa đã khiến Điền Du Năng hộc máu mồm, thân xác to béo này làm sao có liên quan đến sự rắn chắc chứ. Mặc dù trong lòng gã hận một nỗi là không thể nhổ vào mặt của Diệp Mặc, nhưng bên ngoài thì vẫn tươi cười nói:
-Đâu có, đâu có…. Bây giờ mà ăn cơm thì quả thực hơi sớm…
Diệp Mặc không ngại ngắt lời Điền Du Năng, nói:
-Đã hơi sớm thì mau chóng đi mời đội trưởng Lô Lâm đến đi, tôi không có thời gian mà lằng nhằng với ông.
Mặc dù vẻ mặt của Điền Du Năng không nhìn ra là khó coi, nhưng cũng đã có chút biến sắc. Nụ cười vừa rồi liền trở nên miễn cưỡng. Cho dù là quân đoàn trưởng Lý có muốn người thì cũng sẽ không tùy tiện như Diệp Mặc. Đây quả thực là không nể mặt nhau mà. Lúc đầu Lô Lâm là người mà tận tay gã kí giấy bắt người, bây giờ tên trẻ tuổi đó đến, căn bản không nói ra bất cứ lý do gì mà đã trực tiếp đòi người, chẳng phải là không nể mặt sao? Cho dù là anh muốn người, cứ nói ra một lý do gì đó cũng tốt, như vậy sẽ khiến cho Điền Du Năng có được chút thể diện, bất luận là lý do gì. Y sẽ nói hóa ra là như vậy, tôi bây giờ muốn Lô Lâm đến, còn về những việc sau đó gã lại phải đi báo cáo. Tôi không đấu được với anh, nhưng sẽ có người đấu được với anh.
Nhưng người này không nói gì cả, trực tiếp đòi người, như vậy quá là huyênh hoang, hơn nữa tên trẻ tuổi đó ngay cả gia môn của mình cũng không báo. Mặc dù Điền Du Năng muốn tức giận, nhưng gã lại không dám tức giận, có người có thể khiến Lý Thiên Tài đối xử như vậy thì gã sẽ không ngốc nghếch như thế.
-Rõ, rõ. Chỉ là việc của Lô Lâm có chút nghiêm trọng, cô ta vừa bị chuyển đi rồi, bây giờ vẫn đang ở trên đường, xin hỏi ngài…
Điền Du Năng cẩn trọng nói.
Diệp Mặc lạnh lùng cười:
-Vậy lập tức đưa cô ta trở lại, tôi muốn dẫn cô ta đi. Nếu như thiếu một sợi tóc thì tôi sẽ cắt một ngón tay của ông, thiếu một cái móng tay tôi sẽ bắt cậu đền mạng.
-Ngài…
Điền Du Năng đơ người ra, không kìm được sự tức giận. Điền Du Năng gã đây, dù sao cũng chuẩn bị lên cấp tướng rồi, tên trẻ tuổi này nói như vậy là không nể mặt, hơn nữa lại còn ăn nói rất hống hách nữa.
Lý Thiên Tài mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này nhìn thấy thái độ của Điền Du Năng, cũng ngắt lời nói:
-Đoàn trưởng Điền, tôi thấy hay là ông cứ theo lời sỹ quan huấn luyện Diệp đây mà đi làm đi.
-Ừm, rõ…
Điền Du Năng há hốc miệng. Gã không ngờ quân đoàn trưởng Lý lại không hỏi nguyên do của sự việc, mà trực tiếp sai mình nghe theo tên này. Rốt cuộc tên trẻ tuổi này là ai? Sao lại là một huấn luyện viên?
-Dư Tường, cậu lập tức cho người đưa Lô Lâm về doanh trại…
Điền Du Năng trong lòng tức điên, chỉ có thể nắm lấy nắm đấm trong lòng bàn tay gã.
Thấy Dư Tường rời khỏi, Điền Du Năng mới quay đầu mỉm cười, nói với Lý Thiên Tài và Diệp Mặc:
-Lô Lâm, nhiều nhất là một giờ có thể về tới đây. Chúng ta hãy đi xem khu huấn luyện chút đi.
Điền Du Năng đương nhiên là có ý, Hứa Thạch bây giờ chưa trở về, đợi cho Hứa Thạch trở về thì nơi muốn đi đầu tiên nhất định là khu huấn luyện. Như vậy ông ta sẽ chạm mặt Quách Khởi.
Một khi Hứa Thạch nhìn thấy Quách Khởi, ông ta nhất định sẽ nổi điên, mà tên trẻ tuổi này nhất định sẽ ngăn Hứa Thạch lại, cứ như vậy, gã sẽ ngồi trên để xem hổ đấu nhau.
Lúc này gã lại vui mừng vì may mà Quách Khởi đã giết một sỹ quan của Hứa Thạch, nếu không thì kế hoạch của gã sẽ không thể thực hiện được. Mặc dù gã thuộc người của Khâu gia, nhưng gã sẽ không nghĩ Khâu gia lại vì một thằng con rể vô nghĩa như gã mà đối nghịch với nhà họ Lý, càng không thể khiến Lý Thiên Tài đối nghịch với tên sỹ quan huấn luyện họ Diệp này.
Lý Thiên Tài nhìn về phía Diệp Mặc, đương nhiên anh ta sẽ cho Diệp Mặc làm chủ. Mặc dù Diệp Mặc không biết ý đồ của Điền Du Năng, nhưng bất luận là Điền Du Năng định làm gì thì Diệp Mặc hắn cũng sẽ không quan tâm.
Điền Du Năng tự mình dẫn nhóm người đến khu huấn luyện, những người xung quanh đều lần lượt mở đường, thậm chí có người đã nhận ra quân đoàn trưởng Lý, chỉ là không biết người bên cạnh quân đoàn trưởng Lý là ai mà thôi.
Nhưng khi những người xung quanh nhìn thấy Quách Khởi và Phương Vĩ thì dường như hóa đá hết. Lệnh truy nã vẫn còn dán, bây giờ hai tên bị truy nã này lại do đoàn trưởng Điền đích thân dẫn đến, đoàn trưởng Điền dường như rất được kính nể.
Quách Khởi và Phương Vĩ đã mơ hồ. Bây giờ bọn họ không dám đoán gì nữa, chỉ có thể lặng lẽ đi theo sau Diệp Mặc. Mặc dù không biết lai lịch của Diệp Mặc lợi hại như thế nào, nhưng Quách Khởi đã tận tai nghe thấy Điền Du Năng phái người đi đón Lô Lâm.
-Quách Khởi và Phương Vĩ không phải bị truy nã sao? Việc này là sao?
Mặc dù đa số mọi người không nói gì, nhưng vẫn có người hoài nghi lẩm bẩm trong miệng.
-Chuyện gì thế này? Đoàn trưởng Điền, tại sao hai tên bị truy nã này có thể quang minh chính đại đi vào trong doanh trại?
Những binh lính khác không nói ra, nhưng cũng không phải không có người đại diện đứng ra hỏi. Mấy người này vừa mới bước vào, liền lập tức có một giọng nói lạnh lùng lên tiếng hỏi.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật