- Các ngươi là ai?
Sở Mặc thấy sắc mặt Lưu Vân trở nên có chút nặng nề liền khẽ cau mày, nhìn về phía mấy người vừa bước vào:
- Ta không quen các ngươi.
Công tử áo gấm không thèm để ý đến Sở Mặc. Mà nhìn về phía Lưu Vân với vẻ mặt mỉa mai nói:
- Ta còn cho rằng ngươi đã cấu kết được với vị thanh niên giỏi giang tuổi trẻ tài cao nào, hóa ra lại là một tên rác rưởi thậm chí còn chưa đạt đến Trúc Cơ. Tiểu công chúa của Linh Đan Đường đã trở nênbụng đói ăn quàng như vậy từ khi nào rồi hả?
Ha ha... Đúng là thú vị!
- Ngươi cút ra ngoài cho ta!
Sắc mặt Lưu Vân băng giá như mùa đông, lạnh lùng nói:
- Chủ quán... các ngươi làm ăn thế này đấy hả?
Chó hoang mèo hoang gì cũng để cho vào?
Sở Mặc không nhịn được cười thầm trong bụng, vừa rồi cô gái này còn cười cười nói nói duyên dáng khéo hiểu lòng người, chăm sóc hắn chu đáo, ngoảnh đi ngoảnh lại thế mà đã trở thành một nàng sư tử cái nhe nanh giận dữ rồi.Tính tình như vậy đúng là dễ khiến người khác yêu mến.
Rõ là ai vừa mắt ta thì làm gì cũng tốt, còn đã khiến ta chướng mắt thì đều chỉ là lũ chó hoang mèo hoang mà thôi!
Chưởng quầy mới đến sau vừa nhìn Lưu Vân rồi lại nhìn sang đám người Gia Cát Xương Bình, vẻ mặt trở nên vô cùng khó xử.
Không có nguyên nhân gì khác. Y quả thực không dám đắc tội với bất cứ bên nào cả.
Chỉ đành cười trừ nói:
- Mọi người có gì từ từ nói chuyện, từ từ nói chuyện...
Lưu Vân liếc mắt, xua tay chặn lại nói:
- Ngươi lui ra đi...
Chưởng quầy như được đặc xá miễn tội chết vậy, chuồn thẳng một mạch biến mất.
Dù sao gã cũng cho rằng, đám người kia có mâu thuẫn lớn đến cỡ nào thì cũng không dám đánh nhau ở nơi này, quy tắc của Huyễn Thần Thành... cũng không phải chỉ để trang trí thôi đâu!Gia Cát Xương Bình lạnh lùng nhìn Lưu Vân, sau đó nói:
- Sao, động chạm đến nhân tình của ngươi ngươi liền khó chịu rồi hả?
Lưu Vân đang định nói gì, Sở Mặc lại cười chặn tay nàng.
Thân hình Lưu Vân khẽ run lên, thoáng nhìn qua Sở Mặc, nhưng cũng không rút tay về.
Gia Cát Xương Bình thấy thế sắc mặt càng thêm khó coi.
Bọn họ tới nơi này vốn là muốn khích bác cho Sở Mặc và Lưu Vânphải ra tay, nhưng hiện tại bọn họ lại có chút ngứa tay muốn đánh một trận rồi.
Sở Mặc thoáng nhìn qua Gia Cát Xương Bình, cười với vẻ khinh thường:
- Sao chứ, thua bởi một kẻ thậm chí còn chưa Trúc Cơ như ta, cảm thấy rất không cam tâm chứ gì?
Nhưng mà... ngươi phải chấp nhận sự thật đi thôi, người trẻ tuổi à, hiện giờ nàng đã là người của ta! Ngươi còn có thể làm gì được đây?
Sở Mặc hóa thành Lâm Bạch, bộ dáng vẫn là một thiếu niên không đến hai mươi tuổi, lúc này lại dùng giọng điệu ta đây rất lõi đời để nóichuyện, khiến ngay cả Lưu Vân đang ngồi đối diện với hắn cũng cảm thấy bộ mặt đó rất đáng cho ăn đòn, càng đừng nói tới đám người Gia Cát Xương Bình bên kia.
- Nhãi ranh, ngươi muốn chết thật rồi!
Gia Cát Xương Bình thấy khuôn mặt Lưu Vân tuy ửng đỏ nhưng không hề phản bác, liền giận đến sôi người, trong con ngươi thoáng qua một tia sát khí.
Một người trẻ tuổi khuôn mặt dễ nhìn lập tức tiến lên một bước, đến trước mặt Sở Mặc, lạnh lùng cười nói:
- Ngươi sao?
Một tên yếu ớt không bằng rác rưởi ư?
Sở Mặc nhe răng cười:
- Thế thì ngươi nhào lên mà đánh ta này?
- Ngươi...
Người trẻ tuổi khuôn mặt dễ nhìn kia không ngờ tới việc Sở Mặc không những không bị mắc mưu, ngược lại còn châm chọc bọn y không ngớt.
- Ơ kìa, sao?
Không dám ư?
Sở Mặc liền đứng dậy, trong mấy tháng ở Huyễn Thần Giới này, vóc dáng của Sở Mặc phát triển rất nhanh chóng, đứng thẳng người lên thì còn cao hơn gã trẻ tuổi nửa cái đầu.Gã trẻ tuổi nhìn Sở Mặc bằng vẻ mặt lạnh lùng nham hiểm, giễu cợt nói:
- Ngươi dám không?
Rác rưởi! Có gan thì ra khỏi thành...
- Ra khỏi thành cái con mẹ ngươi!
Sở Mặc quát lớn, giơ tay lên tát một phát thẳng cánh vào mặt gã trẻ tuổi.
- Đừng!
Lưu Vân sợ tới mức hồn xiêu phách tán, trong lòng thầm than hỏng rồi!Quy tắc của Huyễn Thần Giới cũng không phải chỉ dùng để trang trí!
Lâm Bạch ra tay trong này nhất định sẽ bị quy tắc của Huyễn Thần Giới trừng phạt, rồi nếu bị trục xuất khỏi Huyễn Thần Giới, lúc đó... bọn họ biết đi đâu tìm hắn bây giờ?
Linh Đan Đường cũng chỉ vừa mới tạo được mối quan hệ với một vị Luyện Đan Sư cấp bậc truyền kỳ khó lường, không thể cứ như vậy mà công toi được.
Đúng vậy, trong mắt của Lưu Vân, Luyện Đan Sư có thể tăng xác suất thành công của đan dược hoàn hảo lên tới năm mươi phần trăm thìcảnh giới thậm chí đã cao hơn Đế Chủ Đan Thần, đạt tới cấp bậc xưa nay chưa từng có rồi!
Người trẻ tuổi kia nếu muốn né tránh cái tát này của Sở Mặc thì quả thực dễ như ăn cháo, dựa vào tu vi ở kỳ Đại Thừa như y, thì sao có thể để một thiếu niên thậm chí còn chưa Trúc Cơ chạm vào được?
Nhưng mà, y vốn dĩ cũng không định tránh!
Thậm chí, y còn chủ động giơ mặt ra hứng cái tát của Sở Mặc, sợ Sở Mặc bị Lưu Vân ngăn lại, không đánh được y!Phần thể xác của kỳ Đại Thừa vững chãi khó lòng tưởng tượng, đừng nói là làm y bị đau đớn, cái tát này của Sở Mặc thậm chí còn chưa đủ để gãi ngứa cho y nữa là.
Cho nên, gã trẻ tuổi dễ nhìn kia liền bỏ qua sự phòng thủ toàn thân...
Chịu một cái tát là có thể đá được thằng ranh này ra khỏi Huyễn Thần Giới, đạt được một món nợ ân tình của công tử nhà Gia Cát, quả thực là lãi đến không thể lãi hơn!
Lưu Vân không ngờ thiếu niên vừa rồi còn bình tĩnh vô cùng đột ngột lại trở nên kích động đến vậy, trong cơn gấp gáp, đã không ngănkịp rồi.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn cái tát này của Sở Mặc mạnh mẽ quất thẳng vào khuôn mặt của tên trẻ tuổi đó.
Bốp~!
Một tiếng vang giòn giã vô cùng.
Trực tiếp khiến những người có mặt kinh ngạc đến ngây ngẩn cả ra.
- Ngươi dám đánh ta ư?
Gã trẻ tuổi nói, trên mặt lộ ra nụ cười mừng rỡ như điên:
- Ngươi có gan thì đánh nữa đi?
Bốp ~!
Lại một tiếng tát tai vang lên.
- Thật là chưa từng gặp loại người nào ti tiện như ngươi! Ngay cảloại yêu cầu này cũng dám nói ra miệng, vậy thì ta chiều ngươi!
Sở Mặc nói xong, hai tay luân phiên tát liên tiếp gã trẻ tuổi mười mấy cái tát.
Mà vừa rồi gã trẻ tuổi kia còn sợ cái tát mình trúng quá nhẹ, chưa đủ tiêu chuẩn để Huyễn Thần Giới trục xuất người, liền chủ động bỏ qua phòng thủ toàn thân.
Kết quả là bị Sở Mặc tát cho mười mấy cái, khuôn mặt của y liền đỏ bừng cả lên.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật