Diệp Mặc gật đầu nói:
- Cô có thể nghĩ tới những chuyện này chứng tỏ tôi không nhìn lầm cô, có điều cô không cần lo lắng về chuyện này. Nếu tôi đã dám mở xưởng ở Lưu Xà thì tôi cũng có khả năng giải quyết sự tình ổn thỏa. Còn có chuyện gì nữa không?
Nghe Diệp Mặc nói, mặc dù trong lòng Hư Nguyệt Hoa vẫn có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nén lại, tiếp tục nói:
- Ở Hồng Kông có một tổ chức tên là "Tứ Bất Tượng Hongkong", hạt nhân của tổ chức này chỉ có bốn anh em, nhưng bốn người này tâm địa độc ác, cho dù là Tiêu Biên Nghĩa cũng không dám dễ dàng gây sự với bọn chúng.
- Tôi nghi ngờ là mấy người này sẽ gây bất lợi cho chủ tịch Diệp, nguyên nhân chủ yếu có thể liên quan đến Bồi Khí Đan mà cậu mang theo bên mình. Từ sau khi cậu rời khỏi Tây Sa lần trước, bọn chúng không chỉ bỏ ra một món tiền khổng lồ nhờ tổ chức ở Đông Nam Á chế tạo bom laser mà còn thu thập thông tin về cậu ở khắp nơi.
- Bom laser ư?
Diệp Mặc nhíu mày tự lẩm bẩm một mình, vừa nhắc tới bom laser, hắn liền nghĩ đến cảnh đi tiêu diệt Nhậm Sát lần trước.
Nếu đúng bom laser chính là loại bom lần trước mà Nhậm Sát ném, thì nếu không cẩn thận mà bị trúng bom thì chắc chắn sẽ bị thương rất nguy hiểm, nếu như rất nhiều bom loại đó cùng nổ một lúc thì kết quả cũng thật sự rất khó nói.
Tuy nhiên Diệp Mặc cũng cho rằng có loại bom đó thì nhất định cũng không có nhiều.
Thấy Diệp Mặc nhíu mày, Hư Nguyệt Hoa lập tức bổ sung thêm:
- Bốn anh em nhà họ Phó rất có khả năng có một loại công pháp cổ võ, hơn nữa tôi nghi là anh cả của Phó gia đã là người luyện võ đến hoàng cấp rồi.
Diệp Mặc gật đầu nói:
- Cảm ơn chị Nguyệt Hoa, đợi lát nữa tôi sẽ đi quan sat bốn anh em này một chút.
Hư Nguyệt Hoa nghe thấy Diệp Mặc đổi cách xưng hô gọi mình là chị Nguyệt Hoa, biết rằng Diệp Mặc đã coi mình là người của hắn hoặc là đã chấp nhận cô rồi, trong lòng thấy rất vui.
Diệp Mặc rất đồng tình với khả năng tình báo và phán đoán của Hư Nguyệt Hoa, mặc dù hắn cơ bản không coi trọng "Tứ Bất Tượng Hongkong", nhưng nếu như thật sự bọn chúng có bom laser, tình huống bất ngờ chúng có thể đánh lén mình. Cho dù hắn có không sao, nhưng còn Khinh Tuyết thì sao? Chẳng may Khinh Tuyết lại bị thương, lẽ nào tiêu diệt bốn anh em đó mà có thể giải quyết được vấn đề sao?
Diệp Mặc quay đầu về phía Ninh Khinh Tuyết nói:
- Khinh Tuyết, bây giờ em ở lại chỗ của chị Nguyệt Hoa, anh đi rồi sẽ về. Tiện thể em gọi điện thoại về nhà, báo tin cho người nhà là em vẫn bình an.
…
Tại một khu biệt thự ở Hồng Kông, bốn anh em nhà họ Phó lại tập hợp bàn chuyện đối phó với Diệp Mặc.
- Chú tư, chú đoán quả không sai, tên Diệp Mặc đó vừa tới Hồng Kông, nơi đầu tiên mà hắn đến chính là khách sạn Hư Việt.
Lão Nhị Phó khuôn mặt đầy vẻ thích thú.
Phó Hữu Hải gật gật đầu, ưỡn ngực nói:
- Hôm đó Diệp Mặc giữ Hư Nguyệt Hoa ở lại chắc chắn là muốn chiêu dụ cô ta. Hắc quả phụ tuy có hơi đen nhưng lại khá có bản lĩnh. Em đoán Diệp Mặc nhất định sẽ để cho Hư Nguyệt Hoa thời gian suy nghĩ, một khi hắn rời bến mà không tìm thấy Ninh Khinh Tuyết thì người đầu tiên hắn gặp khi quay về là Hư Tuyết Hoa. Bây giờ xem ra em không nhìn nhầm hắn.
Anh cả Phó Hữu Kim cau mày nói:
- Chú tư, ta thường cảm thấy có chút sợ hãi, nghe nói lần này hắn quay lại không phải chỉ có một mình mà còn dẫn theo một cô gái cùng đến khách sạn Hư Việt. Thậm chí cô gái đó còn vô cùng xinh đẹp, ta nghĩ liệu có phải hắn ta đã tìm thấy Ninh Khinh Tuyết?
- Đại ca, không thể nào có chuyện đó. Máy bay mất tích, bao nhiêu người như thế đều không trở về thì hắn dựa vào đâu mà tìm thấy Ninh Khinh Tuyết chứ? Hắn là thần tiên hay sao? Lẽ nào hắn còn lợi hại hơn cả chính phủ Hoa Kỳ?
Phó Hữu Ngân lập tức ngắt lời.
Phó Hữu Tam lại nói:
- Đại ca, ngay từ đầu em đã không đồng tình chuyện ra tay với Diệp Mặc, nhưng nếu đã quyết định động thủ thì không nên chần chừ. Đó là điều ta kiêng kị nhất. Có điều thời gian có hơi gấp quá, chúng ta vẫn chưa chuẩn bị kỹ lưỡng.
Phó Hữu Hải gật đầu nói:
- Đúng là thời gian có hơi gấp, hơn nữa chúng ta mới chỉ chế tạo được một quả bom laser, nếu cho chúng ta thời gian thêm một tuần nữa thì chúng ta có thể làm thêm hai quả bom laser nữa. Đó chính xác là một quả bom nguyên tử phạm vi nhỏ, ta tin cho dù Diệp Mặc có tu vi địa cấp thì cũng không thoát nổi.
- Em nói xem chuyện chúng ta tìm mấy người đó mua bom laser có lọt vào tai của Hắc quả phụ không? Không có việc gì ở Hồng Kông này mà cô ta không biết. Ngộ nhỡ cô ta biết được chuyện của ta, cô ta quay lại nói với Diệp Mặc thì chuyện này sẽ rất nguy hiểm.
Phó Hữu Kim nói bằng giọng có hơi lo lắng như lúc trước.
- Đại ca, anh lo lắng quá rồi, trước tiên không nói đến chuyện cô ta có biết việc này hay không, cứ coi như là biết thì sao nào? Lẽ nào cô ta còn cho rằng chúng ta không đối phó nổi Diệp Mặc ư? Sự lợi hại của Diệp Mặc cô ta cũng nhìn rõ rồi, cũng chỉ có bốn anh em ta dám động thủ, chẳng có ai khác dám ra tay nữa, phải vậy không?
Phó Hữu Ngân lập tức bác bỏ.
- Ừ, cứ như thế đi, có điều bức ảnh chuyển về cho thấy người con gái đi theo hắn thực sự vô cùng xinh đẹp. Anh muốn người con gái đó.
Phó Hữu Kim hạ quyết tâm nói.
- Đại ca, bốn anh em chúng ta lẽ nào còn thiếu phụ nữ hay sao? Bây giờ việc trước tiên cần làm là làm thế nào để đưa bom đến chỗ Diệp Mặc, chỉ cần đưa bom đến tay hắn là chúng ta thành công rồi.
Phó Hữu Tam nói, gã chưa từng nhìn thấy hình ảnh của Ninh Khinh Tuyết nên đương nhiên nghĩ chỉ là anh cả muốn chiếm lấy người phụ nữ của Diệp Mặc, làm thế sẽ thấy cảm giác của vị chiến thắng.
Phó Hữu Kim cũng không nói gì, chỉ cười, gã đã nói ra rồi, đến lúc đó người con gái ấy rơi vào tay bốn anh em thì ba người còn lại cũng sẽ không thể trơ tráo mà chiếm đoạt của y.
Phó Hữu Hải chỉ mỉm cười:
- Chuyện này rất đơn giản, đến khi ấy bọc quả bom lại cho cẩn thận rồi giao cho Tiểu Lan, bảo Tiểu Lan đưa cho Diệp Mặc, nói là của Hư Nguyệt Hoa gửi. Tiểu Lan là tâm phúc của Hư Nguyệt Hoa, em nghĩ Diệp Mặc nhất định sẽ không nghi ngờ.
- Đúng vậy, chỉ cần Diệp Mặc nhận được gói đó, chúng ta lập tức cho nổ bom, kế hay, quả nhiên là kế hay…
Phó Hữu Ngân vỗ tay tán thưởng.
- Không…
Phó Hữu Hải thì lại lắc đầu. Nhìn thấy ba người còn lại đều nhìn mình, Phó Hữu Hải mỉm cười mưu mô:
- Người tu luyện đến cấp độ đó như Diệp Mặc có một trực giác nhận biết nguy hiểm trời sinh, thế nên đệ thấy khi Tiểu Lan đến trước mặt Diệp Mặc, còn chưa kịp đưa cho Diệp Mặc thì cho nổ luôn. Em nghĩ với uy lực của bom laser thì chỉ cần Diệp Mặc ở trong vòng khoảng một trượng là đã không thể thoát thân rồi.
Phó Hữu Tam hồ nghi nói:
- Nhưng nếu làm như thế thì Bồi Khí Đan trên người hắn ta chẳng phải là cũng mất hay sao?
Phó Hữu Hải cười lạnh lùng:
- Cho nổ bom xa một chút thì chưa chắc "Bồi Khí Đan" đã nổ, hơn nữa cho dù có nổ thì cũng không hề gì.
- Lão Tứ, sao lại nói thế?
Chính là Phó Hữu Kim không nén được tức giận.
Phó Hữu hải thản nhiên nói:
- Chúng ta đã xem xét về lai lịch của Diệp Mặc, căn cứ tất cả dấu hiệu, đệ đoán rằng dược phẩm Lạc Nguyệt chính là sản nghiệp của hắn. Bồi Khí Đan đó rất có thể là sản xuất tại Lưu Xà, một khi chúng ta đã tiêu diệt được Diệp Mặc thì còn có ai có thể ngăn cản uy thế của đại ca nữa đây? Không biết chừng chúng ta còn có thể nắm bí quyết điều chế dược của "dược phẩm Lạc Nguyệt" trong tay, đó chính là cái cây hái ra tiền của chúng ta.
- Hay!
Phó Hữu Kim vỗ tay, nhưng rồi lại lập tức thở dài:
- Cứ như vậy đi, chỉ đáng tiếc cho Tiểu Lan, thật ra ta cũng rất thích em này. Hơn nữa cô ta còn là một tuyến của chúng ta bên cạnh Hư Nguyệt Hoa, cô ta chết thực sự cũng rất đáng tiếc.
- Đại ca, không phải anh đã dự định sẽ lấy cô gái bên cạnh Diệp Mặc hay sao? Cớ gì còn thương tiếc Tiểu Lan nữa? Một khi chúng ta đều có Bồi Khí Đan thì em nghĩ ngay cả đến Hư Nguyệt Hoa cũng là của chúng ta luôn, một mình cô ta thì có thể làm gì bốn anh em chúng ta đây? Đến lúc đó cả bốn chúng ta sẽ cũng tiến lên.
Phó Hữu Kim lập tức nói.
- Ha ha ha…
Bốn anh em liền cười ha ha, rõ ràng chủ ý của Phó Hữu Hải khiến tất cả đều hài lòng.
Chỉ có điều tiếng cười của cả bốn còn chưa dứt thì đã có tiếng vỗ tay vang lên:
- Không tồi, kế hoạch rất ổn, chỉ có điều bốn anh em các người tự đề cao bản thân quá, cho dù các người có đặt được bom vào tay ta thì cùng lắm cũng chỉ khiến ta bị thương mà thôi. Tự làm điều ác thì tự chịu chết mà thôi.
- Diệp Mặc... Diệp tiền bối...
Bốn anh em nhà họ Phó đồng loạt đứng dậy, nét mặt kinh hãi nhìn Diệp Mặc, bọn chúng không hiểu Diệp Mặc làm thế nào mà vào được phòng họp này. Đây chính là nơi cơ mật nhất của bọn chúng, mỗi lần họp đều có rất nhiều bảo vệ, đừng nói đến chuyện bước vào, ngay cả đến tiếp cận trong bán kính 20m cũng sẽ bị phát hiện.
Nhưng sự thật là, Diệp Mặc đã xuất hiện trước mặt bọn chúng mà chúng không hề nhận được bất cứ thông tin cảnh báo nào. Mưu đồ đối phó Diệp Mặc của bọn chúng là một chuyện, nhưng đối mặt trực tiếp với Diệp Mặc lại là chuyện khác. Sức mạnh của Diệp Mặc ở trang viên tư nhân Trúc Vãn bọn chúng đều rõ, hắn giết người như giết gà!
- Tiểu Lan, là cô sao? Đồ phản trắc, không ngờ cô lại dẫn hắn ta vào...
Phó Hữu Ngân vẻ mặt phẫn nộ lớn tiếng quát cô gái bên cạnh Diệp Mặc.
Bị gọi tên, Tiểu Lan xì một tiếng khinh bỉ:
- Tôi vốn là người của chị Nguyệt Hoa, tôi ở đây cũng chỉ là vì muốn điều tra tin tức cho chị Nguyệt Hoa mà thôi, tôi có gì mà phản trắc chứ. Hơn nữa, cho dù nếu tôi không phải là người của chị Nguyệt Hoa, thì đồ súc sinh mấy người còn muốn tôi ôm bom đi tìm cái chết nữa mà? Tôi cũng phải nghe lời các người sao? Hơn nữa hôm nay là Diệp đại ca dẫn tôi vào!
- A...
Bốn anh em nhất tề nhìn Diệp Mặc, bọn chúng không hiểu Diệp Mặc vào trong kiểu gì, lẽ nào hắn biết thuật tàng hình?
Trong lòng Diệp Mặc thầm cảm ơn Hư Nguyệt Hoa, nếu như không phải là Hư Nguyệt Hoa nhắc nhở thì bốn tên mưu mô quỷ quyệt như thế này, nếu cho dù hắn có thoát được mà ngộ nhỡ làm Ninh Khinh Tuyết bị tổn thương thì phải làm sao? Hơn nữa, uy lực của bom laser Diệp Mặc đã từng được biết qua một lần, chính xác là cũng làm nguyên khí của hắn bị tổn thương.
Điều khiến Diệp Mặc tức giận nhất là bốn tên anh em này dám dòm ngó đến Dược phẩm Lạc Nguyệt ở Lưu Xà, mặc dù Diệp Mặc biết đã có Hứa Bình khẳng định sẽ không để xảy ra sai sót gì, nhưng bốn tên này vẫn khiến hắn vô cùng tức giận.
Dường như biết không thể làm được gì, Phó Hữu Hải đột nhiên giơ ra một viên tròn nhỏ đen nhánh nói:
- Diệp tiền bối, đối phó với anh là bọn tôi không tốt, chúng tôi đồng ý rút lại những lời vừa mới nói. Nếu như Diệp tiền bối không chấp nhận thì chỉ có thể là cùng nhau về chỗ chết thôi.
Nói xong, tay còn lại của gã nắm chặt lấy cái điều khiển từ xa, điều đó có nghĩa chỉ cần hắn ấn nút thì tất cả đều mất mạng.
Diệp Mặc cười lạnh lùng:
- Mày cho là mày còn có tư cách ra điều kiện với ta ư?
Phó Hữu Hải còn đang định nói thêm điều gì thì đột nhiên cảm thấy hai tay mình nhẹ bỗng, gã cúi người xuống theo bản năng, lập tức sợ hãi tới mức hồn bay phách lạc. Hai tay của y bị đứt lìa tự khi nào y còn không biết thì còn nói gì đến chuyện cầm bom và điều khiền trong tay.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật