Còn có chuyện kinh ngạc hơn. Thí Thiên đột nhiên bùng phát một luồng sát khí mãnh liệt, cực kỳ sắc bén. Cảm tưởng như khắp trời đất chỉcó mỗi cây đao này.
Mọi người đều bị luồng sát khí này đè ép, mặt trắng bệch, đứng không vững nữa. Cũng may là cây đao chủ yếu phóng sát khí nhằm vào thanh kiếm kia thôi. Hầu như ai hay vật gì cũng bị ảnh hưởng, ngoại trừ Sở Mặc.
Nhưng Sở Mặc cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người. Hắn còn vừa mới nghĩ, Thí Thiên có linh tính nhưng không phải quá mạnh. Kết quả, đảo mắt một cái, Thí Thiên dùng hành động thực tế chứng minh, nó có linh tính mạnh hơn nhiều so với sự tưởng tượng của Sở Mặc.
Sở Mặc bị đả kích. Nhưng có việc còn khiến Sở Mặc bất ngờ và khiếp sợ hơn, là Thí Thiên sắc bén như thế, chém vào cái kiếm nát kia lại không để lại một dấu vết nào. Thật quá kinh khủng!
Biết bao thần binh lợi khí còn không chịu nổi một nhát chém của ThíThiên chứ đừng nói là một thanh kiếm nát.
Tuy nhiên, khi Thí Thiên phóng thích sát khí, cái kiếm này lại hơi sợ, nhăn nhăn nhó nhó chạy đến chỗ Hoa Tiểu Nha. Đúng là thú vị!
Nó lại còn chà xát loanh quanh như tiểu hài tử nghịch ngợm, mặc dù khi sợ hãi muốn tìm cha mẹ giúp đỡ nhưng trong lòng vẫn không phục.
- Củ chuối thật!
Sở Mặc không nhịn được mắng một câu.
Hoa Tiểu Nha cũng bị sợ đơ người. Theo bản năng, nàng vươn taycầm lấy cái chuôi kiếm rách nát.
Ùng ùng!
Thanh kiếm rách nát bất ngờ gầm lên.
- …
Những người chứng kiến đều không còn gì để nói.
Dù sao cũng chỉ là một thanh kiếm sắt vụn lại còn muốn giả trang làm thần khí. Lúc này Sở Mặc cũng bắt được Thí Thiên, quở mắng;
- Ta bảo ngươi đi ra hay sao?
Khí tức Thí Thiên vừa bộc phát nháy mắt tiêu tán. Sau đó, nó giống như một đứa nhỏ bị ủy khuất, phát ra âm thanh đinh đang.
Nó rất bất mãn. Vô cùng không vui. Mặc dù nó không thể nói nhưng Sở Mặc có thể cảm nhận được cảm xúc của nó.
- Ha ha ha, nó đang nói chuyện với ta này.
Tự nhiên Hoa Tiểu Nha lại cười như điên.
- Bảo kiếm…đây là tuyệt thế bảo kiếm. Chị phát tài rồi, ha haha…
Mọi người nhìn cô nương đi chân đất mặc áo vải bông xinh đẹp, trong tay cầm một thanh kiếm gỉ sét, đang ngửa mặt lên trời cười hô hố đều thấy choáng váng. Nhiều năm qua đi, mấy người đều đem chuyện này ra giễu cợt Hoa Tiểu Nha. Hoa tiểu thư nghĩ lại cũng coi đây là thời điểm đen tối trong lịch sử cuộc đời.
Nhưng thật sự về sau, cũng chẳng có mấy người đem chuyện này ra làm chuyện cười.
Mà thậm chí có người coi nó là huyền thoại, đem kể lại cho các hậubối như một minh chứng, chứng minh năm đó họ từng tận mắt chứng kiến một huyền thoại nổi lên.
- Tinh Tuyết, ngươi mau lại đây. Ta muốn kiểm chứng xem sách kiếm thuật với Dược Vương Kinh, cái nào lợi hại hơn.
Hoa Tiểu Nha hoa chân múa tay, vui vẻ mang chuôi kiếm như thanh sắt vụn đi về phía Thẩm Tinh Tuyết.
Nếu hiện tại mọi người còn không biết thanh kiếm kia là thần binh thì sống quá uổng rồi.
Chỉ có điều mọi người vẫn thấy khó có thể tin được. Thần binh trongtưởng tượng của bọn họ tuyệt đối không phải như thế.
Bề ngoài này…quá xấu rồi. Ít nhất cũng phải giống cây đao trong tay Sở Mặc chứ?
Mà nói đến đao, bọn họ cũng phát hiện, cây đao này còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng.
Trong một nháy mặt, mọi người đều cảm thấy lạnh gáy. Cây đao kia đứng khá xa nhưng ai cũng có cảm giác nó có thể chém về phía mình bất cứ lúc nào, đau lòng ở chỗ là có thấy cũng không thể tránh hu Tuấn và mấy đệ tử phái Tây Hải cũng co giật khóe miệng, há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, không dám tin.
Càng nhìn nha đầu ngốc điên điên khùng khùng Hoa Tiểu Nha lại càng thấy rối rắm.
Đúng là chó ngáp phải ruồi!
Hoa Tiểu Nha thật may mắn khi có được cơ duyên to lớn như thế.
Mà cái cô nương này còn cố ý chọc giận Sở Mặc. Tuy muốn chia sẻ niềm vui với hắn nhưng lại cố ý đi tìm Thẩm Tinh Tuyết khoe. Haingười các nàng, một người có được cái đỉnh cũ, một người có thanh kiếm sắt vụn, lại đều có được kinh văn liên quan, ít nhiều coi như có điểm chung.
Quy Khư…quả thật danh bất hư truyền. Nơi này thật sự có nhiều bảo vật quý báu.
Nếu nói Thẩm Tinh Tuyết có được nhờ vận khí, không ai so đo. Nhưng chuyện của Hoa Tiểu Nha lại khơi dậy nhiệt tình của đám người.
Nhưng đáng tiếc, nơi này kỳ bí và cũng quỷ dị, hung hiểm vô cùng. Vì vậy, đoàn người đều chăm chú nhìn Sở Mặc, ai bảo Sở Mặc dẫn họ tránh được bao nhiêu nguy hiểm chứ.
Đừng nói là mấy vãn bối trẻ tuổi, ngay cả Hạ Phong, Hoa Tam Nương hay Tiêu Vân Liên cũng nhìn Sở Mặc với vẻ mặt chờ mong.
Sở Mặc bất đắc dĩ cười cười:
- Ta chỉ có thể giúp mọi người tránh được một số nguy hiểm, còn có được thu hoạch hay không, đều nhờ vào cơ duyên của mỗi người thôi. Cơ duyên tới sẽ có thu hoạch, cơ duyên không tới, cũng chẳng thể cưỡng cầu. Mọi người nghiêm túc gật đầu. Ai cũng biết lời Sở Mặc nói là thật. Chẳng ai chú ý cái thanh kiếm sắt vụn cắm trên tảng đá kia, vì sao Hoa Tiểu Nha lại phát hiện được nó chứ?
Cũng giống như Thẩm Tinh Tuyết vô tình nhặt được cái đỉnh cũ mèm kia vậy. Có một số việc rất khó diễn giải, nhưng sự thật lại hoàn toàn nhờ vào cơ duyên mà thôi.
Sở Mặc dẫn theo mọi người mở rộng phạm vi an toàn. Sau đó, hắn lại tìm một sơn động, nói với mọi người là hắn muốn tu luyện trong hai canh giờ nên tạm thời đừng quấy rầy hắn. Thời điểm này Sở Mặc đã xây dựng được uy vọng của mình với mọi người. Lời của hắn còn có trọng lượng hơn cả lời của Hoa Tam Nương hay Hạ Phong vì bản thân họ cũng nghe theo lời Sở Mặc.
Sở Mặc nói là đi tu luyện nhưng thật ra là tiến vào Huyễn Thần giới.
Đúng là không có biện pháp, Quy Khư quá mức quỷ dị, có nhiều sự việc không thể lý giải.
Sở Mặc rất lo lắng cho Hoa Tam Nương. Lúc trước đã cùng nàng ước định, nếu có nguy hiểm thì sẽ tiến vào Huyễn Thần giới ngay lập tức hay ít nhất cũng tiến vào Sở cung, gặp Tần Thi và Đổng Ngữ truyền tinmình vẫn an toàn.
Sở Mặc cũng muốn tìm Giới Linh để hỏi một ít vấn đề về chuyện Dược Vương Kinh và thanh kiếm sắt vụn.
Hắn đã hỏi Hoa Tiểu Nha. Hoa Tiểu Nha nói cũng không biết thanh kiếm tên là gì nhưng lại kể thanh kiếm truyền cho nàng một quyển kiếm thuật có tên rất kỳ quái: Kiếm pháp của Công Tôn đại nương.
Cái tên này khiến Hoa Tiểu Nha rất buồn bực. Nàng muốn đổi thành Kiếm pháp của Hoa Tiểu Nha tuy nhiên lại bị thanh kiếm cự tuyệt. Sở Mặc hỏi nó cự tuyệt như thế nào. Hoa Tiểu Nha nghĩ nửa ngày mới nói: nàng dựa vào cảm giác.
Lúc ấy Hoa Tiểu Nha còn nghĩ Sở Mặc sẽ cười nhạo nàng vì lí do này quá miễn cưỡng. Nhưng Sở Mặc cũng không cười, giữa hắn và Thí Thiên, cùng Thương Khung Thần Giám đã kết nối rất nhiều lần, đa phần đều dựa vào cảm giác.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật