Trang chủ » Thí Thiên Đao » Chương 3: Dưới đỉnh cô thần (1)​

Chương 3: Dưới đỉnh cô thần (1)​

- Ngươi, thật sự là không sợ chết?

Nam tử áo đen nhìn qua với ánh mắt lạnh lẽo, giọng điệu uy nghiêm đáng sợ, híp mắt nhìn Sở Mặc.

Trong ánh mắt của y thoáng hiện lên tia sát khí, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể kết thúc tính mạng của tên tiểu tử ngoan cố này.

- Sợ… sợ đến muốn chết.

Sở Mặc thành thành thật thật mà đáp. Nam tử áo đen này, theo Sở Mặc đánh giá, quả thật là đáng sợ.

So với những cơn ác mộng mà hắn đã trải qua mấy năm nay cộng lại đều đáng sợ hơn cả.

- Sợ mà ngươi còn dám cự tuyệt ta?

Nam tử áo đen lạnh lùng liếc xéo Sở Mặc.

- Ta, ta là muốn gia nhập Trường Sinh Thiên làm đồ đệ, ông nội của ta năm đó đã cứu Trường Sinh Thiên thất trưởng lão một mạng!

- Thất trưởng lão từng để lại cho ông nội của ta một món tín vật, chỉ cần mang theo tín vật này đi tìm Trường Sinh Thiên….

- Thất trưởng lão nhất định sẽ nhận ta làm đệ tử!

- Trường Sinh Thiên là đệ nhất danh môn chính phái trên thế gian này!

- Trong Trường Sinh Thiên, đều là anh hùng hào kiệt, đều là những đại hiệp cứu vớt khó khăn của thế gian, đều là thần tiên trong thần tiên!

- Bọn họ cũng sẽ không giống với ngươi vậy, bắt buộc nhận người khác làm đệ tử.

Sở Mặc giờ phút này nhiệt huyết đều dân trào, không quan tâm mà không ngừng nói một tràng, khiến nam tử áo đen ở đối diện bị nói cho có phần ngẩn ra.

Thật lâu sau y mới phát ra một tiếng cười nhạo:

- Trường Sinh Thiên là đệ nhất danh môn đại phái trên thế gian này?

- Bên trong đều là anh hùng hào kiệt?

- Đều là đại hiệp cứu vớt khó khăn của nhân gian?

- Đều là thần tiên trong thần tiên?

- Phì!

- Quả thực là rắm chó không bằng!

- Bên trong danh môn chính phái, thì nhất định đều là người tốt? Ngây thơ!

Sở Mặc cũng bắt đầu nảy sinh tính tình bướng bỉnh, mặc kệ toàn thân đau nhức, khiến hắn có cảm giác đau đến không muốn sống nữa, cơ thể vô cùng suy yếu, nhưng hắn vẫn ngẩng đầu kiên định nhìn nam tử áo đen:

- Ngươi nói bậy!

- Trường Sinh Thiên tuyệt đối sẽ không như ngươi nói vậy!

Ma Quân nghe xong lời này, khóe miệng kịch liệt co quắp vài cái. Nếu không phải Sở Mặc có tư chất và căn cốt tốt như vậy, đều là thế gian ít có, nếu không phải vì y trúng cái độc thất sát kia, thời gian không còn nhiều nữa mà muốn tìm một truyền nhân….. Đã sớm dùng một cái tát đem tên tiểu tử không nghe lời kia mà chụp cho chết rồi!

- Ngươi nói Trường Sinh Thiên tốt như thế nào, ta hỏi ngươi, ngươi đã thấy qua người của Trường Sinh Thiên chưa?

Ma Quân hít một hơi thật sâu, nhàn nhạt mà nhìn Sở Mặc.

- Không có, nhưng ông nội của ta đã từng gặp qua!

Sở Mặc nói:

- Hơn nữa, thế gian đều đánh giá Trường Sinh Thiên đều là vô cùng tốt đấy!

- Một người nói chưa chắc đã đúng, nhưng nhiều người đều nói về Trường Sinh Thiên tốt như vậy, vậy thì khẳng định chính là thật sự tốt rồi!

Ma Quân giận quá mà cười:

- Rất nhiều người đã nói tốt rồi đấy, thì nhất định là thật sự tốt? Rất nhiều người đều nói không tốt vậy nhất định là không tốt?

- Thế gian liền bởi vì có nhiều người ngu xuẩn như các ngươi, mới có thể trở nên khờ dại không biết gì, bảo sao thì hay vậy. Tuy rằng tròng mắt to nhưng một đám đều là người mù chữ cả!

- Tiểu tử, có phải ngươi nói Trường Sinh Thiên là tốt như thế này, tốt như thế kia đúng không?

- Ngươi bất kể như thế nào thì cũng muốn gia nhập Trường Sinh Thiên, trở thành đệ tử của Trường Sinh Thiên, đúng không?

Ma Quân nhìn Sở Mặc hỏi.

Lúc này Sở Mặc có lẽ đã không còn một chút khí lực nào để nói chuyện nữa, chỉ có thể gật gật đầu khe khẽ.

- Vậy, ngươi có dám đánh cuộc với ta hay không?

- Ta liền đánh cuộc với ngươi, cho dù ngươi đem theo cái tín vật chó má của Thất trưởng lão, tuyệt đối cũng không trở thành đệ tử của Trường Sinh Thiên được, thậm chí…. Ngươi muốn đi vào cửa của Trường Sinh Thiên cũng không dễ dàng đâu!

Ma Quân lạnh lùng nhìn Sở Mặc:

- Nếu ngươi thắng, bản tôn chẳng những tự mình nhận lỗi với ngươi, hơn nữa còn đưa cho ngươi một số tài phú kinh người, chỉ với khoản của cải này có thể khiến ngươi dễ dàng trở thành một nhà giàu có trong nước!

- Không phải ngươi muốn tu luyện sao? Ngươi cũng biết trong quá trình tu luyện thì của cải là một trong những yếu tố quan trọng nhất!

- Nghèo, cũng đừng nghĩ trong quá trình tu luyện sẽ có được bất cứ thành tựu nào!

Sở Mặc ánh mắt tinh thuần đen như mực, nhìn thẳng Ma Quân, cố gắng nói:

- Vậy…. Nếu là…. Ta đây thua thì sao?

- Ha ha ha ha, không phải ngươi nói rằng ngươi nhất định có thể gia nhập vào Trường Sinh Thiên sao?

Ma Quân không nhịn nổi mà cười lạnh.

Từ khi nhìn thấy tiểu tử này đến giờ, đây là lần đầu tiên y cảm thấy tâm tình thư sướng.

- Ngươi chính là một tên tiểu tử thối tha, bản tôn muốn ngươi đánh cược cái gì? Dưới gầm trời này, người muốn bái ta làm sư phụ nhiều đếm không hết, chỉ có ngươi không phân biệt tốt xấu!

- Nếu như ngươi thua, thì phải đàng hoàng mà trở thành đồ đệ của ta!

- Làm người truyền thừa của ta!

- Ta… ta có thể không đánh cuộc với ngươi được không?

Sở Mặc yếu ớt nói.

Ma Quân nổi đóa, y xem như đã hiểu, theo tình hình này thì tên tiểu tử khốn kiếp này đã cho rằng y chính là một kẻ ác, bất kể như thế nào cũng không muốn làm đồ đệ của y.

Ngươi không muốn đúng không?

Bản tôn cũng không tin việc này có thể làm khó được ta!

Tên đồ đệ ngươi đây, ta nhất định phải nhận rồi!

Thoáng nhìn qua Sở Mặc lạnh lùng nói:

- Ngươi cảm thấy rằng ngươi có sự lựa chọn sao?

Sở Mặc lắc đầu, hắn cũng không cho là mình có quyền lựa chọn nào khác, cho dù hắn còn nhỏ tuổi thì cũng nhìn ra được, tên ma đầu này nhất định muốn nhận hắn làm đồ đệ, bằng không thì sợ rằng sớm đã giết hắn rồi.

Nơi nào sẽ cùng với hắn nhiều lời như vậy.

Hỏi một chút, chẳng qua muốn cố gắng để thử hắn mà thôi.

Sở Mặc không ngốc, tuy rằng kinh nghiệm và sự từng trải gần như bằng không, nhưng chỉ số thông minh thì vẫn phải có.

Lập tức gật đầu nói:

- Được, ta đánh cuộc với ngươi, tuy nhiên ta có điều kiện, là …. Không cho ngươi can thiệp vào, lại càng không cho phép trong lúc đó cản trở ta!

- Hừ, tiểu tử thật đúng là khôn khéo.

Ma Quân mặt không chút cảm xúc, trong lòng thì cười lạnh: Chẳng qua, ngươi làm sao có thể là đối thủ của ta? Ta là người xấu cho nên ta càng muốn can thiệp, càng muốn làm khó dễ ngươi!

Bất quá hiện tại y cũng biết tính tình của ranh con này, nếu y không đáp ứng thì chỉ sợ rằng lần đánh cuộc này sẽ bị hỏng mất. Đăng bởi: longnhi

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật