Mặc dù rất nhiều tu sĩ ở Linh giới có khả năng phi hành trên không trung nhưng muốn xây được nhà cao như vậy cũng rất nguy hiểm.
- Nơi này không tồi chút nào.
Đại Công Kê khôi phục, lại trở về bộ dáng cao cao tại thượng, nhìn Sở Mặc như một đứa nhà quê ra tỉnh, nó khinh thường. Nó vẫn nhớ Sở Mặc nói nó là con gà bát quái, giống mấy bà tám ngoài chợ đó.Sở Mặc biết tính Đại Công Kê, cười nói:
- Cứ làm như ngươi hiểu biết về chỗ này nhiều lắm không bằng.
- Hừ, mấy chỗ ta biết đến, ngươi còn chưa nghe thấy đâu.
Đại Công Kê cũng cười.
- Là chỗ mấy người đuổi giết muốn bắt ngươi mang đi hầm cách thủy nên quen thuộc phải không? Loại quen biết như vậy có hay không có cũng chẳng để làm gì?
- Tiểu tử muốn gây sự phải không?
Đại Công Kê trợn mắt.Những người bên cạnh vô cùng kinh ngạc, trong đó có một người có vẻ giống tu sĩ, mắt sáng rực nhìn Đại Công Kê.
Sở Mặc truyền âm cho Đại Công Kê:
- Cho ngươi phô trương, ngươi nhìn đi, giờ có mấy kẻ có ý đồ mang ngươi đi hầm cách thủy rồi đó.
Linh giác của Đại Công Kê rất nhạy bén, nó đương nhiên biết đám người kia có ác ý.
Nó lập tức rụt cổ, nói:
- Đi thôi, chúng ta đi tìm chỗ nào trọ đi.Sau đó, Sở Mặc và Đại Công Kê đi tới một gian nhà trọ vừa vừa, đặt một phòng hảo hạng. Lúc trước ở Huyễn Thần giới, Sở Mặc đã chuẩn bị một ít linh thạch. Nếu ở đây mà dùng tiên tinh thạch hoặc tiên tinh thạch thì chắc chắn sẽ gây chấn động. Sở Mặc không ngốc mà đi làm chuyện như thế.
Sở Mặc nộp tiền phòng nửa tháng, tiểu nhị cung kính đưa cho hắn một cái chìa khóa. Nhưng Sở Mặc không về phòng luôn, mà đi ra ngoài tìm một tửu quán, ngồi xuống gọi một bàn ăn.
Không ít ánh mắt tò mò nhìn Sở Mặc và Đại Công Kê. Đại Công Kê thấy khó chịu.
- Linh giới có bao nhiêu linh thú cơ mà, đúng là một đám không có kiến thức, có gì hay mà xem chứ?
Đại Công Kê hậm hực truyền âm cho Sở Mặc.
Sở Mặc cảm nhận được cái nhìn xung quanh, cười khổ nói:
- Ta thấy hình như chúng ta nghĩ sai rồi.
- Sai cái gì?
Đại Công Kê hỏi.
- Ngươi nhớ trước khi chia tay, quản sự Kim Thiết Cương nói gì với ta không?Sở Mặc hỏi.
Đại Công Kê gật đầu.
- Kim Thiết Cương nói nơi này có rất nhiều tu sĩ, nếu ngươi gặp chuyện có thể đến Kim gia tìm người.
Sở Mặc cười khổ:
- Có thể Kim quản sự đã biết trước sẽ có chuyện. Đối với địa phương này, sự xuất hiện của ngươi vẫn gây chấn động.
- Ờ,…
Đại Công Kê nghi hoặc nhìn Sở Mặc.
- Mặc dù nơi này là Linh giới, cũng có nhiều linh thú. Nhưng không phải ai cũng có. Hơn nữa ngươi còn phô trương, lại biết nói tiếng người, chứng tỏ trí thông minh cũng tạm được.
- Cũng cái gì mà cũng, Kê gia thông minh trác tuyệt nhé.
Đại Công Kê lập tức bất mãn phản bác.
- Rồi, ngươi ưu tú như thế. Lại nói, nơi này có mấy người gặp được linh sủng chứ…
- Kê gia không phải linh sủng!
- Ngươi nghe ta nói hết đã nào. Bọn họ đều nghĩ ngươi là linh sủng, tốt nhất ngươi cũng đem minh làm linh sủng đi.
Sở Mặc trừng mắt.
- Tại sao chứ?
Đại Công Kê tức giận, ra vẻ nếu tiểu tử này không nói rõ, nó sẽ không để yên.
Sở Mặc cười:
- Ngươi thông minh như vậy, lại không phải linh sủng,...có nghĩa ngươi là một sinh linh cao cấp hơn. Ngươi nghĩ kỹ đi, đến lúc đó, chắc chắn còn có nhiều người muốn có được ngươi đấy.
- Có ngươi ở đây mà?
Đại Công Kê không phải kẻ ngu, sau khi minh bạch, nó hơi chột dạ.
Đúng là trong Linh giới có nhiều linh thú, nhưng không phải linh thú đầy đường, rêu rao khắp nơi như Đại Công Kê tưởng. Dù là Tiên giới…cũng khó mà có chuyện này.
Cảnh tượng mà Đại Công Kê nghĩ, chỉ có ở Thiên giới mà thôi. Chỗ đó đều là các thiên thú chân chính.
Ví như Hổ Liệt. Hổ Liệt đến thành nào ở Thiên giới mà xuất hiện bằng bản thể thật cũng không khiến nhiều người kinh ngạc.Nhưng chỗ này là Linh giới.
- Xem ra Kê gia lại phải tiếp tục chuỗi ngày giả vờ ngu ngốc rồi. Mẹ nó…khi nào ta mới hết khổ đây.
Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên:
- Con gà này bán thế nào vậy?
Đại Công Kê tức giận quay người lại mắng:
- Bán cái đầu ngươi!
Phụt!
Toàn bộ những người vừa uống rượu trong tửu quán đều không nhịn được phun hết ra. Sau đó ngoác mồm nhìn Sở Mặc và Đại Công Kê.
Một người trẻ tuổi tướng mạo anh tuấn đứng trước cái bàn chỗ Sở Mặc, mặt lúc xanh lúc đỏ, trong mắt dần xuất hiện sát khí lạnh băng.
- Ngươi mắng ai đó?
Người trẻ tuổi này chính là người vừa hỏi con gà này bán thế nào.Sở Mặc ngẩng đầu nhìn y, khẽ nhướng mày. Cái vị trước mắt còn chưa tới Tiên Thiên cảnh, từ hơi thở trên người có thể đoán được tối đa cũng chỉ ở hoàng cấp bậc chín Thiên Tâm cảnh mà thôi.
Ở đây, người Thiên Tâm cảnh không thể xưng là cao thủ tuyệt thế như ở Nhân giới. Nơi này là Linh giới, có nhiều tu sĩ mạnh hơn.
Người luyện võ Thiên Tâm cảnh khó mà khiến người khác phải kính sợ.
Nhưng Sở Mặc cũng không lỗ mãng, chỉ thản nhiên nhìn y nói:
- Thật xin lỗi, ta không bán.
- Giờ ngươi nói đã muộn rồi. Hiện tại ngươi bán thì bán, mà không muốn bán…cũng phải bán.
Y cười lạnh.
Sở Mặc có chút bất đắc dĩ, trong lòng tự nhủ, những gì mình lo lắng đã biến thành thật rồi đây.
- Ngươi muốn ép mua ép bán à?
Sở Mặc cũng không phải người yếu đuối dễ bị bắt nạt. Tuy không phải là hỗn thế ma vương, nhưng từ nhỏ đã cùng Hứa Phù Phù lăn lộn, gây dựng ra sự nghiệp to lớn, người như vậy sao có thể có tính tình của công tử bột được.Cái tên vừa đến chỉ thiếu nước viết trên mặt bốn chữ ăn chơi trác táng.
Đối với loại người này, không thể tỏ ra yếu thế. Vì một khi ngươi yếu đuối, chắc chắn đối phương sẽ được đằng chân lân đằng đầu, dẫm nát ngươi dưới chân.
Tên kia lập tức cười gật đầu:
- Đúng đấy thì sao.
Lúc này, bên ngoài lại có vài người nữa đến, đứng cạnh người trẻ tuổi kia, mặt lạnh nhìn Sở Mặc. Hơi thở của những người này hùngmạnh hơn nhiều so với tên công tử này.
Thậm chí trong số đó có người có hơi thở của một tu sĩ. Là Trúc Cơ tu sĩ! Tên thanh niên này lại có thủ vệ là Trúc Cơ tu sĩ.
Ánh mắt của Sở Mặc trực tiếp bỏ qua tên công tử kia, dừng ở trên người Trúc Cơ tu sĩ, thản nhiên nói:
- Ngươi là con cái nhà ai mà chẳng biết tí quy củ nào thế?
Tên Trúc Cơ tu sĩ mới đầu có chút khinh miệt, giờ lại chần chờ. Gã kéo tay tên công tử, nhìn Sở Mặc nói:
- Giọng điệu các hạ cũng không nhỏ nhỉ? Không biết các hạ làngười phương nào? Sư phụ ở đâu?
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật