-Nhanh mời tổng giám đốc Lam đến đây.
Biết tin Fell đã mất tích, Sát Nhất lập tức hoảng hốt. Vốn dĩ ý định của y là bắt Fell đến đây, sau đó để Fell thỉnh tội trước mặt Lam Dụ, nhưng bây giờ người tính không bằng trời tính, Fell đã mất tích rồi.
-Đợi đã...
Sát Nhất cản lại tên thuộc hạ đi mời Lam Dụ, chỉnh lại quần áo.
-Tự ta đi thì hơn, lui xuống hết đi.
...
Lam Dụ ở trong một căn phòng lớn xa hoa đang lo lắng không ngừng, Sát Nhất lại vội vàng đi đến.
-Tổng giám đốc Lam, tôi là Sát Nhất của "Ngũ Châu", bởi vì bọn thuộc hạ không hiểu chuyện, tin lời đồn của Fell, bất kính với tổng giám đốc Lam, xin tổng giám đốc Lam thứ lỗi.
Nói xong, Sát Nhất khom người 90 độ như thực thi đại lễ.
Lam Dụ vẻ mặt không hiểu nhìn Sát Nhất, bà chưa từng bị bắt cóc bao giờ, nhưng từ khi Fell giam lỏng bà, trong khi đến bước cuối cùng là bán bà cho bọn buôn người thì bà đã đoán được. Nhưng làm gì có ai lại đối xử với người bị bắt cóc khách khí đến vậy, thậm chí không thể nói là bà bị bắt cóc, mà đã trực tiếp bị bán đi.
Nhìn thấy Lam Dụ không nói gì cả, Sát Nhất vội vàng bổ sung:
-Tổng giám đốc Lam, thật ra tôi định bắt Fell đến đây để đền tội với bà, nhưng bây giờ y đang bị mất tích, cho nên, tôi vẫn chưa tìm được tung tích của y.
Lam Dụ mặc dù khó hiểu, nhưng cũng vẫn nói:
-Tôi không cần đền tội gì hết, tôi chỉ cần rời khỏi đây, tôi chỉ muốn ông thả tôi ra.
Sát Nhất lau mồ hôi trên trán:
-Không vấn đề gì, đương nhiên là không vấn đề gì. Ở đây có một tấm thẻ, mật mã là... Mặc dù tôi biết tổng giám đốc Lam không thiếu gì một chút tiền này, nhưng đây là tấm lòng của chúng tôi, để bà đỡ sợ hơn là tốt rồi.
Nghe Sát Nhất đồng ý thả mình đi, lại còn đưa cho một tấm thẻ ngân hàng, Lam Dụ mặc dù không nghĩ ra đây là chuyện gì, nhưng đây đều là những thứ bà cần. Còn nguyên nhân, không nghĩ ra được, chi bằng không nghĩ.
Tiễn Lam Dụ một mạch đến đường lớn, Sát Nhất lau mồ hôi, sau đó nói:
-Lập tức phái hai người âm thầm bảo vệ vị tổng giám đốc Lam này, nếu có thứ gì không có mắt mà đắc tội với tổng giám đốc Lam, đừng trách ta không khách khí.
...
Tại Yến Kinh, đại hội đấu thầu của công ty dược phẩm Lạc Nguyệt đã chấm dứt, nếu so sánh với phần đông các doanh nghiệp đã được hài lòng mà nói thì khó chịu nhất, không thoải mái nhất đương nhiên là tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc ở Hà Phong. Tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc là một tập đoàn y dược lớn nhất của Hoa Hạ, công ty thành viên trải rộng toàn cầu, có thể nói thực lực của họ rất vững chắc.
Không chỉ có thế, tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc không những chỉ là một tập đoàn thương mại khổng lồ. Mặc dù tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc là doanh nghiệp của gia tộc Viễn gia, nhưng ở cái đất Hà Phong thì tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc là bá vương. Viễn gia chỉ cần nói một câu, kể cả là phó thị trưởng Hà Phong muốn nói câu thứ hai thì cũng phải suy nghĩ cho thật kĩ.
Nhưng hôm nay thiếu gia của chủ tịch hội đồng quản trị của công tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc, trước mặt mấy trăm công ty trong ngành trên toàn thế giới, bị tổng giám đốc Úc của công ty dược phẩm Lạc Nguyệt làm cho mất mặt, lại còn một người đánh một người kêu, cuối cùng lại bị xách ra khỏi hội trường.
Đây đối với Viễn Kỳ Bân hoặc là với tập đoàn dược phẩm Viễn Bắc mà nói thì đã không phải là mất mặt, mà là một sự sỉ nhục hoàn toàn.
-Úc Diệu Đồng, tao, Viễn Kỳ Bân không quan tâm công ty dược phẩm Lạc Nguyệt của mày mạnh đến thế nào, tao cũng không quan tâm người đứng sau công ty Lạc Nguyệt của mày là ai. Tao không cho cái công ty nhỏ mới nổi của mày xuống mười tám tầng địa ngục thì tao là một con lợn. Ninh Khinh Tuyết, mày tưởng có công ty Lạc Nguyệt làm chỗ dựa rồi là mày có thể quên hết tất cả hay sao? Chờ cho đến lúc mày quỳ gối trước mặt tao cầu xin tha thứ, mày mới biết được ở đây, ai mới là chủ của ngành y dược này.
Viễn Kỳ Bân lúc đập vỡ cái chén cuối cùng trên bàn trà thì lửa giận mới miễn cưỡng bớt đi.
Viễn Kỳ Bân cho rằng mình là một người tao nhã, hôm nay bị buộc phải đến nước này, hoàn toàn là bởi vì công ty dược phẩm Lạc Nguyệt và Ninh Khinh Tuyết.
Một cô gái hơn 30 tuổi, trên người mặc một bộ trang phục công sở màu lam nhạt đi đến, cô cung kính khom người trước Viễn Kỳ Bân, sau đó dùng hai tay đưa cho Viễn Kỳ Bân một tập văn kiện, nói:
-Thiếu gia, đây là tư liệu mà chúng ta đã điều tra được, công ty dược phẩm Lạc Nguyệt là bỗng nhiên phất lên, nhưng lại nhận được sự đầu tư của tập đoàn Mạc thị ở Hongkong.
Viễn Kỳ Bân cũng không xem tập văn kiện ở trong tay, mà bỏ xuống rồi cau mày hỏi:
-Nhận được sự đầu tư của tập đoàn Mạc thị ở Hongkong? Chẳng lẽ lúc đó bọn họ đã biết rằng "Dưỡng Nhan Hoàn" của công ty Lạc Nguyệt là thứ sản phẩm nghịch thiên? Rốt cuộc người đứng sau công ty dược phẩm Lạc Nguyệt là ai?
Cô gái này lập tức trả lời:
-Bọn họ không phải là đăng kí kinh doanh ở trong nước, tài liệu đăng kí của họ hoàn toàn được giữ bí mật, dựa vào nguồn lực của chúng ta hiện nay thì không có cách nào biết được tỉ mỉ tài liệu đăng kí của họ. Hơn nữa, còn một tin không tốt, đó là "Kiện Thể Hoàn" mà họ mới đưa ra đã được quân đội liệt vào hạng mục hợp tác, nghe nói quân đội đang cùng công ty dược phẩm Lạc Nguyệt đàm phán.
-Cái gì?
Viễn Kỳ Bân bỗng đứng lên, y không phải một tên ngốc, mặc dù hận không thể lập tức diệt sạch sẽ cái công ty dược phẩm Lạc Nguyệt này, nhưng y biết đây không phải là một việc có thể hoàn thành một cách vội vàng.
Một khi công ty dược Lạc Nguyệt đã lọt vào tầm mắt của quân đội rồi thì y có muốn làm một số tiểu xảo cũng đã khó càng thêm khó. Viễn gia mặc dù không tồi, nhưng không được xem là một trong những gia tộc cực lớn ở Hoa Hạ này, thậm chí có rất nhiều tin tức nội bộ mà y cũng không thể được biết đến.
-Trước khi bọn chúng và quân đội hợp tác, lập tức phải lấy được phương pháp điều chế hai loại thuốc đó. Hơn nữa, chẳng phải bọn chúng còn có một dược sư họ Du ư, nhớ đem bí mật của y mang về Hà Phong. Về phần cô Ninh Khinh Tuyết kia, hừ, Viễn Kỳ Bân tôi xem trọng cô ta, tôi không tin cô ta còn có thể bay đi được nữa...
Viễn Kỳ Bân hừ lên một tiếng, trong nháy mắt ánh mắt hiện lên một tia tàn ác.
-Tìm được ai đứng sau công ty dược phẩm Lạc Nguyệt chưa?
Sau ánh mắt tàn ác kia, Viễn Kỳ Bân đã hoàn toàn khôi phục được bình tĩnh. Những người quen biết Viễn Kỳ Bân đều biết, Viễn Kỳ Bân lúc đó mới là lúc tức giận nhất, và cũng là lúc y đáng sợ nhất.
Cô gái mặc trang phục công sở rất cung kính trả lời:
-Bây giờ vẫn chưa nhận ra được ai đứng sau bọn họ, rất nhiều công việc đều do Úc Diệu Đồng dựa vào bản lĩnh của mình mà làm, cô ta cũng rất có năng lực
-Rất có năng lực? Haha, càng có năng lực càng tốt, tôi lại rất thích những cô gái có năng lực, hi vọng khi lên giường cô ta cũng có năng lực như vậy, loại phụ nữ này mặc dù hơi già một chút, nhưng làm món ăn khai vị thì cũng không tệ
Viễn Kỳ Bân không kiêng nể gì cười ha hả, nhưng trên mặt không có chút nào là đang cười.
Cô gái mặc đồ công sở đó tựa như Viễn Kỳ Bân chưa hề cười ha hả như vậy, vẫn bình tĩnh như cũ, nói:
-Ninh Khinh Tuyết không biết tại sao đột nhiên rời Yến Kinh, đến lúc chúng ta tìm được cô ta đang ở Ninh Hải, thì cô ta lại rời Ninh Hải. Cô ta vừa mới bay đến Hongkong, đang ở sân bay Hongkong đợi chuyến bay đi đến San Francisco.
Viễn Kỳ Bân ngừng lại, y nghi hoặc nhíu mày lại, lúc này là lúc công ty dược phẩm Phi Dụ đang trong thời điểm huy hoàng nhất, lúc này, Ninh Khinh Tuyết là một chủ tịch làm sao có thể đi như vậy? Nhưng cô ta đi một mình, đối với mình mà nói lại càng có lợi.
-Có điều tra việc người phụ nữ này đã hết hôn chưa hay không?
Viễn Kỳ Bân dẹp bỏ những nghi ngờ trong lòng, tiếp tục hỏi.
-Có ạ, cô ta thực ra đã kết hôn rồi. Chồng cô ta từng là thiếu gia của Diệp gia, chỉ là bởi vì không được chào đón, thậm chí còn bị điều tra ra là một đứa con hoang, đã bị đuổi ra khỏi Diệp gia. Nhưng sau khi hắn và Ninh Khinh Tuyết kết hôn, hắn rất nhanh đã mất tích rồi.
Cô gái này trả lời một cách tỉ mỉ.
Viễn Kỳ Bân đi đến phía sau cô gái này, đưa tay ra nắm lấy mông cô ta, dùng sức mà xoa nắn:
-Không tệ, không tệ.
Cũng không biết là y nói những lời của cô gái này không tệ hay là mông cô ta không tệ.
Cô gái mặc đồ công sở này bị Viễn Kỳ Bân nắn mông như vậy, nhưng nét mặt của cô ta hoàn toàn bình tĩnh, dường như không bị bất cứ ai quấy rầy.
Đúng lúc Viễn Kỳ Bân vừa mới đưa tay ra cho vào ngực cô ta thì có tiếng chuông điện thoại reo.
Viễn Kỳ Bân rút tay ra, nghe điện thoại, nhưng chỉ nói mấy câu, y liền nhanh chóng đặt điện thoại xuống, bảo với cô gái kia:
-Cô ra ngoài trước đi.
-Vâng.
Cô gái mặc đồ công sở bình tĩnh bước ra khỏi văn phòng của Viễn Kỳ Bân, thậm chí cũng không chỉnh sửa lại trang phục vừa bị xoa nắn như vậy.
Thấy cô gái này đi ra ngoài, Viễn Kỳ Bân mới bấm lại điện thoại, nhưng tiếng nói chuyện lần này trở nên bình tĩnh và thâm trầm hơn, nếu có người đang đứng trong này nghe, tuyệt đối không thể tưởng tượng được người đang nói chuyện là Viễn Kỳ Bân mà vừa rồi còn tức giận không kiềm chế được, phải thông qua việc đập phá đồ đạc để trút giận.
-Chú Bình, cha cháu nói thế nào?
Giọng nói của y không còn nghe thấy chút cảm xúc nào trong đó nữa.
Một giọng nói của một người trung niên rõ ràng, vô cùng hồn hậu truyền tới:
-Thiếu gia, chủ tịch đang ở đây, đợi tôi đưa điện thoại qua đó.
Rất nhanh giọng nói trong điện thoại trở thành giọng nói có vẻ già nua:
-Bân à, sự việc lần này cha đã biết. Cái công ty dược phẩm Lạc Nguyệt kia quả thực rất kiêu ngạo, nhưng trước khi chúng ta động thủ, nhất định phải điều tra kĩ càng, nguyên tắc hành sự của Viễn gia chúng ta là, cẩn thận trong hành động, nóng nảy khi trả thù. Cố gắng không đắc tội bừa bãi, nhưng đã đắc tội rồi thì phải giáng một gậy chết tươi, tuyệt đối không thể cho đối thủ một chút cơ hội nào.
-Vâng, thưa cha, con đã điều tra về công ty dược phẩm Lạc Nguyệt, nhưng vẫn chưa biết bọn chúng có chỗ dựa vững chắc đến thế nào. Vừa rồi con mới nhận được tin, Ninh Khinh Tuyết đang chuẩn bị chuyển chuyến bay, hai tiếng sau là cô ta có mặt ở trên máy bay tới Mĩ rồi.
Lúc này giọng nói của Viễn Kỳ Bân không những đã trở nên cung kính ấm áp, mà ngữ khí cũng tràn đầy lí trí.
-Ừ, tuy nhiên con không nên coi thường chồng của Ninh Khinh Tuyết, mặc dù hắn đã mất tích, nhưng từ những người còn lại trong Tống gia bị trục xuất ra khỏi Yến Kinh, ta biết rằng tên Diệp Mặc kia không đơn giản đâu. Lúc đó gia trưởng của Tống gia đã ra mệnh lệnh, con cháu Tống gia không được đi khiêu khích Diệp Mặc. Mặc dù không biết có quan hệ gì với Diệp gia hay không, nhưng đã ra mệnh lệnh này thì nhất định chúng ta cần phải chú ý hơn với tên Diệp Mặc này.
Sau khi nghe Viễn Kỳ Bân nói, giọng nói trong điện thoại đã rõ ràng có chút tán thưởng, nhưng vẫn hết sức cẩn thận.
Viễn Kỳ Bân lập tức cung kính trả lời:
-Con biết rồi, nhưng Tống gia và Diệp gia cũng không lợi hại như lời đồn thổi, đối thủ của họ cũng không hề xuất chiêu, hai nhà đó đều lần lượt bắt đầu rơi rụng rồi, Tống gia lại càng mờ nhạt đi trong Yến Kinh này.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật