Viên Quan Nam thấy một chiêu này vẫn chưa hoàn thành, đối phương chỉ là bổ ra một đao liền thoát khỏi trói buộc của y, trong lòng nhất thời cả kinh. Diệp Mặc còn không chờ cổ kích của y lần thứ hai biến chiêu, "Tử Đao" lại một lần nữa phóng ra vô số đao khí màu tím.
Bành bành bành...
Mấy âm thanh nặng nề vang lên, đại đỉnh tám cực trên đầu Viên Quan Nam rất nhanh xoay tròn như cái cối xay, đem đao khí từ "Tử Đao" của Diệp Mặc cuốn đi mất.
Diệp Mặc gặp phải lục phản hồi mạnh mẽ đẩy lui lại phía sau mấy bước.
Đây là loại đỉnh gì? Năng lực phòng ngự không ngờ lại lợi hại như thế? Đây là lần đầu tiên Diệp Mặc gặp phải cái loại đại đỉnh lợi hại này, còn cái cổ kích kia hắn vẫn có thể nhận ra đó là một kiện chân khí hạ phẩm, thế nhưng cái đại đỉnh này thì hắn lại không đoán ra được là vật gì? Thật là giống với "Tử Đao" của hắn, đến bây giờ hắn vẫn không nhìn ra nó là kiện pháp bảo cấp bậc gì?
Viên Quan Nam giữ chặt cổ kích, nhìn chằm chằm Diệp Mặc, tuy rằng chỉ là ngắn ngủi trong nháy mắt, nhưng y cũng đã biết đối phương tuyệt đối không phải là tu sĩ Nguyên Anh tầng bốn bình thường. Vừa rồi nếu như không phải bản thân có đại đỉnh tám cực phòng ngự trước một chiêu kia, y chắc chắn sẽ gặp phải tổn hại lớn.
- Mày rốt cuộc là người của môn phái nào?
Ánh mắt của Viên Quan Nam trở nên lạnh lẽo, y không còn thong dong và tự tin như trước nữa. Sở dĩ y hỏi câu này là vì y tuyệt đối không tin Diệp Mặc chỉ là một tán tu. Một tán tu mà có thể có công kích lợi hại thế này sao? Chỉ một chiêu đã phá tan cổ kích phong tỏa của y?
Ngoại trừ đệ tử tinh anh của môn phái nào đó bồi dưỡng ra, tán tu tuyệt đối không có cách nào làm được như vậy. Lúc trước Viên Quan Nam còn không để ý thanh thái đao màu tím của Diệp Mặc, nhưng lúc này cũng không dám xem thường thanh thái đao đó nữa.
- Muốn đánh thì đánh đi, đừng nhiều lời vô ích!
Diệp Mặc căn bản là không muốn nói nhiều với Viên Quan Nam, ở đây mặc dù là tầng thứ năm của Vẫn Chân điện, thế nhưng vẫn có thể gặp được không ít tu sĩ. Vạn nhất có người nhìn thấy hắn giết Viên Quan Nam, hắn không thể cứ mãi đi giết người diệt khẩu được như thế thì sẽ rắc rối to.
Vì vậy Diệp Mặc không trả lời Viên Quan Nam, lần thứ hai bổ ra "Tử Đao".
"Huyễn vân phi toàn đao", "Huyễn vân trận sát đao". Diệp Mặc cùng lúc bổ ra hai đao, sở dĩ hắn dùng trận sát đao là bởi vì hắn căn bản không có ý định để Viên Quan Nam sống sót chạy trốn.
Đại đỉnh tám cực của Viên Quan Nam có lực phòng ngự quá mức kinh người, nếu như không phong tỏa lại cái định đỉnh kia thì hắn khó mà giết được Viên Quan Nam.
Cũng may chân nguyên và thần thức của Viên Quan Nam cũng không thâm hậu. Chiếc đại đỉnh kia cũng là xuất ra một cách miễn cưỡng, cũng không thể chủ động điều khiển sự công kích và phòng ngự của đại đỉnh, bằng không cho dù là tu vi của Diệp Mặc cao hơn Viên Quan Nam một bậc cũng khó có thể giết được y.
Chiếc đại đỉnh tám cực kia tuyệt đối là một thứ tốt, và hắn đã quyết định đánh chủ ý lên pháp bảo trên người Viên Quan Nam rồi. Diệp Mặc cũng đã động tâm đối với chiếc đại đỉnh tám cực đó. Hắn tin tưởng nếu như Viên Quan Nam có thể thuận lợi sử dụng cái đại đỉnh tám cực này thì cho dù y đánh không lại cũng sẽ không rơi vào thế hạ phong.
Viên Quan Nam thấy Diệp Mặc không nói không rằng, liên tục công kích, lập tức biết đối phương giống y, cũng đã động sát tâm rồi. Y cũng bất chấp tất cả, cổ kích trong tay một lần nữa kêu lên "Oong, oong..." rồi mang theo sát ý cường hãn xuất ra, lần này cũng không phải là để ràng buộc chân nguyên và không gian xung quanh Diệp Mặc, mà là muốn trực tiếp giết chết Diệp Mặc.
Lần này cổ kích xuất ra dưới sự cổ động chân nguyên của Viên Quan Nam đã hóa thành một giao long rít gào từ trên không lao xuống.
- Chết cho ta...
Viên Quan Nam đã sớm quên rằng phải lưu lại tính mạng của Diệp Mặc rồi, lúc này cổ kích giống như một thanh thượng cổ sát khí, mang theo giao long rít gào từ trên không lao xuống.
Cổ kích trực tiếp phá tan đao quang màu tìm của Diệp Mặc, xong cũng không lập tức hạ xuống mà cuốn theo một áp lực kinh khủng hạ xuống. Linh lực chân nguyên bám trên cổ kích đem không khí xung quanh nghiền ép lại. Khi cổ kích còn chưa có rơi trên người của Diệp Mặc thì mặt đất xung quanh đã bị áp lực kinh khủng này phá tan, một ít đá vụn cũng nổ tung.
Khi "Tử Đao" của Diệp Mặc va trạm với cổ kích trên không, vốn đao màu tím chưa bị phân liệt giờ trở nên hỗn loạn không thể kiểm soát. Ngoài những đao quang đã bị phân liệt này thì những linh lực chân nguyên còn lại từ "Tử Đao" của Diệp Mặc chưa kịp biến ảo thành đao quang lập tức cũng tiêu tán hoàn toàn.
Oành...
Âm thanh bùng nổ kinh khủng phát ra giữa Diệp Mặc và Viên Quan Nam, Viên Quan Nam bị chân nguyên cường hãn của Diệp Mặc trực tiếp đánh bay nhưng y cũng không có thoát khỏi đao trận ánh tím của Diệp Mặc.
Tuy rằng đao trận ánh tím của Diệp Mặc đã bị suy yếu sau một kích vừa rồi của Viên Quan Nam, thế nhưng cũng không phải là một chút tác dụng cũng không có, chí ít thì đại đỉnh tám cực kia cũng tạm thời bị "Huyễn vân trận sát đao" phong bế.
Phụt...
Viên Quan Nam phun ra một ngụm máu tươi, trong lòng hoảng sợ, một kích vừa rồi là toàn bộ chân nguyên bạo phát của y, không ngờ lại bị rời vào thế hạ phong. Y không tin một thiên tài như y lại bị thất bại bởi một tên vô danh tiểu tốt ổ chỗ này. Tuy rằng y không muốn tiếp nhận chuyện này nhưng sự thật đã ở ngay trước mắt y rồi.
Chạy, lập tức phải chạy, cái tên Ninh Tiểu Ma này không biết là người nơi nào mà lại lợi hại như vậy?
Viên Quan Nam rất muốn giết Lưu Mạn Hương đang định chạy trốn ở bên ngoài, thế nhưng y biết lúc này chuyện thể diện đã là thứ yếu rồi, coi như là chuyện thất bại này có bị truyền ra ngoài đi nữa, y cũng cần phải lập tức chạy trốn.
Diệp Mặc há có thể để Viên Quan Nam chạy trốn, nếu như Viên Quan Nam còn muốn đánh với hắn, nói không chừng hắn còn phải tốn chút công sức mới có thể giết được người này, thế nhưng y đã muốn chạy trốn vậy thì chỉ có thể trách y vận khí không tốt mà thôi.
"Tử Đao" chớp động, lập tức bổ ra một chiêu "Huyễn vân phi toàn đao". Vô số đao khí màu tím lượn vòng quanh lần nữa bao vây lấy Viên Quan Nam, Viên Quan Nam trong lòng hoảng hốt, thế nhưng y cũng không có cách nào khởi động đại đỉnh tám cực cả. Chiếc đại đỉnh tám cực kia cũng bị vô số đao khí tựa hồ như có linh tính bao vây lấy, căn bản là không thể giãy dụa được chút nào càng không cần phải nói đến giúp Viên Quan Nam ngăn cản thế trận của "Huyễn vân phi toàn đao".
- Không có khả năng...
Viên Quan Nam cảm giác được đại đỉnh tám cực bị vô số đao khí phong trụ lại, không thể di động lập tức bật thốt lên. Coi như là tu sĩ Ngưng Thể cũng không thể khống chế đao quang phát ra một cách tinh chuẩn như vậy? Đây là cái đao kỹ gì?
Thế nhưng Viên Quan Nam cũng biết, lúc này không phải là lúc để y suy nghĩ về cái đao kỹ kia, y lập tức lấy ra một tấm bùa. Tấm bùa lập tức mở ra một lá chắn màu đen, "Huyễn vân phi toàn đao" của Diệp Mặc đánh vào mặt trên của lá chắn này lập tức bị tiêu tán, mà màu sắc của chiếc là chắn cũng trở nên ảm đạm đi không ít.
Diệp Mặc nhíu mày, không ngờ lại là một lá bùa phòng ngự cấp bảy, Kim Cương phù, trên người tên Viên Quan Nam này thực có không ít bảo bối.
Lưu Mạn Hương nhìn thấy Viên Quan Nam rơi vào thế hạ phong, đã biết Viên Quan Nam khẳng định không phải là đối thủ Diệp Mặc rồi, cô cho rằng hai người còn phải đánh một thời gian, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy đã phân ra thắng bại rồi, vốn nghĩ có thể nhân cơ hội mà chạy trốn. Nhưng chỉ là cô vừa đi được vài chục dặm đã bị vài đường đao quang đột ngột xuất hiện giết chết.
Trước khi chết cô vẫn không thể tin được, Diệp Mặc lại trở nên tàn nhẫn như thế, chính mình đã có ý hiến dâng thân thể cho hắn, vậy mà hắn cũng không có một chút ý thương hoa tiếc ngọc nào.
Viên Quan Nam thấy đối phương khi đang đánh với y vẫn có thể lưu ý đến việc giết Lưu Mạn Hương ở xa càng thêm sợ hãi. Sau khi y sử dụng một lá bùa phòng ngự để chặn lại "Huyễn vân phi toàn đao" của Diệp Mặc thì cũng không để ý đến cả chiếc đại đỉnh tám cực nữa mà lập tức xoay người bỏ chạy. Lúc này y thực vô cùng hối hận khi tìm đến Diệp Mặc, thế nhưng lúc này thì hối hận cũng không có tác dụng gì.
Ngay khi đó, y cảm giác được mình bị cái gì đó ám toán, không đợi y bức ra vật ám toán của mình Diệp Mặc đã lập tức bổ ra đao khí màu tím lần nữa.
Răng rắc...
Lần này lá bùa Kim Cương phù cấp bảy vang lên một âm thanh tan vỡ.
Diệp Mặc cũng không muốn tốn thời gian với Viên Quan Nam nữa, bởi vì lai lịch của Viên Quan Nam quá lớn, hơn nữa đây cũng không phải là tỷ võ, đây là chuyện liên quan đến cái mạng nhỏ của hắn. Vì vậy cho dù Viên Quan Nam không phải là đối thủ của hắn thì hắn cũng phải sử dụng "Vô Ảnh".
Trước khi chết Viên Quan Nam vẫn không muốn tin rằng mình thực sự phải chết ở đây, chết trong tay một tên vô danh tiểu tốt, cái này cũng chưa tính, ngay cả Nguyên Anh của y cũng bị một con sâu không rõ lại lịch xơi tái mất.
Diệp Mặc sau khi thiêu rụi mấy thi thể, nhặt lên mấy chiếc nhẫn trữ vật, nhưng lại đột nhiên phát hiện ra con Man Ngưu thú ở đây không biết đã trốn tới nơi nào rồi. Hiển nhiên còn Man Ngưu thú này biết, mấy người tu sĩ này cũng không phải là thứ mà nó có thể ứng phó được, cho nên đã sớm một chút mà thẳng thắn đào tẩu rồi.
Diệp Mặc đào lấy hơn mười gốc "Yên vụ chi lan" lên, đem toàn bộ nhẫn trữ vật và chiếc đại đỉnh tám cực bỏ vào trong Thế giới trang vàng, sau đó cũng không quay đầu lại mà lập tức rời đi, chỉ chốc lát hắn cũng đã cách xa cả vạn dặm. Hắn từ trên người Viên Quan Nam lấy được hai chiếc nhẫn trữ vật nhưng tại cũng chưa muốn thăm dò.
Giết Viên Quan Nam quả thực là một chuyện lớn, hắn không muốn bất cứ kẻ nào phát hiện ra. Một khi có người phát hiện ra Viên Quan Nam là do hắn giết, vậy thì hắn xong rồi.
Tuy rằng Diệp Mặc rất không muốn dây dưa với với những đệ tử của các tông môn chín sao này, thế nhưng người khác cứ chọc lên đầu hắn thì hắn cũng sẽ không bó tay cầu xin tha thứ.
Văn Thái Y cau mày nhìn về phía Viên Quan Nam rời đi. Trước khi đi, Viên Quan Nam bảo cô chờ y một nén nhang, thế nhưng hiện tại đã qua mấy canh giờ rồi vẫn không thấy Viên Quan Nam quay lại. Cô có chút không nhịn được nữa rồi. Cô lấy ra phi kiếm truyền tin, chuẩn bị chuyển cho Viên Quan Nam một phi kiếm truyền thư.
Thế nhưng khi cô vừa mới gửi phi kiếm đi, thì truyền thư của phi kiếm đã tự động trả về khiến cô cả kinh trong lòng, loại tình huống này chỉ có thể có hai nguyên nhân. Một là khoảng cách giữa có và Viên Quan Nam quá xa, phi kiếm không có khả năng bay đến. Hoặc một nguyên nhân khác đó là Viên Quan Nam đã chết.
Mà lúc Viên Quan Nam rời khỏi đến giờ nhiều nhất cũng chỉ có mấy canh giờ, không có khả năng vì khoảng cách xa mà không thu được tin tức, duy nhất chỉ có thể là y đã chết rồi.
Nghĩ đến khả năng Viên Quan Nam đã ngã xuống. Văn Thái Y lập tức kinh hoàng. Tuy rằng cô đối với Viên Quan Nam cũng không say đắm như lời đồn bên ngoài, thế nhưng Viên Quan Nam là đệ tử thế hệ kiệt xuất nhất của Vô Cực tông, tương lại chức trưởng môn Vô Cực tông rất có thể sẽ là y. Viên Quan Nam nếu như ngã xuống ở chỗ này, vậy thì Vô Cực tông sẽ náo động cả trời đất mất.
Vẫn Chân điện tuy rằng nguy hiểm cũng không nguy hiểm bằng cấm địa Vẫn Chân, Viên sư huynh ở cấm địa Vẫn Chân cũng không ngã xuống làm thế nào có thể bị chết ở đây? Số tu sĩ Hư Thần có thể giết được Viên Quan Nam hoàn toàn có thể đếm được trên đầu ngón tay. Thế nhưng ai lại dám giết Viên Quan Nam, một để tử nòng cốt của một tông môn chín sao chứ?
Chính là không biết được nguyên nhân cái chết của Viên Quan Nam cho nên Văn Thái Y mới càng ngày càng hoảng hốt.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật