Trang chủ » Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi » Chương 261: Bác sĩ chưa tốt nghiệp

Chương 261: Bác sĩ chưa tốt nghiệp

- A...

Nhiếp Vô Biên thật sự không ngờ được, Diệp Mặc nói chuyện thoải mái như vậy, không ngờ lại bảo anh ta ra ngoài giết người. Vậy chẳng phải anh ta có thể mượn cơ hội chạy trốn sao?

- Nếu anh muốn chạy trốn, anh cứ việc trốn thử xem.

Giọng nói của Diệp Mặc lạnh như băng.

- Không, tôi tuyệt đối không dám chạy trốn.

Nhiếp Vô Biên vội vàng lui ra ngoài. Anh ta không dám cò kè mặc cả. Bởi vì anh ta biết, người thanh niên trước mắt này làm chuyện này, có lẽ còn nhanh hơn mình. Anh ta thầm nghĩ nếu mình nghe lời, nói không chừng cuối cùng người thanh niên này có thể sẽ tha cho anh ta.

Khiêm Hòa thấy Nhiếp Vô Biên đã ra ngoài giết người, chân gã càng run rẩy hơn.

- Anh rất kiêu ngạo phải không? Không ngờ làm chó cũng sảng khoái như vậy? Nói đi, Nhiếp Vô Biên còn có bao nhiêu người ở Đàn Đô?

Diệp Mặc nghĩ nếu một đao đâm chết tên khốn Khiêm Hòa này là quá tiện nghi cho gã.

Lúc này Khiêm Hòa mới thoáng cảm thấy bình tĩnh hơn một chút. Vừa nghe thấy Diệp Mặc hỏi vậy, vội vàng nói:

- Mọi... mọi người đều ở trong này. Bởi vì, bởi vì cuối tháng anh ta lại phải đi về một lần. Tôi không biết gì nữa...

- Nếu anh không biết gì cả, vậy đi chết đi.

Diệp Mặc thuận tay đánh ra một quả cầu lửa. Chỉ có điều quả cầu lửa này từ trong phát ra.

Khiêm Hòa bị quả cầu lửa của Diệp Mặc vây quanh, trong lúc nhất thời không thể chết được, chỉ có thể ở bên trong kêu gào. Nhưng dù gã kêu gào như thế nào, lại không phát ra được tiếng động nào.

Trong thời gian ngắn ngủi, Nhiếp Vô Biên đã giết hết tất cả mọi người, sau đó đi vào. Anh ta nhìn thấy Khiêm Hòa đang ở trong quả cầu lửa dần dần tuyệt vọng, lập tức cảm giác phía sau lưng giống như bị rắn cắn. Không ngờ người này có thể khống chế lửa khủng khiếp đến mức này, khiến Khiêm Hòa chết cháy bên trong quả cầu lửa.

Rất cuộc Nhiếp Vô Biên không nhịn được, bắt đầu co chân bỏ chạy. Chẳng thà anh ta tự sát, cũng không muốn bị lửa dần dần thiêu đốt tới chết như Khiêm Hòa. Người thanh niên trước mắt này không phải là người. Hắn là ma quỷ. Nhiếp Vô Biên giết người vô số, sao lại gặp phải ma quỷ như vậy.

Nhưng anh ta chỉ trốn tới cửa liền có một quả cầu lửa cháy lên từ đan điền của anh ta. Anh ta cảm giác được toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều bị thiêu đốt. Cuối cùng anh ta đã hiểu được lời Diệp Mặc đã nói. Khiêm Hòa là đốt từ bên ngoài vào trong. Nhưng anh ta lại bị đốt từ bên trong ra ngoài. Nhiếp Vô Biên không thể chịu đựng được sự dày vò này, trực tiếp nâng tay lên vỗ vào gáy của mình.

Diệp Mặc không hề nhìn xem Khiêm Hòa còn thở hay không. Hắn ôm lấy em gái, lại mang theo Hà Kỳ, rời khỏi biệt thự. Thuận tay, hắn ném mấy quả cầu lửa ở phía ngoài biệt thự.

Ánh lửa dần dần lớn lên, trong lòng Diệp Mặc lại cảm thán. Không ngờ hắn đã phá hủy biệt thự này tới hai lần.

Bất quá hắn biết sau khi ngọn lửa lớn hơn, sẽ nhanh chóng có người đi qua. Hắn sợ phiền toái, liền dẫn theo em gái và Hà Kỳ nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Khi tới gần nội thành, hắn đánh thức Hà Kỳ. Khi cô còn chưa kịp phản ứng, hắn đã dẫn Đường Bắc Vi rời khỏi đó.

- Anh, chúng ta đã ra khỏi đó rồi sao?

Khi Đường Bắc Vi tỉnh lại, phát hiện cô đã ở trong nội thành. Cô biết hẳn là Diệp Mặc đã giải quyết toàn bộ mọi chuyện bên đó, mới mang cô quay trở về.

Diệp Mặc gật đầu:

- Đã giải quyết xong rồi. Ở trường học, em còn thứ gì không. Nếu thật sự không có gì, chúng ta đi luôn bây giờ. Anh dẫn em đi đua xe. Sau khi trận đấu kết thúc, chúng ta phải đi Yến Kinh. Nếu như có gì, vậy đi lấy luôn đi.

Đường Bắc Vi biết Diệp Mặc nói đã giải quyết, có lẽ thực sự đã hoàn toàn giải quyết xong chuyện này. Trong lòng cô liền hạ quyết tâm.

- Em còn có chút đồ lặt vặt. Còn nữa, em muốn chào mấy người ở cùng ký túc xá một tiếng. Ngoài ra em còn có một bạn học đang ở trong bệnh viện. Sau khi cô ấy cho em mượn điện thoại, đã bị người của Khiêm Hòa đánh bị thương. Em vẫn chưa thể đi thăm cô ấy.

- Được, vậy chúng ta vào bệnh viện trước. Anh sẽ trị thương giúp bạn học của em một chút.

Bạn học của Đường Bắc Vi vì cô nên mới bị người ta đánh trọng thương. Đương nhiên hắn phải đi giúp.

Bệnh viện Đàn Khang.

Vẻ mặt Túy Viện Viện có phần mờ mịt, nhìn chằm chằm vào trần nhà. Cô không biết tương lai của mình sẽ ra sao. Cô chỉ cho Bắc Vi mượn điện thoại dùng một chút, đã bị người đánh gãy hai chân. Hơn nữa xương sườn cũng bị gãy ba cái. Bệnh viện kiểm tra kết luận là cần phải cưa chân. Thậm chí cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn.

Cô không cam lòng. Cô mới hơn hai mươi tuổi. Không ngờ, cả đời chỉ vì vậy đã bị hủy. Nhưng cô không dám đi báo cảnh sát. Bởi vì cô hiểu báo cảnh sát có thể sẽ càng thảm hại hơn. Thế lực kia không phải là thế lực đơn giản. Thiến Thiến cũng bị buộc phải nhảy lầu. Tuy rằng cô có chút hối hận đã cho Bắc Vi mượn điện thoại, nhưng cô không trách Đường Bắc Vi. Vởi vì cô biết có thể Đường Bắc Vi sẽ có kết cục còn thảm hơn cả cô.

Mẹ Túy Viện Viện đã khóc đỏ cả mắt. Cha của cô chỉ nói một câu muốn báo cảnh sát, cũng bị đánh. Tuy rằng chỉ là vết thương nhẹ, nhưng cả nhà Túy Viện Viện đã biết, bọn họ căn bản không đấu lại người ta.

- Viện Viện, cô thế nào rồi?

Đường Bắc Vi đẩy cửa phòng bệnh của Túy Viện Viện ra, thấy hai mắt Viện Viện đờ đẫn, trong lòng cảm thấy áy náy. Nếu không vì cô, Túy Viện Viện sẽ không rơi vào tình cảnh này.

Túy Viện Viện ngẩn người ra. Vài giây sau, cô mới kịp phản ứng:

- Bắc Vi, sao cô lại tới đây? Cô còn không chạy nhanh đi, ở lại đây làm gì? Hắn là ai vậy?

Sau khi Túy Viện Viện nói xong, lúc này mới thấy Diệp Mặc đứng ở sau lưng Đường Bắc Vi. Trong lòng cô lập tức tưởng rằng Diệp Mặc là người giám thị Đường Bắc Vi.

Đôi mắt Đường Bắc Vi đỏ hồng.

- Viện Viện, anh ấy là anh trai tớ, Diệp Mặc. Rất xin lỗi, là tớ đã làm liên lụy tới cậu.

- Hả, chính là người anh trai mà cậu nói có thể đến cứu cậu sao? Anh ta thật sự cứu được cậu ra sao?

Túy Viện Viện hoảng sợ nhìn Diệp Mặc. Cô và Đường Bắc Vi ở cùng một ký túc xá, đương nhiên cô biết chuyện của Đường Bắc Vi, cũng biết Đường Bắc Vi đã tìm được anh trai của cô, đồng thời anh trai cô sẽ đến đưa cô đi.

Diệp Mặc đi tới.

- Xin chào Viện Viện. Tôi là anh trai của Bắc Vi, Diệp Mặc. Rất xin lỗi, Bắc Vi đã liên lụy đến cô.

Cô gái này có làn da rất trắng, tuy rằng diện mạo bình thường, nhưng gương mặt tròn thực sự khiến người ta yêu thích.

Ánh mắt Túy Viện Viện trở nên ảm đạm, ngay lập tức đã nói:

- Có lẽ đây là số mạng của tôi. Chuyện này cũng không thể trách Bắc Vi...

Mặc dù có thể thấy được chút hối hận trong mắt Túy Viện Viện, nhưng Diệp Mặc vẫn vô cùng cảm kích đối với cô gái này. Một cô gái chỉ ở cùng ký túc xá với Đường Bắc Vi có thể làm được như vậy, chứng tỏ cô là một người rất tốt. Có lẽ trước khi cô cho mượn điện thoại, biết sẽ có hậu quả thế nào, nhưng cô vẫn đưa điện thoại cho Đường Bắc Vi mượn.

- Viện Viện, cậu không cần lo lắng. Anh trai tớ nói có thể chữa khỏi chân cho cậu...

Đường Bắc Vi đi đến trước mặt Túy Viện Viện, nhỏ giọng an ủi nói.

Túy Viện Viện lập tức giật mình. Tuy nhiên cô nhanh chóng phản ứng, ôm lấy tay Đường Bắc Vi, có chút run rẩy nói:

- Bắc Vi, cậu nói chân tớ còn có thể chữa được, thật sao?

- Đúng vậy. Tôi khẳng định có thể chữa khỏi chân của cô. Thậm chí còn khỏe mạnh hơn cả lúc cô chưa bị thương.

Diệp Mặc ngắt lời đáp lại.

Tuy rằng Túy Viện Viện đã được báo xương cốt bị hoại tử dập nát, nhưng cô tin tưởng Bắc Vi sẽ không nói dối. Cô là bạn học của Đường Bắc Vi nhiều năm như vậy, cô rất tin tưởng vào nhân phẩm của Đường Bắc Vi. Tuy rằng trong trường hợp này hoàn toàn không có khả năng chữa được, nhưng khát vọng được khỏe mạnh khiến cô chẳng thà tin tưởng lời Đường Bắc Vi và anh trai Bắc Vi nói là sự thật.

- Viện Viện, Chủ nhiệm Lưu đã qua đây. Ông ấy là bác sĩ khoa chỉnh hình...

Một người phụ nữ trông tiều tụy, vừa đẩy cửa vào, vừa nói. Nhưng khi nhìn thấy Diệp Mặc và Đường Bắc Vi, bà lập tức ngừng lại, có chút cảnh giác nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc.

Vì Diệp Mặc nói có thể chữa được cái chân bị thương của cô, cho nên tâm trạng Túy Viện Viện trở nên sáng sủa hơn một chút. Cô vội vàng nói:

- Mẹ. Cô ấy là Đường Bắc Vi bạn học của con. Đây là anh trai cô ấy, Diệp Mặc. Anh trai cô ấy có thể chữa khỏi hoàn toàn cho chân của con.

Người phụ nữ trông có vẻ tiều tụy nghe nói tới tên Đường Bắc Vi, sắc mặt lập tức có chút khó coi. Con gái mình vì cô ta nên mới biến thành như vậy. Tuy nhiên bà lại không nói gì thêm.

Nhưng ngược lại, người được gọi là Chủ nhiệm Lưu liếc mắt nhìn Diệp Mặc một cái.

- Không biết trời cao đất dày. Đây là lần đầu tiên tôi nghe người ta nói chân trong trường hợp này còn có thể chữa khỏi hoàn toàn. Bạn học, hẳn là vừa mới lấy được bằng tốt nghiệp hả?

Rất rõ ràng, Chủ nhiệm Lưu đã xem Diệp Mặc trở thành một kẻ gà mờ vừa mới tốt nghiệp.

- Anh nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh trị không hết bệnh thì anh trai tôi cũng trị không hết sao? Anh quá coi thường người khác mà.

Tính tình Đường Bắc Vi ngoài mềm trong cứng. Hơn nữa, hiện tại Diệp Mặc trong lòng cô chính là sự tồn tại không thể dao động. Vậy mà tay bác sĩ này lại dám chất vấn anh trai mình.

Diệp Mặc khoát tay, ngăn cản Đường Bắc Vi nổi giận. Hắn nhìn Chủ nhiệm Lưu nói:

- Anh trị không hết không có nghĩa là người khác trị không hết. Tuy nhiên đúng là tôi còn chưa lấy bằng tốt nghiệp.

Sắc mặt Chủ nhiệm Lưu lập tức trở nên khó coi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Mặc một cái.

- Tốt lắm, vậy anh chữa đi. Chị Phó, không phải tôi không giúp. Hiện tại đã có bác sĩ cao cấp hơn đến chữa bệnh cho con gái chị rồi. Xin chào.

Nói xong không ngờ Chủ nhiệm Lưu này liền xoay người rời đi. Mẹ Túy Viện Viện vội vàng chạy theo. Bà thật vất vả bỏ ra một khoản tiền lớn mới mời được một bác sĩ chuyên khoa, nhưng lại bị người thanh niên trẻ không hiểu chuyện này nói mấy câu, đã bỏ đi rồi.

Sau một lúc lâu, sắc mặt mẹ Túy Viện Viện có chút khó coi một mình quay lại. Trong lòng bà thực sự không thoải mái. Không nói tới việc con gái bị Đường Bắc Vi liên lụy đến mức này, hiện tại bà mời một bác sĩ chuyên ngành tới chữa trị cho con gái, anh trai Đường Bắc Vi lại làm anh ta tức giận bỏ đi. Nếu bà có thể cao hứng mới là chuyện lạ.

- Mẹ, anh trai Diệp Mặc thật sự có thể giúp con chữa bệnh. Con không muốn cưa chân. Con tin Bắc Vi.

Túy Viện Viện vẫn không muốn bị cưa chân. Một khi bị cưa chân, cô thật sự trở thành một người tàn phế. Về phần cô nói tin tưởng Diệp Mặc, chẳng qua chỉ muốn kéo dài thời gian bị cưa chân.

Mẹ Túy Viện Viện thở dài. Bà biết tâm tư của con gái, nhưng bà lại không có cách gì.

- Bác gái, cháu rất xin lỗi về chuyện của Viện Viện. Nhưng xin bác yên tâm, không cần nói tới việc cô ấy bị như vậy là vì Bắc Vi, chỉ riêng việc cô ấy là bạn của Bắc Vi, cháu cũng sẽ giúp chữa khỏi cho cô ấy. Xin bác gái cứ yên tâm.

Diệp Mặc chủ động nói. Tuy rằng sắc mặt mẹ Túy Viện Viện rất khó coi, nhưng hắn có thể hiểu được.

- Ôi....

Mẹ Túy Viện Viện thở dài, lại không nói gì nữa.

Diệp Mặc đi đến trước giường bệnh của Túy Viện Viện, nhìn cô nói:

- Cô không cần lo lắng. Hiện tại tôi sẽ chữa bệnh giúp cô.

Mấy người đều sững sờ nhìn Diệp Mặc. Hiện tại dùng cái gì để chữa bệnh. Trong tay Diệp Mặc cũng không có bất kỳ phương tiện nào mà?

Diệp Mặc mỉm cười, giống như làm ảo thuật lấy ra một hộp kim châm. Sau đó hắn nói Đường Bắc Vi, vén chăn lên giúp hắn.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật