Trang chủ » Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi » Chương 1: “Cậu nhỏ” có bị tê liệt không?

Chương 1: “Cậu nhỏ” có bị tê liệt không?

Yến Kinh, cộng hết tất cả nhân khẩu lại cũng trên con số chục triệu, là thành phố lớn nhất Hoa Hạ. Nếu đứng trên sân thượng một tòa cao ốc nào đó nhìn xuống, thì sẽ nhìn thấy toàn là hộp diêm, từng tòa cao ốc hoặc cao hoặc thấp chen chúc san sát nhau

Lúc này, hai người phụ nữ đang đứng trên đỉnh tòa cao ốc thuộc tổng bộ dược liệu Ninh Thị - Yến Kinh, một người mặc váy nhung màu trắng, biểu hiện trên mặt là sự bình tĩnh, nếu nhìn kỹ lại, liền phát hiện đây lại là một thiếu nữ tuyệt mỹ. Lúc này quần áo của nàng bị gió nhẹ thổi bay bay, có một chút dao động, phối hợp với dung nhan tuyệt mỹ của nàng, quả thực giống như Cửu Thiên tiên tử, làm cho người ta chỉ dám xem từ xa, chỉ sợ đến gần một chút sẽ có cảm giác kinh động đến nàng

- Khinh Tuyết, chị thực muốn gả cho cái tên kia, cái tên Diệp Mặc gì gì đó sao?

Người nói là một cô gái mặc áo váy màu đỏ đứng cạnh nàng, tuy rằng cũng là một người con gái yêu kiều, tuy nhiên nếu so với cô gái mặc váy trắng kia thì kém cỏi không ít.

Thiếu nữ mặc váy trắng đưa ánh mắt nhìn chằm chằm vào vô số nhà nhà cao tầng xa xôi, còn có mấy hàng xe ô tô chạy như kiến tha mồi, yên lặng không nói gì. Dường như hết thảy đều không quan hệ tới nàng vậy.

Thiếu nữ áo đỏ thở dài nói:

- Khinh Tuyết, em biết chị vốn không muốn gả cho tên phế nhân Diệp Mặc kia, có thể nói trên thế giới này có được ai có thể xứng với chị chứ. Tuy rằng em biết, chị ở buổi hội họp đó nói muốn gả cho Diệp Mặc, cũng chỉ là một nói nhảm mà thôi, hoặc là nói lấy một tên phế nhân làm tấm bia đỡ đạn mà thôi.

- Tuy nhiên Khinh Tuyết, con gái có thân phận giống chúng ta, hôn nhân đại sự sớm đã không phải do chính chúng ta có thể làm chủ. Cản được một lần, còn có rất nhiều lần nữa. Nếu mỗi lần đều lấy tên phế nhân kia ra làm kiêng, thì với thủ đoạn của mấy tên công tử thủ đô, nói không chừng sẽ khiến tên phế nhân kia vĩnh viễn biến mất, như vậy thì chị không còn viện cớ.

Cô gái áo trắng nhíu nhíu mày, nói:

- Chị không bảo người khác đi giết hắn, hơn nữa sống chết của hắn cùng chị có quan hệ gì chứ, khi chị cùng hắn đính hôn, chị cũng không biết hắn tròn hay méo nữa là. Nếu hắn thật sự bị giết, cũng chỉ có thể trách chính hắn thôi. Mộ Mai, em không phải nói hắn hiện tại có cuộc sống rất khó khăn sao?

- Em lấy một triệu đưa cho hắn, coi như thù lao chị trả cho hắn vì lấy hắn làm tấm kiêng, về sau không cần nhắc tới người này, chị là chị, hắn là hắn, bọn chị không có bất cứ quan hệ nào.

- Khinh Tuyết, chị lấy một triệu, là khiến hắn liều chết nhanh hơn đấy, chị có biết hắn là người thế nào không? Một tên con ông cháu cha không có tư cách của thế gia bị bỏ rơi, có một triệu, còn không lập tức lớn lối rêu rao cả xóm giềng biết ư, em thấy vẫn là đưa hai mươi nghìn thôi.

Cô gái tên Mộ Mai vội vàng nói.

- Được rồi, em đi làm đi, chị không muốn phiền phức vì chuyện này

Cô gái áo váy màu trắng sau khi nói xong câu đó, thì không nói gì thêm nữa, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn bầu trời xa xăm, không biết cô đang suy nghĩ cái gì.

- Diệp Mặc, Diệp Mặc, cậu không sao chứ. Mau đứng dậy đi, lên lớp ngay. Tiết học hôm nay khủng khiếp lắm, cậu mau dậy đi.

Có một âm thanh như đang gào thét bên tai Diệp Mặc, Diệp Mặc có cảm giác rất kỳ lạ.

- Tên ngốc này, chắc là không còn mặt mũi nào mà gặp người khác, nên mới che mặt lại.

Lại một âm thanh nữa vang lên bên tai, nhưng Diệp Mặc vẫn không tỉnh dậy.

Diệp Mặc ngơ ngác nhìn xung quanh, không có một ai quen biết, toàn bộ đều là những khuôn mặt lạ lẫm.

Nhìn thấy bộ dạng ngỡ ngàng của Diệp Mặc, rất nhiều tiếng cười đều vang lên. Nhìn thấy những người xung quanh cười lớn tiếng, dường như đang cười nhạo hắn, nhất thời hắn cũng không dám lên tiếng hỏi, chỉ có thể âm thầm đề phòng, phòng ngừa có người xuống tay với hắn.

Nhìn người bạn học đang ngồi bên cạnh, dường như chỉ có mỗi anh ta là không cười nhạo mình, vừa rồi còn tốt bụng gọi hắn dậy mà.

- Tôi đang ở đâu? Tôi là ai? Sao lại giống như giảng đường thế này? xem tại

Diệp Mặc kinh ngạc, theo bản năng lên tiếng hỏi.

- Ha ha…

Lại một trận cười nữa vang lên.

- Diệp Mặc, tớ thấy cậu quá hồ đồ rồi. Ngạn Diễm là người mà ai cũng có thể tùy tiện viết thư tình được sao? Cậu ở nhà họ Diệp còn tốt, bây giờ cậu đã không phải là người nhà họ Diệp nữa rồi, sau này cẩn thận chút. Tiết sau là tiết tiếng Anh của cô Vân Băng, cậu nhất định không được để bị cô bắt được đấy.

Một giọng nói của một người bạn cùng bàn vang lên bên tai Diệp Mặc. Âm thanh nhỏ nhẹ đó chỉ có một mình Diệp Mặc là có thể nghe được, có thể thấy anh ta cũng rất lo lắng.

- Tôi thật sự không còn nhớ rõ lắm. Vừa rồi tôi rất đau đầu, quên rất nhiều thứ.

Diệp Mặc có chút bất lực nói.

Người bạn ngồi cùng bàn thở dài, đương nhiên không tin Diệp Mặc lại không nhớ như vậy, chỉ là giữ thể diện mà thôi. Hắn còn không nhận rõ sự thật nữa, hắn đã không phải là Diệp Mặc của nhà họ Diệp nữa rồi.

Cơn đau đầu của Diệp Mặc giật lên từng hồi. Hắn còn nhớ là hắn và sư phụ Lạc Ảnh đang luyện chế nguyên đan, sau đó thì đám tạp nham ở Tây Lưu Môn đến đánh nhau, sau đó là âm thanh chém giết và một tiếng nổ mạnh, còn nhớ sau đó sư phụ ôm mình chạy trốn, nhưng mình tại sao lại xuất hiện ở đây chứ? Nơi này vẫn là đại lục Lạc Nguyệt sao?

Đúng rồi, bây giờ mình đang ngồi ở đây, còn sư phụ đâu? Sư phụ chỉ hơn hắn có ba tuổi, hơn nữa bọn Tây Lưu Môn sở dĩ đột nhiên đến đánh bọn họ chính là vì sư phụ quá đẹp, thiếu chủ Tây Lưu Môn muốn lấy sư phụ xinh đẹp của mình, lại bị sư phụ từ chối nên mới có chuyện này.

Ngộ nhỡ sư phụ bị rơi vào tay bọn Tây Lưu Môn, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lại không kìm được sự kinh hoàng trong lòng, đột nhiên đứng dậy.

- Chuyện gì thế này, lẽ nào không nghe thấy tiếng chuông vào lớp sao?

Một người phụ nữ với khuôn mặt lạnh lùng đang cầm một vài quyển sách giảng bài trên bục giảng. Ánh mắt lạnh lùng đó quét qua một lượt tất cả những học sinh đang cười phía dưới, âm thanh tiếng cười đột nhiên nhỏ hẳn. Mọi người đều biết đây là tiết tiếng Anh của cô Vân Băng, người mà cô ghét nhất chính là những học sinh ồn ào, hơn nữa một khi bị cô chú ý thì tuyệt đối không được vui vẻ chút nào.

Diệp Mặc cảm thấy có chút gì đó kỳ quặc. Mặc dù hắn nghe hiểu những lời này, nhưng những lời này rõ ràng không phải là những lời mà hắn vẫn hay dùng, lẽ nào đây đã không còn là đại lục Lạc Nguyệt nữa rồi hay sao?

Cau mày, Diệp Mặc muốn biết rõ hơn một chút, cơn đau đầu lại quay lại, rất nhiều những tin tức tạp nham đang được hồi ức trở lại.

Diệp Mặc, cháu đời thứ ba của gia tộc Diệp Thị, bố là Diệp Vấn Thiên, đã mất cách đây hai năm, mẹ thì hắn không có một chút ấn tượng nào. Còn Diệp Mặc thì bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp sau khi bố hắn qua đời, nguyên nhân chính xác là vì Diệp Mặc không phải là con của Diệp Vấn Thiên.

Nói một cách chuẩn xác hơn thì sau khi bố của Diệp Mặc chết, huyết thống của Diệp Mặc lại được kiểm tra một lần nữa, và được nhận định rằng không phải con cháu nhà họ Diệp. Vì điều này nên mới có chuyện bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp.

Nhưng hắn còn có một đứa em gái tên là Diệp Lăng, một đứa em trai tên là Diệp Tử Phong, nhưng không cùng mẹ với hắn, mà là anh em cùng cha khác mẹ. Ba năm trước bố hắn dường như biết mình nợ Diệp Mặc nên đã đề xuất với ông cụ nhà họ Diệp cho hôn ước với nhà họ Ninh. Có thể Diệp Vấn Thiên biết sức khỏe mình không được, nên muốn giúp Diệp Mặc tìm một chỗ dựa vững chắc, vì vậy mới tìm đến nhà họ Ninh ở thủ đô.

Đối với việc có thể đính hôn với nhà họ Diệp - một trong năm đại gia tộc ở Hoa Hạ thì đương nhiên nhà họ Ninh rất vui vẻ đồng ý. Đứa cháu gái của ông cụ nhà họ Ninh - Ninh Khinh Tuyết, hứa được gả cho Diệp Mặc. Hôm nay là ba năm sau đó, Ninh Khinh Tuyết hai mươi mốt tuổi đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp bậc nhất ở thủ đô.

Mà Diệp Mặc lại trở thành một tai ương của nhà họ Diệp, nguyên nhân rất đơn giản. Trong một lần kiểm tra ở bệnh viện, Diệp Mặc bị kiểm tra là mất chức năng ở một bộ phận, nói trắng ra thì không có khả năng giao hợp, nhưng trong một đêm dường như những người ở thủ đô đều biết. Nhà họ Diệp - một trong năm đại gia tộc ở thủ đô có một phế nhân, nhà họ Diệp cũng bị một phen mất mặt.

- A!!!!

Ký ức chỉ được đến đây, Diệp Mặc thất kinh kêu lên một tiếng, đứng dậy, suýt nữa đã tụt quần mình để xem xem. Hắn đã hiểu ra một chút rằng mình có thể bị tái sinh thành một cơ thể của một người tên là Diệp Mặc, nhưng hắn vẫn không thể được coi là người bình thường. Điều này không bằng giết hắn đi còn hơn.

- Học sinh kia, em tên gì? Vào học rồi còn hét cái gì thế. Tan học đến phòng làm việc của tôi.

Cô giáo xinh đẹp đang giảng bài bị tiếng hét của Diệp Mặc chặn ngang, khuôn mặt trông rất khó coi.

Những bạn học khác trong lớp cũng đang cười thầm, hở chút là kêu học sinh đến phòng giáo viên, có lẽ cũng chỉ là cô giáo tiếng Anh này mới làm việc đó, không đi thì không được, vì học phần ở trên tay người ta.

Diệp Mặc chán chường ngồi xuống. Mặc dù hắn không hiểu rõ lắm về tin tức tranh chấp trong nội bộ, nhưng cũng có một chút hiểu về bản thân. Rất có thể là vì bị mất chức năng đó nên mới bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, không chừng vì mình không phải là người của nhà họ Diệp, hơn nữa trong khi kiểm tra AND, động chân động tay chút thì ai biết.

Điều Diệp Mặc lo lắng không phải vì bản thân mình bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, đối với việc này, căn bản là hắn không mấy quan tâm. Điều hắn quan tâm chính là việc hắn bị "bất lực", còn sư phụ Lạc Ảnh của hắn thì thế nào rồi.

Nhưng hắn cũng hiểu rõ rằng những học sinh trong lớp cười cái gì, chính là vì thân thể trước của hắn bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, còn theo đuổi một nữ sinh xinh đẹp tên Ngạn Diễm nữa. Kết quả là bức thư mà mình tỏ tình lại bị người ta dán lên bảng đen, sau đó đứng ở trên bục nhìn mình khinh thường nói:

- Diệp đại thiếu gia, cậu có thể lên giường với tôi không?

Hóa ra là như vậy, thảo nào toàn bộ giảng đường đều cười ầm lên, rất có thể là tên Diệp Mặc trước kia vì sự xấu hổ này mà chết, bảo một kẻ bị bất lực lên giường với cô ấy chẳng phải là khiến cho cả bầu trời của hắn bị sụp đổ sao? Mặc dù người được nói đến không phải là mình, nhưng sắc mặt của Diệp Mặc vẫn trầm xuống.

Nhìn cô nữ sinh tên Ngạn Diễm, quả nhiên sắc đẹp thật xuất chúng, nhưng vẻ đẹp của cô khiến Diệp Mặc cảm thấy rất khó chịu, thực sự không hiểu tại sao thân thể trước kia của hắn lại muốn đi theo đuổi cô ta.

Nhưng Diệp Mặc cũng nhanh chóng hiểu ra được nguyên nhân, chính là vì Diệp Mặc của lúc trước còn ở nhà họ Diệp, tất cả mọi người đều rất nịnh nọt hắn, gồm cả cô gái tên Ngạn Diễm này nữa. Sau đó việc bị bất lực truyền ra ngoài, hắn thấy xấu hổ mà cảm thấy bị mất mặt, nên mới muốn tìm một người bạn gái. Nhưng hắn thực sự không ngờ được rằng cô gái nịnh nọt hắn trước kia lại đối xử với hắn như vậy. Sự nhục nhã và xấu hổ này mới khiến hắn hôn mê bất tỉnh, và sau đó là sự tái sinh của mình.

Mình cũng không ngờ lại bị tái sinh ở đây.

Tiết học của cô giáo xinh đẹp, một chữ cũng không hiểu gì. Cho dù có nghe hiểu thì Diệp Mặc cũng không muốn đi nghe. Đối với việc hắn bị bất lực như bây giờ, hắn tuyệt đối không thể chấp nhận được. Bị tái sinh thành thế này chi bằng đừng tái sinh nữa.

Sắp xếp lại trí nhớ một chút, khuôn mặt của Diệp Mặc lại trầm xuống, đầu tiên không đi quan tâm đến vấn đề có bị bất lực hay không nữa. Cho dù ở đây dường như nguyên khí đất trời rất mỏng manh, căn bản là nơi không thể tu luyện được. Lẽ nào thực sự phải ở nơi được gọi là Trái đất, muốn chết cũng không được sao?

Có lên đại học hay không đã là một việc không còn quan trọng nữa rồi. Điều chủ yếu nhất là phải làm rõ hoàn cảnh hiện tại của mình, vấn đề bị bất lực của hắn và danh tiếng của nhà họ Diệp có quan hệ thế nào. Mặc dù hắn bị đuổi ra khỏi nhà họ Diệp, nhưng ai biết được có phải đột nhiên bị người ta giết chết không chứ? Có lẽ còn có nội tình khác ở bên trong mới tạo nên việc hắn bị đuổi khỏi nhà họ Diệp. Sự an toàn của hắn bây giờ có được đảm bảo không?

Sau hồi chuông tan học, việc đầu tiên mà Diệp Mặc làm không phải là đi đến chỗ của cô giáo xinh đẹp kia, mà là vội vàng ra khỏi trường học, hắn muốn tìm một chỗ để xem "của quý" của hắn có thực sự bị "tê liệt" hay không?

Cũng may là những thứ khác ở bên cạnh trường đại học Ninh Hải không nhiều, nhưng những ngõ nhỏ lại không ít, Diệp Mặc vội vàng chạy đến một ngõ nhỏ có ít người qua lại, mau chóng kéo quần xuống.

"Của quý" của hắn quả nhiên rất nhỏ, tuy nhiên Diệp Mặc không vì nguyên nhân của quý nhỏ mà thất vọng không lên đỉnh được. Hắn thở dài một hơi, không phải là hắn bị bất lực mà là vì cậu nhỏ của hắn quá lớn, bị một đường kinh mạch chặn sự phát triển, tạo nên cảnh bị bất lực giả. Trước khi hắn tu luyện ở đại lục Lạc Nguyệt thì hắn chính là một cao thủ Hạnh Lâm. Đối với những tình huống như thế này, vừa nhìn cái là hiểu rõ sự tình ra sao.

Nhưng chính việc đó, khoa học ở trên Trái đất bây giờ muốn đả thông chỗ tắc kinh mạch đó đã không còn là điều mộng tưởng nữa. Nhưng việc này lại khó với Diệp Mặc, mặc dù bây giờ hắn không có năng lực đả thông kinh mạch bị tắc, làm cho cậu nhỏ của mình được cường tráng, nhưng chỉ cần khi hắn tu luyện đạt đến tầng khí thứ ba là kinh mạch sẽ tự động được đả thông.

Chỉ có điều Diệp Mặc lập tức bị thất vọng, vì ở trên Trái đất này, nguyên khí đất trời yếu như vậy, muốn tu luyện đến tầng khí thứ ba là một nhiệm vụ vô cùng gian nan. Có lẽ cả đời hắn cũng không thể đạt đến mức đó được. Nói như vậy thì hắn vẫn bị bất lực.

Thở dài một tiếng, Diệp Mặc đang muốn kéo quần lên thì bỗng có một tiếng kêu thất thanh là hắn giật mình.

- Đồ lưu manh…

Giọng của một người phụ nữ hét lên trước mặt Diệp Mặc. Diệp Mặc vừa rồi đang kiểm tra cậu nhỏ của mình, không ngờ quên mất kiểm tra tình hình xung quanh, không ngờ cái ngõ nhỏ này thông với con đường, chỉ là chỗ ngoặt phía trước không nhìn thấy mà thôi.

Diệp Mặc không lộ vẻ điên cuồng, hơn nữa bây giờ hắn cũng không có tư cách gì để lộ vẻ điên cuồng, mau chóng kéo quần lên liền chạy trốn.

- Diệp Mặc, tại sao là anh?

Sau khi người phụ nữ này hét chói tai, không ngờ cái giọng điệu giật mình đó lại lên tiếng hỏi, rất rõ ràng rằng cô quen Diệp Mặc.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật