- Nó đã đi đâu rồi?
Đường Mộng Nhiêu liền vội vàng hỏi, tự đáy lòng mà nói, thì cô vẫn hy vọng hôm nay có thể gặp được Áo Thiên Điệp. Lần này có thể biết được tin tức Áo Thiên Điệp đang ở đây, là nhờ có chút may mắn, cho nên nếu mất đi cơ hội lần này, thì lần sau muốn tìm được Áo Thiên Điệp sẽ rất khó khăn.
Nghe được Đường Mộng Nhiêu hỏi, thì Hải Đồng chỉ lắc đầu:
- Tôi cũng không biết, Tiêu Y tỷ tỷ cũng không nói gì cả, chị ấy chỉ nói là có một số việc cần phải làm.
Diệp Mặc trầm giọng hỏi:
- Vì sao Tiêu Y lại tới đây ở, cô có biết không? Còn nữa, cô ta đã ở đây bao lâu rồi, cô có thấy có điều gì cổ quái không?
Cho dù là Hải Đồng có đơn thuần hơn nữa, thì cũng hiểu được lần này không phải là Diệp Mặc tới tìm cô, mà là đến điều tra về Tiêu Y. Lúc này thì cô cũng không dám dấu diếm gì cả, nhanh chóng trả lời:
- Tiêu Y tỷ tỷ khi tới đây thì hình như là đang bị thương rất nặng, sau đó ở lại chỗ này của tôi hơn một tháng, thẳng tới ngày hôm trước thì mới rời đi. Nếu muốn nói rằng chị ấy có điều gì cổ quái thì...
Hải Đồng dừng lại, suy nghĩ một chút rồi mới nói tiếp:
- Bình thường thì chị ấy luôn đờ ra, luôn luôn một mình thì thào nói cái gì đó. Mỗi lần tôi hỏi, thì chị ấy luôn nói rằng đang suy nghĩ tới một số chuyện. Đúng rồi, tu vi của chị ấy hình như là rất cao, nhưng lại chỉ đeo một pháp bảo vòng cổ rất kém, chỉ là một kiện linh khí mà thôi, hơn nữa lại chỉ có một nửa. Tôi muốn tặng cho chị ấy một vòng cổ tốt hơn, nhưng chị ấy cũng không dùng, chỉ thu lấy mà thôi.
Diệp Mặc nghe đến đó, lập tức đã hiểu vì sao khi bản thân mình nghe được cái tên Tiêu Y này, thì lại có chút cảm giác kỳ quái rồi. Tên của cô ta căn bản chính là hai chữ sau trong tên của tiền bối Sở Tiêu Y. Cô ta có nửa sợi dây chuyền, hiển nhiên cũng là vì có liên quan tới Sở Tiêu Y.
Nghĩ tới đây, Diệp Mặc lập tức lấy ra cái hộp ngọc mầu trắng của Sở Tiêu Y, lại lấy ra nửa sợi dây chuyền từ bên trong hộp ngọc, đưa về phía Hải Đồng rồi hỏi:
- Có phải nửa sợi dây chuyền kia giống như thế này không?
Hải Đồng thấy nửa sợi dây chuyền trong tay Diệp Mặc, lập tức kinh ngạc thốt lên:
- Đúng, chính là cái này, vì sao... sẽ không phải là... Diệp đại ca, hóa ra hai người là...
Hải Đồng dường như vừa hiểu ra được chuyện gì đó, một lúc lâu sau mới yên lặng trả lại cho Diệp Mặc nửa sợi dây chuyền.
Quả nhiên là cô ta. Diệp Mặc lập tức đoán rằng Tiêu Y chính là cô gái có thâm thù đại hận với người vợ kia của Sở Tiêu Y. Hóa ra chính là cô ta đã 'Đoạt xá' Áo Thiên Điệp.
Tuy rằng Đường Mộng Nhiêu khẳng định là Diệp Mặc và Áo Thiên Điệp không có vấn đề gì cả, nhưng Diệp Mặc lại có thể lấy ra được nửa sợi dây chuyền giống hệt như của Áo Thiên Điệp, thì lại khiến cho Đường Mộng Nhiêu có chút bận tâm. Chỉ là loại chuyện này, cô cũng không có cách nào hỏi ra miệng được.
Thấy Diệp Mặc trầm mặc, thì mấy người đều không nói gì, ngay cả Đường Mộng Nhiêu cũng không quấy rầy tâm tư của Diệp Mặc.
Diệp Mặc đang suy nghĩ, nếu như Áo Thiên Điệp này chính là tình nhân của Sở Tiêu Y, vậy thì tại sao cô ta lại phải tìm mọi biện pháp để tiêu diệt Bắc Vọng Châu chứ? Cấu kết yêu thú, châm ngòi mâu thuẫn giữa tam đại tu sĩ Kiếp Biến của Bắc Vọng Châu? Nói thẳng ra thì, nếu như không phải là bản thân mình trở lại Bắc Vọng Châu đúng lúc, thì Bắc Vọng Châu thật sự có khả năng dần dần sẽ bị yêu thú nuốt chửng rồi.
Sở Tiêu Y là người thủ hộ của Bắc Vọng Châu, vậy thì Áo Thiên Điệp hẳn là không thể nào đối nghịch với Sở Tiêu Y mới đúng? Nếu như là Áo Thiên Điệp muốn giết mình và tiêu diệt Mặc Nguyệt của mình thì thật ra lại là lời giải thích rất tốt.
Cô ta sắp đặt chuyện công phá Mặc Nguyệt, khiến cho tam đại cự đầu của Bắc Vọng Châu phát sinh xung đột. Không cần phải nói tới việc Lý khởi Thiện có thể sống sót, thậm chí cả việc Lý Khởi Thiện có thể gặp được Lăng Trung Thiên, ngay cả chuyện Mặc Nguyệt là thuộc về mình, thì đều đã nằm trong tính toán của Áo Thiên Điệp rồi. Sớm không đi, muộn không tới, mà vừa đúng lúc Lăng Trung Thiên sắp sửa trở về, thì cô ta lại đi mời tên Dịch Dật của Vọng Nguyệt Tông hỗ trợ, hiển nhiên là mục đích của cô ta đã vô cùng rõ ràng.
Nếu nói như vậy, thì khi cô ta quyết định trở thành vị hôn thê của Dịch Dật, thì đã tính toán tới tính cách của tên Dịch Dật kia rồi. Cô gái này thật là đáng sợ. Sau này cô ta lại muốn giết mình, có lẽ là do mình đã phá hỏng đại sự của cô ta, còn có một nguyên nhân nữa, đó chính là cô ta dù sao cũng đã 'Đoạt xá' Áo Thiên Điệp, cho nên muốn thuận tiện giúp anh trai của Áo Thiên Điệp báo thù.
Diệp Mặc lắc đầu, hắn không thể hiểu nổi vì sao Áo Thiên Điệp hết lần này tới lần khác lại muốn tu sĩ loài người của Bắc Vọng Châu bị diệt. Chẳng lẽ là vì Sở Tiêu Y đã có lỗi với cô ta, nên cô ta mới dùng cách này để báo thù? Nhưng lý do đó căn bản là không thực tế, vì làm như vậy thì sao có thể tính là trả thù được Sở Tiêu Y?
Cho dù là cô ta đem toàn bộ cái Bắc Vọng Châu này tiêu diệt, thì cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều tới Sở Tiêu Y cả, tối đa thì chỉ khiến người ta quyết định phi thăng mà thôi.
Phi thăng?
Trong đầu Diệp Mặc chợt lóe sáng, dường như là hắn đã hiểu được mục đích của Áo Thiên Điệp rồi.
Sở Tiêu Y chính là người thủ hộ của Bắc Vọng Châu, lúc trước chính Sở Vân đã nói qua như vậy, chỉ cần một ngày Bắc Vọng Châu còn tồn tại, thì Sở gia bọn họ sẽ thủ hộ Bắc Vọng Châu một ngày.
Nhưng một khi toàn bộ tu sĩ loài người của Bắc Vọng Châu bị diệt? Thì chẳng lẽ Sở gia lại đi thủ hộ cho yêu thú hay sao? Vậy thì hiển nhiên là không thể nào. Khi đó các tu sĩ cao cấp của Sở gia khẳng định là sẽ rời khỏi Bắc Vọng Châu, sau đó giống như tất cả các tu sĩ khác, chuyên tâm tu luyện chờ ngày phi thăng.
Áo Thiên Điệp kia liệu có phải là muốn thông qua việc tiêu diệt Bắc Vọng Châu để bức cho Sở Tiêu Y phải phi thăng hay không? Bởi vì Sở Tiêu Y là người thủ hộ của Bắc Vọng Châu, không thể nào phi thăng được. Nếu cô ta chung sống với Sở Tiêu Y, thì cũng không thể nào phi thăng được, cho nên cô ta chỉ có thể nghĩ ra loại biện pháp như thế này mà thôi.
Diệp Mặc lắc đầu. Hắn cảm thấy cách suy nghĩ của mình quá mức điên cuồng rồi. Áo Thiên Điệp kia hẳn là cũng không phải một kẻ điên cuồng như vậy? Đây quả thực không phải là một lối tư duy bình thường mà.
Sở Tiêu Y thì đã vẫn lạc tại Tây Tích Châu rồi, cho dù là Bắc Vọng Châu có biến dạng thế nào đi nữa, thì cũng không có ý nghĩa gì cả.
Diệp Mặc bỗng nhiên lại thở dài một hơi, hắn nghĩ tới một khả năng khác. Nhưng việc Sở Tiêu Y đã chết thì Áo Thiên Điệp lại không hề biết. Nếu không thì cái biện pháp này của cô ta chắc cũng có thể bức Sở Tiêu Y phải ra đấy. Sở Tiêu Y là người thủ hộ của Bắc Vọng Châu, cho nên một khi Bắc Vọng Châu gặp phải nguy cơ diệt vong, thì y nhất định phải xuất hiện, như vậy thì Áo Thiên Điệp có thể gặp được y rồi.
Bất luận là nguyên nhân nào đi nữa, thì đều phải có quan hệ tới Sở Tiêu Y. Diệp Mặc bỗng nhiên lại cảm giác được có chút khó xử đối với Áo Thiên Điệp rồi.
Lần sau gặp được cô ta, thì có nên giết cô ta không? Không giết thì hắn không cam lòng, nhưng giết cô ta thì lại có lỗi với Sở Tiêu Y tiền bối. Bản thân mình có thể thăng cấp tu vi Hóa Chân cũng là nhờ chiếm được chỗ tốt từ Sở Tiêu Y. Nhưng cuối cùng hắn lại giết hồng nhan tri kỷ của Sở Tiêu Y sao, điều này không phải là có chút quá đáng rồi sao?
Mấy người Đường Mộng Nhiêu đều đang chờ đợi Diệp Mặc, thì lúc này Diệp Mặc bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Đường chưởng môn, cô đã từng nghe nói qua về Sở Tiêu Y chưa?
Đường Mộng Nhiêu mở mịt lắc đầu:
- Không nghe nói qua, y làm sao vậy?
- Vậy cô nói xem, liệu một tu sĩ Hóa Chân đỉnh có thể sống hơn một vạn năm không?
Diệp Mặc lại tiếp tục hỏi.
Lần này thì Đường Mộng Nhiêu trầm ngâm một lúc lâu rồi mới lên tiếng:
- Có thể hay không thể sống quá một vạn năm thì tôi không rõ, nhưng đại bộ phận các tu sĩ Hóa Chân ở Tu Chân Giới này đều không thể sống tới ngần ấy năm thì đã phải phi thăng rồi, không thể nào ở lại Tu Chân Giới được.
Diệp Mặc gật đầu, tuy rằng hắn nghĩ cả hai khả năng đều có thể tồn tại, nhưng mà Áo Thiên Điệp vì sao lại có thể nắm chắc rằng Sở Tiêu Y không chết, hơn nữa còn sống tới tận giờ mà không hề phi thăng?
Nếu có loại linh thảo cực kỳ trân quý, thì có thể sống cả vạn năm tại Tu Chân Giới cũng không phải là truyền thuyết, bởi vì Diệp Mặc cũng biết có một loại linh thảo ngang cấp với 'Tiên khuyên hoa', chính là 'Bàn đào bẩy mầu'. Một khi ăn được 'Bàn đào bẩy mầu', thì thọ mệnh của tu sĩ sẽ lập tức tăng thêm vạn năm. Chỉ là loại linh thảo này so với 'Tiên khuyên hoa' còn quý hiếm hơn nhiều, bởi vì hầu hết loại linh thảo này khi còn chưa thành thục thì đã bị yêu thú hoặc là các loại động vật ăn mất rồi.
Thọ mênh thật sự là có thể tăng đấy, chỉ là nếu như không muốn phi thăng thì độ khó lại tương đối lớn. Diệp Mặc cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa, có thể Sở Tiêu Y có biện pháp riêng của mình, có thể là chính Áo Thiên Điệp cũng không dám khẳng định, chỉ là cô ta đã ôm cái hi vọng đó cả vạn năm nên không nỡ từ bỏ mà thôi.
- Diệp Mặc, nếu như không có chuyện gì, thì chúng ta đi thôi.
Đường Mộng Nhiêu cũng đã nhìn ra tâm sự nặng nề của Diệp Mặc, nhưng cũng không biết là tâm sự của hắn là do chuyện của Quỷ Tiên Phái hay là do chuyện của Áo Thiên Điệp nữa.
Diệp Mặc gật đầu, cùng Đường Mộng Nhiêu rời khỏi Song Tâm Cốc. Chưởng môn và trưởng lão của Song Tâm Cốc đều đi tiễn tới tận khi không còn nhìn thấy bóng dáng của cả hai nữa thì mới quay trở về.
- Cậu muốn đi tới Quỷ Tiên Phái sao?
Sau khi rời khỏi Song Tâm Cốc, thì Đường Mộng Nhiêu liền hỏi Diệp Mặc?
- Tôi muốn tới Thảo Đan Môn trước, sau đó mới đi tới Quỷ Tiên Phái. Năm đó tôi có thể tiến nhập vào ‘Sa nguyên dược cốc’ là nhờ có Thảo Đan Môn hỗ trợ. Hôm nay Mộc trưởng môn đã vì chuyện của tôi mà bị Quỷ Tiên Phái giết chết, cho nên tôi phải vì y mà báo thù. Mộc chưởng môn còn có một người đệ tử và một cô con gái, tôi muốn đi xem xem hai người họ có còn ở đó hay không. Nếu như họ còn ở đó, thì tôi sẽ đưa bọn họ đi.
Giọng điệu của Diệp Mặc có chút buồn bã.
Đường Mộng Nhiêu thở dài:
- Có phải sau khi chuyện này kết thúc, thì cậu sẽ rời khỏi Bắc Vọng Châu hay không?
Diệp Mặc gật đầu, cũng không nói gì cả. Việc hắn phải rời khỏi Bắc Vọng Châu thì đã sớm nói với Đường Mộng Nhiêu rồi.
Đường Mộng Nhiêu thấy vậy thì liền nói tiếp:
- Cậu không cần lo lắng chuyện của Ức Mặc, cho dù là cậu không ở Bắc Vọng Châu, thì tôi cũng sẽ toàn lực giúp cậu tìm kiếm Ức Mặc trở về. Về phần Mặc Nguyệt, thì cậu cũng không cần phải lo lắng, tôi nhất định sẽ trông nom dùm cậu.
- Như vậy thì xin đa tạ Đường chưởng môn rồi.
Diệp Mặc ôm quyền cảm tạ Đường Mộng Nhiêu, rồi lại nói tiếp:
- Đường chưởng môn, giờ Diệp Mặc xin được cáo từ, hẹn sau này gặp lại.
Nói xong, thì Diệp Mặc cũng không đợi Đường Mộng Nhiêu trả lời, mà lập tức lấy ra 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt'. Đảo mắt một cái thì đã biến mất rồi.
Đường Mộng Nhiêu nhìn về phía Diệp Mặc biến mất, đứng ở đó một hồi lâu, sau đó mới thở dài một tiếng. Cô nghĩ tới cái ôm của Diệp Mặc ngày trước, cái loại cảm giác đó, khiến cho nội tâm của cô cũng rất buồn bực.
Tới khi trôi qua thời gian một nén nhang, thì Đường Mộng Nhiêu mới lắc đầu một cái, bỏ đi tạp niệm trong đầu mình, sau đó lấy ra chân khí phi hành của mình bay ngược lại với hướng của Diệp Mặc, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Cô biết, cô và Diệp Mặc là người của hai thế giới khác nhau, trừ phi cô có thể tìm được con gái Ức Mặc của hắn, bằng không thì hai người không có khả năng gặp lại được nữa.
...
Hai canh giờ sau, thì Diệp Mặc đã xuất hiện tại một dãy núi có linh khí không tệ, nơi này chính là địa bàn của Thảo Đan Môn. Nhưng hôm nay nó đã hoang tàn chẳng khác gì Nam Sơn phường thị nữa rồi, thậm chí còn thảm hơn cả Nam Sơn phường thị nữa. Nam Sơn phường thị thì tốt xấu gì cũng còn có một ít kiến trúc còn nguyên vẹn, nhưng ở nơi này thì mọi thứ đều đã hoàn toàn đổ nát.
Diệp Mặc thấy được quang cảnh này, thì lửa giận cũng không thể nào ngăn lại được, cũng có một chút tâm tư tự trách mình. Nếu như không phải vì hắn, thì Thảo Đan Môn cũng sẽ không bị Quỷ Tiên Phái giận chó đánh mèo. Như vậy thì Thảo Đan Môn cũng sẽ không phải rơi vào cái kết cục này.
Mộc Dịch Thanh đã bị giết rồi, chỉ là không biết con gái Mộc Hà và đệ tử Lô Minh của y có còn ở đây không? Thần thức của Diệp Mặc liền quét ra ngoài, ở đây ngoại trừ hai con yêu thú cấp thấp ẩn sâu trong núi, thì không còn có một tu sĩ nào khác. Xung quanh nơi này cũng không có người ở, cho nên hiển nhiên là không thể nào hỏi thăm được gì về các tu sĩ của Thảo Đan Môn.
Lúc này Diệp Mặc cũng nhịn không được nữa, lập tức lấy ra 'Ô vân trùy - Thanh Nguyệt'. Hắn muốn đi Quỷ Tiên Phái, đem toàn bộ Quỷ Tiên Phái san bằng.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật