Lúc này, không ngờ trong đại viện Diệp gia có mười cái quan tài. Bên trong đều là người trực hệ Diệp gia. Nhưng mặt Diệp Bắc Vinh lại trầm như nước ngồi ở đại sảnh nghị sự, không nói được một lời.
Bên tai ông ta vẫn còn nghe thấy lời nói kiêu ngạo của đám người kia.
- Diệp Bắc Vinh, ngày đầu tiên là mười người. Ngày hôm sau chính là năm mươi người. Nếu đến ngày thứ ba chúng tôi còn chưa nhìn thấy Diệp Mặc, Diệp gia từ nay về sau biến mất khỏi Yến Kinh.
Hôm nay đã là ngày hôm sau rồi. Mặc dù có rất nhiều cảnh sát có vũ trang tới hỗ trợ, nhưng không người nào dám nổ súng. Hoặc là nói không ai có thể biết hung thủ đến lúc nào, xuất hiện ở chỗ nào. Cũng có thể nói là, bọn họ chỉ vâng mệnh đến bảo vệ Diệp gia, nhưng không được lệnh phải giết chết hung thủ.
Đương nhiên Diệp Bắc Vinh biết lý do. Đây là vì quốc gia và Ẩn Môn đã thỏa thuận, hai bên không được chủ động khiêu khích. Nếu quốc gia chủ động khiêu khích Ẩn Môn, thậm chí giết người trong Ẩn Môn, Ẩn Môn có thể giết không tha người khiêu khích, quốc gia không được nhúng tay vào.
Nếu một người nào đó trong Ẩn Môn hoặc là môn phái động tới lợi ích của quốc gia, quốc gia có thể bằng bất kể giá nào, loại bỏ người hoặc môn phái này, người còn lại không được động thủ.
Nhưng quốc gia dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của Ẩn Môn, tất nhiên vì trong Ẩn Môn quả thật có vài người có tài năng lớn, thậm chí động vào chỗ nào, chỗ đó có thể bị tiêu diệt. Bất quá việc quan trọng hơn là, Ẩn Môn tạo thành một bộ phận quan trọng của quốc gia. Thậm chí trong đấu tranh gay gắt trên quốc tế, lực lượng chủ yếu của quốc gia đều đến từ Ẩn Môn.
Bây giờ, Diệp Mặc chủ động khiêu khích phái Hợp Lưu trong Ẩn Môn, thậm chí còn giết bảy người của họ, cho nên người phái Hợp Lưu đã tìm tới cửa. Nếu không phải Hàn Tại Tân ra mặt, nói không chừng trong ngày đầu tiên, phái Hợp Lưu đã tiêu diệt Diệp gia. Nhưng cho dù Hàn Tại Tân ra mặt, cũng chỉ trì hoãn được hai ngày mà thôi. Diệp gia vẫn phải trả giá vài mạng người.
Dân chúng bình thường căn bản sẽ không biết thế giới này còn có Ẩn Môn tồn tại, càng không biết hiện tại Diệp gia gặp phải cảnh sống chết tồn vong.
...
- Lần này người phái Hợp Lưu thật sự quá kiêu ngạo. Chẳng lẽ còn cho rằng chúng ta thật sự sợ bọn họ sao?
Trương Quật rất tức giận. Diệp gia gặp chuyện không may, anh ta là người đầu tiên qua đó. Nhưng ngày hôm qua, anh ta bị người ta đánh trọng thương. Hiện tại nội thương còn chưa khỏi hẳn. Nếu không vì thân phận của anh ta, nói không chừng ngày hôm qua anh ta đã bị giết cùng với mấy người của Diệp Gia.
Hàn Tại Tân lắc đầu.
- Đương nhiên chúng ta sẽ không sợ. Nhưng chúng ta cũng không có cách nào tiêu diệt được tất cả bọn họ. Nếu bọn họ thật sự muốn giết sạch Diệp gia, cho dù chúng ta phái thêm cảnh sát vũ trang, cũng không ngăn cản được. Cậu có thể giết một hai người, nhưng chẳng lẽ cậu có thể giết được tất cả người trong Ẩn Môn sao? Quốc gia đối đãi Ẩn Môn, dựa vào một nguyên tắc, không được giết.
- Hẳn là lão Đàm đã đạt tới Tiên Thiên. Đối phó với một phái Hợp Lưu không có Tiên Thiên, không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Chần chừ một lát, Trương Quật vẫn nói. Quan hệ giữa anh ta và Diệp Mặc không tồi. Hiện tại người phái Hợp Lưu muốn giết sạch người nhà của Diệp Mặc, anh ta chắc chắn sẽ không trơ mắt đứng nhìn. Nhưng anh ta lại không phải là đối thủ của bọn họ. Hơn nữa bọn họ cũng không nhìn thấy người phái Hợp Lưu ra vào trụ sở Diệp gia thế nào. Có thể nói là không chỗ để gắng sức. Anh ta biết lão Hàn nói đúng. Người ta thật sự muốn giết sạch Diệp gia, cho dù mỗi ngày bọn họ đều trấn giữ ở đây cũng không có tác dụng.
Hàn Tại Tân không trả lời câu hỏi của Trương Quật, chỉ nói:
- Lão Đàm xuất thân từ Ẩn Môn. Hơn nữa lão Phong cũng xuất thân từ Ẩn Môn. Cao thủ trong Ẩn Môn lại xuất hiện tầng tầng lớp lớp. Nhưng có ai biết bọn họ đã là cao thủ Tiên Thiên hay chưa? Cho tới nay Ẩn Môn đều có cống hiến cho quốc gia. Nếu trong chuyện này, chúng ta hoàn toàn đứng ở góc độ của Diệp gia, sợ là không ổn.
- Bất quá Diệp gia và Âu Gia khác nhau. Hẳn là lão Đàm sẽ không bỏ mặc, cuối cùng sẽ khuyên bảo phái Hợp Lưu từ bỏ ý định đối phó Diệp gia. Chỉ có điều hiện tại Diệp Mặc không xuất hiện, không dễ nói chuyện mà thôi.
- Hừ, Diệp gia quá mức kiêu ngạo. Cái tên Diệp Mặc kia dám giết mấy người phái Hợp Lưu. Tôi nghe nói Đoạn Quyền Đường cũng vì hắn mà bị diệt môn. Lúc này nếu Diệp Mặc không nói rõ, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của Diệp gia
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến. Trương Quật và Hàn Tại Tân lập tức cảm thấy kinh ngạc.
Trương Quật liền chạy đến trong sân kiểm tra một hồi, sau đó quay trở về nói:
- Vừa rồi là lão Đàm. Hẳn là ông ta vừa tới một chuyến lại đi rồi.
Hàn Tại Tân cau mày, sau một lúc lâu mới thở dài nói:
- Lần này Diệp Mặc sát phạt thực sự có hung hãn một chút, chọc giận lão Đàm. Trương Quật, nếu cậu không liên hệ được với hắn, Diệp Mặc quay trở về cũng chỉ là chịu chết mà thôi. Diệp gia, Diệp gia, ôi...
- Nhưng vừa rồi nghe cách lão Đàm nói, chỉ cần huấn luyện viên Diệp xuất hiện, ông ta sẽ đứng ra biện hộ cho
Trương Quật lập tức nói.
Hàn Tại Tân lắc đầu, không nói gì. Trương Quật không hiểu Đàm Giác, nhưng ông ta lại hiểu rất rõ. Đàm Giác trung thành và tận tâm với quốc gia, nhưng cũng trung thành và tận tâm với Ẩn Môn. Một người như vậy, bảo ông ta tha cho Diệp Mặc người đã giết mấy người trong phái Hợp Lưu là một trong sáu phái lớn của Ẩn Môn, tuyệt đối không có khả năng. Hơn nữa nghe ông ta nói, Đoạn Quyền Đường cũng bị hủy trong tay Diệp Mặc. Có thể thấy Đàm Giác đã sớm có thành kiến với Diệp Mặc. Lúc này chắc hẳn ông ta muốn mượn phái Hợp Lưu diệt Diệp Mặc.
...
Lúc này ở Yến Kinh có một hồ phú quý được gọi là hồ Mễ Dương. Trong một tòa trúc lâu, hai người đàn ông thoạt nhìn chỉ khoảng hơn năm mươi tuổi đang ngồi. Ở bên cạnh còn một cô gái khoảng hai lăm, hai sáu tuổi đang đứng. Cô gái này đứng yên ở bên cạnh, có vẻ điềm tĩnh tao nhã, mà sâu sắc.
- Lão Đàm, ông bế quan một năm. Khi đi ra, tính tình dường như đã thay đổi. Chẳng lẽ ông thật sự muốn người phái Hợp Lưu diệt Diệp gia sao?
Người đàn ông mặc trường bào màu xám có chút lo lắng hỏi.
Một ông cụ gầy gò khác mặc áo trắng hừ lạnh một tiếng nói:
- Tên Diệp Mặc này quá mức kiêu ngạo. Xuống tay quả thực là tàn nhẫn. Rất có thể Nguyên Nghĩa đã chết ở trên tay hắn. Tôi thậm chí nghi ngờ Kiều gia cũng bị hắn tiêu diệt. Chỉ có điều Hàn Tại Tân nói giúp cho hắn, nói chuyện Kiều gia không liên quan đến hắn. Lần này hắn chẳng những diệt Đoạn Quyền Đường, thậm chí còn giết cả mấy người phái Hợp Lưu. Nếu còn để hắn lại, như vậy bảo Đàm Giác tôi làm sao đối mặt được với đồng đạo trong Ẩn Môn?
Người đàn ông áo xám thở dài nói:
- Thủ trưởng đã nói rõ. Trường hợp của Diệp gia khác với Tống Gia, Âu Gia. Hai nhà này bị nghi ngờ là bán nước. Nhưng Diệp gia lại không như vậy. Nếu diệt, sẽ không dễ nói chuyện. Hơn nữa Hoa Hạ rộng lớn, chẳng hiểu tại sao một gia tộc lại bị giết. Chuyện như vậy bất kể thế nào thủ trưởng cũng không cho phép phát sinh. Cho dù là Tống Gia, hiện tại ở thành phố khác vẫn sống tốt. Hơn nữa, thủ trưởng rất có thiện cảm với Diệp Mặc.
Đàm Giác trầm mặt nói:
- Tôi thiếu Tống Nguyên Nghĩa một ân tình. Lần này coi như hoàn trả lại cho ông ta. Không ngờ được trong lúc chúng tôi bế quan, lại xuất hiện một yêu nghiệt như thế. Tôi sẽ nói chuyện với thủ trưởng. Giết người đền mạng. Không giết tất cả người của Diệp gia để trút giận cho người phái Hợp Lưu đã bị giết, nhưng Diệp Lăng và Diệp Tử Phong nhất định phải chết. Dựa vào cái gì chỉ có Diệp Mặc hắn giết người, người khác lại không động được tới Diệp Mặc hắn?
Sau khi người đàn ông áo xám trầm mặc một lúc lâu nói:
- Tôi biết anh bởi vì Tống Nguyên Nghĩa và Cung Tự Tại chết trong tay Diệp Mặc, mới làm như thế. Bất quá tôi nghĩ quốc gia còn có pháp luật. Nếu mọi chuyện đều xử lý theo cách làm của giang hồ, quốc gia sẽ không cho phép. Tuy rằng Ẩn Môn có thực lực mạnh, nhưng nếu quân đội quốc gia chúng ta và cao thủ cổ võ Ẩn Môn giết hại lẫn nhau, sẽ khiến những kẻ có dã tâm lang sói nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng. Như vậy chúng ta tu luyện võ công có ý nghĩa gì nữa. Còn mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông?
Nhìn sắc mặt Đàm Giác âm trầm, người đàn ông áo xám lại nói:
- Hơn nữa lần này hai người chúng ta cùng nhau bế quan, anh đột phá đến Tiên Thiên. Có thể nói là đứng ở trên đỉnh cao của thế giới này. Tu vi càng cao làm việc lại càng phải cẩn thận, nếu không hối hận cũng không kịp.
- Đợi thêm một ngày nữa đi. Nếu hôm nay Diệp Mặc còn không trở lại, Diệp Lăng và Diệp Tử Phong nhất định phải chết. Về phần những người còn lại, phải xem phái Hợp Lưu nói thế nào. Nếu người phái Hợp Lưu đến, cũng không phải là bây giờ. Ít nhất phải chờ tới buổi tối mới có thể qua.
Sau một lúc lâu Đàm Giác mới đáp lại.
Người đàn ông áo xám im lặng nói:
- Tôi nghe lão Hàn nói, Diệp Mặc là một nhân tài không tồi, chỉ có điều lòng sát phạt có chút mãnh liệt. Ôi, hắn cũng nên nhận lấy một vài bài học. Người trẻ tuổi, tâm khí quá thịnh.
...
- Chú hai, hay là để Diệp Lăng và Tử Phong đi trước.
Trong phòng họp của Diệp gia, không khí nặng nề khiến người ta cảm thấy khó thở. Diệp Lang chủ động mở miệng nói.
Diệp Bắc Vinh lắc đầu.
- Không có tác dụng. Đừng nói hiện tại hai chân của Tử Phong đã bị người phái Hợp Lưu đánh gãy, hơn nữa chú dám khẳng định, hiện tại chỉ cần người Diệp Gia vừa ra ngoài, sẽ lập tức bị người phái Hợp Lưu giết chết. Tuy rằng không ai nhìn thấy bọn họ ở chỗ nào, nhưng chỉ cần người của chúng ta ra ngoài, lập tức liền có người của bọn họ xuất hiện.
- Cháu sẽ không đi. Anh cháu biết tin, khẳng định sẽ quay trở về.
Diệp Lăng dụi con mắt sưng đỏ nói. Trên mặt cô còn in rõ một bàn tay. Đối với Diệp gia mà nói, ngày hôm qua quả thực chính là một tai họa. Nếu không phải lão Hàn tới, không biết những người đó còn muốn giết bao nhiêu người.
Anh hai vừa đi ra nói một câu, đã bị đánh gãy hai chân. Sở dĩ bọn họ không giết anh hai, chính là chờ anh cả Diệp Mặc quay trở về. Đối với Diệp Lăng cô cũng vậy. Bọn họ không giết cô, là vì bọn họ biết người Diệp Gia đều chạy không thoát. Bọn họ từng nói phải giết mình và anh hai trước mặt anh cả, để anh cả biết hậu quả khi đắc tội với Ẩn Môn.
Diệp Lăng vừa dứt lời, đã có người nhìn cô với ánh mắt không tốt. Bởi vì chuyện lần này hoàn toàn là do Diệp Mặc gây ra. Nếu không phải vì Diệp Mặc, Diệp gia sẽ không gặp tai họa lớn như vậy. Mà Diệp Mặc gây ra chuyện, không ngờ lại không trở về. Nếu không phải sợ sau này Diệp Mặc sẽ trả thù, sớm đã có người đứng ra mắng hắn.
Diệp Bắc Vinh nhìn người của Diệp gia đang đứng ở xung quanh. Ông ta biết những người này đang nghĩ thế nào. Ngay lập tức, ông ta thản nhiên nói:
- Bây giờ là thời điểm sống chết tồn vong của Diệp gia, không phải là thời điểm oán trời trách đất. Nếu không có Diệp Mặc, có lẽ Diệp gia đã sớm bị Tống Gia tiêu diệt tới mức cặn bã xương cốt cũng không còn. Hiện tại chỉ là đổi cách thức mà thôi. Kết quả lại không khác nhau là mấy.
- Ông nội, vì sao không ai để ý tới chúng ta?
Bởi vì có người nói chuyện, phá vỡ không khí nặng nề ngạt thở này, một con cháu Diệp gia tuổi còn trẻ nói.
Diệp Lang liếc mắt nhìn anh ta một cái nói:
- Hiện tại người Phi Tuyết đều đang bảo vệ Diệp gia chúng ta. Hơn nữa bên ngoài còn có quân đội, cảnh sát vũ trang bảo hộ. Nhưng điều này có tác dụng không? Khi bọn họ đi, có người nào bắt được một hung thủ không? Hơn nữa tôi khẳng định hôm nay khi bọn họ đến, vẫn không có người nào phát hiện được.
- Cậu nói đúng. Chúng tôi đã đến đây. Đúng là quả thật không ai phát hiện. Nếu phái Hợp Lưu muốn tiêu diệt Diệp gia, ngay cả Thiên Vương lão tử đến đây cũng không làm được gì.
Một giọng nói vang vọng tới, tiếp lời Diệp Lang vừa nói. Lời nói vừa dứt, bốn người đàn ông đã đột ngột xuất hiện trong phòng họp của Diệp gia. Thậm chí không ai nhìn thấy bọn họ vào bằng cách nào.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật