Trang chủ » Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi » Chương 201: Gặp lại khi khó khăn

Chương 201: Gặp lại khi khó khăn

Tốc độ khi leo xuống vách núi so với bò lên nguy hiểm rất nhiều. Nhưng tốc độ truợt cũng nhanh lắm. Ninh Khinh Tuyết không biết dây thừng này là làm từ vật gì, cuốn trên tay không ngờ một chút cũng không trượt, nhưng cô không có găng tay, găng tay đã bị mất trên dường rồi. Mới trượt xuống gần hai trăm mét, cô đã cảm giác được da trong lòng bàn tay bị bong tróc.

Mặc dù như thế, Ninh Khinh Tuyết một chút cũng không dám thả lỏng, trong lòng bàn tay đau đớn, làm cho cô càng thêm chăm chú hơn, thần kinh của cô càng căng ra. Vừa trượt xuống hai trăm mét, Ninh Khinh Tuyết cảm giác được tay của mình từng đợt như nhũn ra. Cô không thể không tìm một khối đá lớn hơn lồi ra ngồi xuống, bắt đầu miệng thở thở dốc.

Cánh tay chẳng những nhũn ra hơn nữa còn đau nhức, nhưng Ninh Khinh Tuyết biết, cô nếu không thể đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm để xuống đáy vực, cô nhất định sẽ không kiên trì nổi. Cô xem lòng bàn tay của mình, đã là một mảnh màu đỏ, da thịt bong tróc, nhưng lúc này cô ngược lại không cảm thấy đau đớn, dường như loại đau đớn xác thịt đã tê liệt.

Đợi hơi thở trở lại bình thường, cô mới lấy ra vài miếng bánh bích quy còn lại, ăn hết tất cả số đó, đem nước còn lại trong bình cũng một lần uống xong, lúc này mới tiếp tục đi xuống.

Ninh Khinh Tuyết không biết mình trượt bao lâu, làm cánh tay cô nhất thời không thể cử động, liền dừng lại một lúc, sau đó lại trượt. Cô thậm chí có chút may mắn chỗ này vách đá chẳng những dốc đứng, còn thường có nơi nghỉ ngơi, nếu không có lẽ cô đã sớm kiên trì không nổi.

Nhìn thấy khi sắc trời đã nhá nhem, Ninh Khinh Tuyết đoán rằng mình đã trượt gần nghìn mét, nhưng không ngờ còn chưa tới đáy. Làm Ninh Khinh Tuyết trượt đến khi hết dây thừng, cô ngây dại, dây thừng không ngờ không đủ dài.

Nhìn xuống vách núi phía dưới, vẫn là sương trắng một mảng, nhìn không thấy đáy, nhưng cô không ngờ đã không thể đi xuống nữa.

Vốn là Ninh Khinh Tuyết hoàn toàn dựa vào ý chí tinh thần để chống đỡ, nhưng lúc này cô dừng lại, bắt lấy dây thừng phía cuối, ngẩng đầu nhìn xem, không ngờ nhìn không thấy đỉnh, cô mới có chút cảm giác choáng váng rồi, thật là vừa rồi chính mình leo từ trên kia xuống dưới đây sao?

Nếu dây thừng không đủ dài, cô chỉ có thể đi xuống dưới, mà nơi cao như vậy, cô có thể trượt xuống đây, nhưng nếu leo lên, tuyệt đối không có khả năng.

Ninh Khinh Tuyết đứng trên mặt một khối đá nhô ra, có chút bàng hoàng. Cô lôi kéo dây thừng bên trên, không biết bước tiếp theo nên làm thế nào cho tốt.

Chẳng lẽ dùng dây thừng của mình đi tiếp? Nhưng nếu nếu chẳng may không đủ dài?

Nếu như sợi dây này sẽ dài thêm 200~300 mét thì tốt rồi, nhưng dây thừng này chỉ dài có như vậy. Ninh Khinh Tuyết ngẩng đầu nhìn mà không thấy đỉnh núi, lại theo bản năng kéo dây thừng xuống, có lẽ cô nghĩ dây thừng liệu bị vướng ở nơi nào hay không. Nhưng cô cũng biết khả năng này không tồn tại, bởi vì cô là từ phía trên leo xuống.

Đang lúc Ninh Khinh Tuyết rơi vào đường cùng, khi chuẩn bị đem 100m dây thừng của mình đi xuống, trong tay cô dây thừng bỗng nhiên nới lỏng một chút, trong lòng cô không hiểu gì cả. Nhìn lại dây thừng kia, không ngờ ào ào rơi xuống.

Ninh Khinh Tuyết lập tức phản ứng, phía trên chỗ buộc chặt đã nới lỏng. Cô lập tức liền áp vào vách núi đá, trong lòng nghĩ đến cũng là nếu chẳng may dây thừng bị khôi đá lớn kia làm đứt, cô chắc chắn cũng sẽ bị kéo xuống vách núi, cuối cùng vẫn là chỉ còn đường chết.

Một tảng đá lớn từ đỉnh núi rơi xuống, mà cách nơi Ninh Khinh Tuyết không xa giống như sao băng rơi xuống. Mang theo gió thậm chí ngay cả tóc Ninh Khinh Tuyết tóc cũng bị gió làm bay.

Thình thịch.

Ninh Khinh Tuyết kịp thời phản ứng, tảng đá lớn đã rơi xuống đáy vách núi, phát ra một tiếng vang nặng nề. Ninh Khinh Tuyết theo phản xạ nhìn dây thừng bên hông mình, vẫn như cũ rất lỏng, trong lòng cô vui vẻ, lập tức hiểu rõ ra, hẳn là sắp tới đáy rồi

Nghĩ đến đây Ninh Khinh Tuyết vội vàng đem dây thừng bên hông thoát ra, sau đó cố định ở mặt đá nhô ra, tiếp tục trượt xuống, chỉ là vừa mới trượt xuống khoảng hai mươi mét, cô đã nhìn thấy đoạn đáy vực, còn lại chỉ có vài mét thôi.

Ninh Khinh Tuyết trong lòng nhẹ đi, cô không ngờ nhìn thấy một mảnh vải rách vướng lại trên cây quả, nhìn qua hình dáng hình như đã thấy lúc trước. Đây là quần áo Diệp Mặc sao? Cô trong lòng nghĩ đến Diệp Mặc, lập tức kích động đứng lên, tay cô mềm nhũn, không ngờ cuối cùng bắt không được dây thừng, cứ như vậy mà rơi xuống. Trong phút chốc Ninh Khinh Tuyết trong lòng một trận kinh hãi, đáng ra sẽ thành công, còn ngã chết sao? Cũng may biết Diệp Mặc thật sự ở trong này.

Ninh Khinh Tuyết rơi xuống đáy vực mới biết được, nơi này cho dù không phải đáy lá khô cũng không chết, huống chi cô rơi xuống nơi rất mềm, thậm chí tất cả đều là lá khô mục nát. nguồn

Rốt cục tới đáy, Ninh Khinh Tuyết cẩn thận rút ra thanh đoản đao, khẩn trương nhìn chung quanh một hồi, ngoại trừ một mảnh vải rách vừa rồi kia, cô không thấy Diệp Mặc, trong lòng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này trời đã tối mịt, ánh trăng sáng lắm.Tuy nhiên ở đáy vực, cũng chỉ có ánh sáng mịt mờ. Cứ như vậy, mơ hồ còn có thể thấy rõ hết thảy trước mắt. Tuy rằng đèn mỏ của cô còn có chút ánh sáng, nhưng Ninh Khinh Tuyết lại luyến tiếc không dùng, cô thực sự sợ bóng tối.

Ninh Khinh Tuyết cầm lấy đoản đao mới đi xa vài mét, đã nhìn thấy một đầu rắn dài, lại bị chém thành hai nửa. Mà miệng vết thương rõ ràng là việc vừa mới xảy ra, Ninh Khinh Tuyết ngây ngẩn cả người.

Cô trong thoáng chốc kích động mắt chỉ muốn khóc, Diệp Mặc thật sự ở trong này, hắn không có chết.

Tuy nhiên cô chỉ mới biết, nơi này cũng không phải an toàn như vậy, đã có loại rắn này, chắc chắn còn nữa. Cô cũng không có bản lĩnh như Diệp Mặc, hiện tại trên người cô tất cả bùa cũng đã tiêu hao, duy nhất có thể dùng chính là một tấm Hỏa Cầu phù, còn có một viên ngọc châu.

Rất nhanh cô đã nhìn thấy một hàng dấu chân, tuy rằng rất mờ, nhưng tại đây lại nhìn xem có chút rõ ràng. Là Diệp Mặc đấy sao? Ninh Khinh Tuyết lấy lại bình tĩnh, đè nén sự kích động trong lòng.

Ninh Khinh Tuyết dọc theo dấu chân cẩn thận đi tới, lại đi tiếp hơn mười mét về sau, hạt châu duy nhất trong tay cô đang phát ra vòng sáng màu vàng, lại lần nữa bắn bong đen văng ra.

Ninh Khinh Tuyết lúc này mới mơ hồ thấy bóng đen kia không giống như mèo, hình như không cái đuôi.

Bóng đen này bị ngọc châu hộ thân Ninh Khinh Tuyết đuổi đi rồi, không ngờ nó không lập tức bỏ chạy, mà là nhìn chằm chằm Ninh Khinh Tuyết, dường như còn định nhào đến một lần.

Ninh Khinh Tuyết lại chỉ có thể cầm đao căng thẳng nhìn chằm chằm bóng đen này, cô biết mình không có bất kỳ sức chống trả, bóng đen này tốc độ căn bản không phải cô có thể ngăn cản lại. Hơn nữa cô hiện tại viên ngọc châu duy nhất cũng dùng mất, trong tay chỉ có còn có một bùa Hỏa Cầu có thể công kích.

Trong mắt Ninh Khinh Tuyết, bóng đen đang lúc tiến gần, như hố trời kia làm cô sợ hãi không có khác biệt. Ninh Khinh Tuyết chỉ có thể nhìn thấy hai điểm ánh sáng màu lục, cái khác đều nhìn không thấy.

Nếu không phải vừa rồi bóng đen này đánh lén cô, cô thật sự nghĩ đến chính là hai tròng mắt đang ngó chừng cô. Cho dù là như vậy, Ninh Khinh Tuyết da đầu cũng bắt đầu căng cứng, thân thể của cô bắt đầu một cơn run rẩy, nhưng cô lại không có bất kỳ đích phương pháp xử lý.

Vừa nhìn thấy hai con mắt kinh khủng này, Ninh Khinh Tuyết cũng không thể chịu đựng được cùng nó giằng co, cô lập tức liền ném bùa hỏa cầu trong tay ra, hô một câu:

- Lâm

"Ầm" một tiếng, hỏa cầu biệt tại đáy vực yên lặng phát ra thanh âm có chút dọa người, ánh lửa chợt lóe lên, bóng đen kia đã lại lủi đi, biến mất không thấy gì nữa.

Ninh Khinh Tuyết lại hơi sửng sốt, Hỏa Cầu phù của cô cứ như vậy dùng hết rồi, cô thật không ngờ 'Hỏa Cầu phù", dùng được. Cô ngây ngẩn một chút, ban đầu 'Trừ tà phù", và 'Bùa hộ mệnh", cô mặc dù biết có thể dùng, nhưng lại không tận mắt chứng kiến như Hỏa Cầu phù này, hiện tại cô là rõ ràng biết rằng bùa là thật sự hữu dụng, hơn nữa còn trực quan như thế.

Chỉ có điều ngơ ngẩn chỉ chốc lát, Ninh Khinh Tuyết chỉ biết, bây giờ là thời điểm cô chạy trốn cái chết, nếu cái bóng đen kia lại đến, chỉ có một con đường chết. Một là cô không có ngọc châu hộ thân, thứ hai không có Hỏa Cầu phù, hiện chỉ duy nhất đoản đao ở trong tay có thể tăng thêm dũng cảm.

Trong khi hỏa cầu lóe sáng, Ninh Khinh Tuyết rất nhanh đã nhìn thấy bụi gai phía trước, hơn nữa ở giữa rõ ràng có một lối đi.

Chẳng lẽ đây là Diệp Mặc mở ra sao? Ninh Khinh Tuyết không chút nghĩ ngợi liền chạy vài bước, vọt vào cái lối đi giữa bụi gai.

Cuối lối đi một mùi máu tanh truyền đến, Ninh Khinh Tuyết vội vàng đem đèn mỏ mở ra, trước mắt một cảnh tượng thiếu chút nữa làm cho cô hồn bay phách lạc. Diệp Mặc ngã trong vũng máu, cùng một con răn lớn nằm cùng một chỗ.

Ninh Khinh Tuyết khẩn trương tiến lên cố hết sức đỡ Diệp Mặc lên, lúc này cô nhìn mới hiểu được, con rắn kia hẳn là bị trường đao trong tay Diệp Mặc chém thành vài khúc. Cô sờ sờ ngực Diệp Mặc, dường như còn có nhịp đập, lúc này Ninh Khinh Tuyết mới nhẹ nhàng thở ra.

Nếu Diệp Mặc thật đã chết rồi, cô không biết mình phải thế nào, Diệp Mặc sẽ là nơi gửi gắm tinh thần của cô, bởi vì hắn ở trong này, cô mới có dũng khí và nghị lực lớn như thế đi tìm, một khi Diệp Mặc đã chết, cho dù cô có dũng khí sống sót, ở cái nơi này cũng sẽ điên mất. Huống chi, cô còn không có dũng khí sống sót.

Ninh Khinh Tuyết cố đem hết sức kéo Diệp Mặc đến trên bờ vách núi cạnh một khối đất trống, cô nhìn trên ngực Diệp Mặc và mình, mới phát hiện trên người Diệp Mặc không ngờ cùng nàng giống nhau, khắp nơi đều là vết thương, hơn nữa còn có vài vết thương miệng rất sâu. Ninh Khinh Tuyết lập tức khóc lên, không biết bước tiếp theo nên làm thế nào cho đúng.

Thật lâu sau cô mới bình tĩnh lại, xoa xoa đôi mắt xưng đỏ, cẩn thận nén ngực Diệp Mặc, cô không biết biện pháp này là có thể khiến hắn tỉnh lại không, nhưng cô không có biện pháp khác.

Diệp Mặc một đao giết chết con rắn, trong lòng nhẹ nhõm, kiệt sức, nhưng không ngờ sẽ hôn mê bất tỉnh. Hắn đang mơ hồ cảm giác có người xoa bóp ở lồng ngực của hắn, hắn theo phản xạ mở mắt.

- Ninh Khinh Tuyết?

Diệp Mặc kinh ngạc kêu lên, Ninh Khinh Tuyết tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ mình nằm mơ sao?

Nghe được giọng nói Diệp Mặc, Ninh Khinh Tuyết như bị sét đánh, động tác trên tay cô dừng lại, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc đang chằm chằm nhìn mình. Sau một lúc lâu mới bỗng nhiên nhào vào lồng ngực Diệp Mặc, "Oa" lên một tiếng khóc nức nở, dường như mấy ngày qua hoảng sợ và sợ hãi, còn có bàng hoàng và cô đơn đều trong tiếng khóc này rồi.

Diệp Mặc nhìn trên người Ninh Khinh Tuyết khắp nơi là vết máu, quần áo đầu tóc rối bời vô cùng, dường như hiểu điều gì, chỉ có điều không biết cô làm sao biết mình ở nơi này. Hắn há miệng thở dốc, theo phản xạ ôm Ninh Khinh Tuyết, khi muốn hỏi cô một chút, lại phát hiện không ngờ Ninh Khinh Tuyết mang theo nước mắt đang ngủ trong lồng ngực hắn.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật