Rời khỏi cung điện dưới lòng đất, lúc chạy ra khỏi khu vực mộ Tiên đó thì bậc thềm đá cửu thiên kia xuất hiện.
Thạch Hạo lao nhanh tựa như sấm chớp, sau cùng thì trở lại bức tường tuyệt vọng kia.
Hiển nhiên, muốn trở về thì đều phải quay lại con đường không gian màu vàng này, không hề có dù chỉ một cái truyền tống trận nào cả.
Thạch Hạo suy nghĩ giây lát thì chợt dừng lại, tiếp đó tạo ra một vết lõm ở nơi vách tường rồi trốn vào trong chờ đám người đã đoạt được tạo hóa kia trở về.
Thời gian cũng không dài thì đã có vài người trở ra, cũng không phải là đám người "Trích tiên", Thập Quan vương, rõ ràng bọn họ vẫn còn đang tìm kiếm những tạo hóa khác cho riêng mình.
Thạch Hạo xuất thủ, xoay người dùng chiếc quan tài nặng hơn núi nơi lưng đập bay một người trong đó.
Đây là một tên quái thai cổ đại thế nhưng cũng cảm thấy hoa cả mắt, cả người mềm nhũn không còn chút sức lực gì cả, hắn bị người khác nện một cú "ám côn", đánh "hắc gạch".
Thạch Hạo nhanh chóng lao tới, hắn ra tay đều có chừng mực chứ không hề lấy tính mạng của người này, chỉ là đánh cho ngất xỉu mà thôi.
Hắn tựa như tia chớp cướp sạch đồ của kẻ này.
Tiếc là, trên người này chẳng hề có kinh thư và cũng chẳng đoạt được truyền thừa, bởi vì hắn chưa có tu ra tiên khí cùng với việc thấy bản thân khó mà có thu hoạch gì ở đây, vô cùng quý trọng bản thân nên mới nhanh chóng quay về.
Thạch Hạo lắc đầu, quẳng hắn sang một bên rồi tiếp tục ẩn núp.
Thời gian rất gấp nên hắn không thể nào cứ trì hoãn thêm được nữa, hắn rất muốn đám Ninh Xuyên đi ra nhanh chút, nếu mà cướp sạch của đám này thì sẽ vui sướng vô cùng.
"Ầm!"
Lại một người lao ra, Thạch Hạo xoay chuyển quan tài ngọc lần nữa đập tới.
"Ồ, là sách ngọc!" Thạch Hạo mừng rỡ, vừa mới đập bay kẻ này thì đã cảm ứng được gợn sóng đại đạo đang tỏa ra kia.
Nhưng việc nằm ngoài dự đoán của hắn lại xảy ra, kinh thư kia quá kỳ dị, nó phát ra ánh sáng bao phủ tiên chủng rồi nhanh chóng lao vút lên trời cao.
Thạch Hạo dùng hết khả năng để ngăn cản thế nhưng quyển kinh thư này quá thần bí nên đã biến mất trong hư không, xuyên thủng qua mặt đất rồi cứ thế mà bay đi mất.
"Cả ta cũng không thể giam cầm được à?!" Thạch Hạo giật mình.
Vẻ mặt hắn thay đổi liên tục, vật này quá kỳ lạ, không chọn hắn thì cũng thôi đi thế nhưng lại cứ thế trơ tru tuột khỏi tay, sau khi thoát khỏi quan tài cổ thì khó mà bắt lấy được.
Một lát sau thì "Trích tiên", Thập Quan vương cũng quay trở lại đây, bởi vì bọn họ biết Thiên Thần sẽ vào nên cần phải nắm chặt thời gian, miễn sao đừng bị bọn họ cản trở.
Phía sau bọn họ chính là Ninh Xuyên, mục đích cũng y như bọn họ.
"Ầm!"
Thạch Hạo dùng hai tay cầm chặt lấy quan tài ngọc, hắn cũng chẳng hề sử dụng bảo thuật gì mà cũng có thể phát ra hào quang kinh khủng, tiếp đó nện thật mạnh xuống.
"Trích tiên", Thập Quan vương kinh hãi, bọn họ đã lao qua khỏi bức tường cũng đã được một đoạn thì chợt quay đầu lại vừa đúng lúc Thạch Hạo ra tay cho nên mới kinh ngạc như vậy.
Sự việc khi nãy bọn họ tin chắc rằng Hoang vẫn không có đạt được tạo hóa nào khác, thậm chí cũng chẳng có chút sách ngọc nào cho nên hắn mới trốn ở đây để phục kích.
Ninh Xuyên hét lớn, sau khi gặp phải công kích thì lông tơ dựng đứng, vận dụng tất cả các bảo thuật để chống đỡ.
Không thể không nói rằng, Ninh Xuyên là kẻ siêu phàm nhập thánh, vô cùng tuyệt vời, dưới tình huống như thế mà có thể tránh thoát được, nếu là vương giả khác thì đã gặp đại nạn rồi.
Chỉ là hành động này quá đột ngột nên bảo y của hắn đã bị đánh nát tả tơi.
Hơn nữa, Cô Kiếm Vân theo sát hắn cũng bị đập trúng, nơi bả vai nổ tung, sương máu phun ra tung tóe.
Mà, Cô Kiếm Vân cũng vốn đang trọng thương, thân thể te tua nên lúc này càng thêm tả tơi, suýt chút nữa thì đã chết ngay tại đây.
Đồng thời, ngọc thư và tiên chủng ở trên người hắn lúc này đều bay tán loạn, rời nhanh khỏi thân thể của hắn.
"Không!"
Cô Kiếm Vân hét lớn, cặp mắt hắn đỏ ngầu như chậu máu.
Xoẹt!
Ninh Xuyên nhanh chóng ra chiêu, hắn nắm chặt lấy một chiếc vòng đeo tay rồi diễn biến ra sáu loại bảo thuật tuyệt thế hóa thành sáu luồng ráng lành bao vây chặt lấy Cô Kiếm Vân, cố gắng kéo hắn vào trong chùm sáng này.
Nếu không, đón tiếp một đòn của Thạch Hạo thì chỉ có đường mất mạng.
"Thiên Thần từ ngoại giới đã giết vào rồi, đang tiến về võ đài lúc trước!"
Xa xa có người từ võ đài đi vào hét lớn, bởi vì có rất nhiều tu sĩ ở phía sau nên giờ mới có thể đi vào trong, lúc này lớn tiếng truyền tin cho người trong tộc mình.
"Trích tiên", Thập Quan vương đều biến sắc, là người đầu tiên xông về trước.
Sắc mặt của Ninh Xuyên lạnh tanh, tay áo vung lên, hắn vận dụng một bí thuật cuốn lấy Cô Kiếm Vân rời đi, đồng thời công kích về phía Thạch Hạo để ngăn cản việc đào tẩu của hắn.
"Ầm!"
Thạch Hạo xoay chuyển quan tài rồi nện mạnh tới, dáng vẻ điên cuồng tới cực điểm.
Ninh Xuyên muốn cản, cũng rất khó khăn!
Trên đỉnh đầu Thạch Hạo đã xuất hiện một chiếc vảy, đó chính là Nghịch lân long đang lơ lững và lộ đầy sát khí!
"ẦM!"
Phía sau chợt có một mũi tên lao vút tới, đó là mũi tên đen của Trường Cung Diễn, thứ này chấn nát hư không lao nhanh tới gần Ninh Xuyên.
"Xoẹt!"
Trùng đồng khai thiên, sương mù hỗn độn bao phủ, Thạch Nghị cũng xuất hiện, trong đôi mắt của hắn bắn ra hai chùm sáng đầy đáng sợ bắn về phía Lục Quan vương Ninh Xuyên.
"Ấy da, ông đây cũng tới rồi nè!" Tào Vũ Sinh hét lớn.
Thạch Hạo vốn định rời đi thế nhưng chợt thay đổi ý định, nếu như có thể vây giết được Ninh Xuyên ở đây thì cũng chẳng tệ chút nào.
Trong lòng Ninh Xuyên chợt giật nảy, hắn nhanh chóng xoay người rời đi, không hề dây dưa gì với những người này.
"Đi thôi, không nên trì hoãn thời gian nữa, Thiên Thần nếu đã tiến vào thì truyền thừa mà chúng ta chiếm được chắc chắn sẽ không là của mình nữa!" Tào Vũ Sinh truyền âm.
Trên thực tế, mấy người bọn họ cũng không hề muốn trì hoãn chút nào, thời gian vô cùng quý giá nên không cho phép bọn họ lãng phí thêm nữa.
Cũng chỉ có loại như Thạch Hạo mới dám làm như vậy.
Thạch Hạo vọt tới, hai mắt đầy thâm thúy, hắn cũng chưa hề chào hỏi gì Ninh Xuyên nhưng cũng chẳng có ra tay động thủ.
Quá khứ của hai người cứ tạm bỏ qua, Thạch Hạo liếc nhìn Ninh Xuyên rồi sau đó bỏ chạy.
Kỳ thực Ninh Xuyên cũng không hề muốn ở lại thêm nữa, nếu như Thiên Thần, Giáo chủ của những giáo khác đã tiến vào thì hắn hơn phân nửa cũng sẽ gặp nguy, dù bản thân không có việc gì thì ngọc thư hơn nửa cũng sẽ phải mất.
Huyền Minh giới, mấy bóng người vượt giới đã thành công nên từ từ xuất hiện ở di địa Tiên cổ này.
Hơn nữa phía sau bọn họ cũng có người, giới bích kia tuy rất nguy hiểm thế nhưng chỉ cần Giáo chủ dùng đại pháp lực bảo vệ thì bọn họ đều có thể bình an đi vào.
Sáu người xuất hiện, ai cũng lượng lờ khí lành, thần quang sáng ngút, chứng tỏ họ đều là Thiên Thần!
Bất luận là người nào thì cũng đều là cao thủ, có thể quét sạch một phương.
Con mắt của mấy người này tựa như là mặt trời đang đốt cháy hư không. việc này làm cho dân bản địa nơi xa đâm ra sợ hãi, gần như ngã khuỵa xuống đất.
Cũng có một vài Thiên Thần hai mắt tựa như hầm băng lạnh tới thấu xương, những người bị ánh mắt này quét trúng thì tựa như đóng băng, khó mà chịu đựng nổi.
"Thiên Thần của ngoại giới sao lại mạnh mẽ tới vậy chứ?" Có người chợt giật mình, tất cả sự dũng cảm đều tan biến.
Sáu Thiên Thần này tựa như là sinh linh vô thượng được thờ phụng trong các miếu thờ, dáng vẻ đầy uy nghi, khí vũ xuất chúng, ánh mắt lạnh lùng khinh thường nhìn mọi người.
Quả thật bọn họ rất mạnh mẽ, bởi vì đều là những người tài giỏi được các Giáo chủ tuyển chọn trong tộc, đều là những người có tinh lực dồi dào, tinh khí mênh mông như biển.
Nhóm đầu tiên này có tổng cộng mười hai Thiên Thần, thế nhưng bọn họ là nhóm sáu người tới đây trước tiên, lúc này ai cũng đều nở nụ cười, tịnh thổ có linh khí nồng đậm như vây khiến bọn họ kinh ngạc không thôi.
Những tạo hóa, những cơ duyên, ai có thể bỏ qua ư? Ai có thể ngăn cản chứ, những tên dám cản đường thì chỉ có nước bị nghiền thành tro bụi!
"Mấy tên nhóc bọn ngươi chơi đùa tới đây là đủ rồi, thứ gọi là tranh bá cũng nên dừng lại đi. Chúng ta đã tới, các ngươi có thể lui." Một người hời hợt nói.
"Ha ha, hi vọng đám nhóc các ngươi biết vâng lời, đừng phạm sai lầm đó." Có người lạnh lùng nói.
Rõ ràng, sau khi bọn họ tới đây thì phong vân sẽ cuộn trào mãnh liệt, cư dân bản địa không cách nào lên võ đài nhưng bọn họ thì có thể, tới lúc đó ai có thể ngăn trở?
Xoẹt!
Có người vẫy tay, nơi xa có một tên dân bản địa hét lớn rồi kéo lại đây, tiếp đó một vị Thiên Thần đặt ngọn tay điểm ngay Thiên linh cái của kẻ này hòng biết hết những chuyện vừa qua.
"Hoang đã giành phần thắng cuối cùng trên võ đài, là người đầu tiên đi vào!"
"Thời gian không còn nhiều nữa, đừng để cho đám tiểu bối lấy đi những cơ duyên lớn nhất đó!"
Bọn họ biến sắc không cách nào bình tĩnh được nữa, tiếp đó bắt lấy một người bắt dẫn đường rồi cứ thế tiến về phía tiểu thiên thế giới có võ đài kia.
Nơi võ đài, ánh sáng lộng lẫy lan tỏa.
Thạch Hạo với tốc độ cực nhanh vượt xa tất cả những người trên đường, hắn khiêng một chiếc quan tài đen bay vút về phía lối ra.
"Xoẹt!"
"Trích tiên", Thập Quan vương, Thạch Hạo lần lượt vọt ra đồng thời chuẩn bị đầy đủ phòng ngự, sợ sẽ bị người của ngoại giới đánh lén.
Tiếng kinh hô truyền tới, có rất nhiều người nhìn thấy bọn họ lao từ trong đó ra thì đều giật mình.
"Mang cả tạo hóa trở ra à?" Cặp mắt của đám người này sáng rực, dù là dân bản địa cũng không ngoại lệ, ai ai cũng nhìn về bọn họ.
Ở phía sau cũng lần lượt có những người lao ra, trở lại võ đài này, tất cả đều khiến mọi người kinh ngạc.
"Trời ơi, vận may lớn kia chẳng lẽ là chiếc quan tài ngọc đó?"
"Bên trong có thứ gì kìa, hình như là một bộ cổ kinh!"
Thời khác này Thạch Hạo trở thành tiêu điểm, ai nấy cũng nhìn về phía hắn, bởi vì hắn chính là người đi vào đầu tiên, và cũng là người khác biệt nhất, lại mang một quan tài như thế trở ra.
Thạch Hạo, "Trích tiên" đều muốn bỏ chạy thế nhưng lại phát hiện có Thiên Thần sử dụng đại thần thông khóa chặt lại, có Thiên Thần ngăn cản bốn phía.
"Ha ha..." Có Thiên Thần cười lớn đầy bình tĩnh và thong dong, hài lòng ngăn chặn không cho những người này rời đi.
"Các ngươi có thể công bố nói một chút về tạo hóa của mình đi." Một trong số Thiên Thần đó lạnh lùng nhìn về phía đám người trên võ đài.
Ngoài trừ sáu đại Thiên Thần ra thì còn có vài Chân Thần ở lần thử nghiệm độ an toàn của lần vượt giới đầu tiên, tổng cộng cũng tới mười mấy người, lúc này một trong số đó hỏi lớn, bắt tu sĩ trên võ đài nói rõ tạo hóa của từng người.
"Trích tiên", Thập Quan vương cũng chẳng hề đếm xỉa tới đám người này.
"Có Thiên Thần ở đây, các ngươi cũng nên biết điều chút." Có người tức giận nói.
"Ngươi là gì hả, cũng dám to mồm trước mặt ta?" Thập Quan vương lạnh lùng đáp.
"Lời của hắn chính là ý của ta, người trên võ đài tạm thời không thể đi." Một vị Thiên Thần mở miệng nhìn chằm chằm Thập Quan vương, rồi khẽ liếc qua "Trích tiên".
Hai người, một người có Thế Giới thụ còn một người sở hữu một chiếc sừng của Thiên Giác Nghĩ, đều là tiên trân nên không thể bỏ qua được.
Kể cả Thạch Hạo càng không thể bỏ qua, chiếc quan tài ngọc mà hắn khiêng ở sau lưng quá bắt mắt, không muốn người khác chú ý cũng không được.
"Ngươi, hạ quan tài ngọc xuống rồi kính dân lên cho Thiên Thần đi!" Một người quát lớn đồng thời chỉ tay về phía Thạch Hạo.
Đây là một tên Chân Thần, tất nhiên là hắn biết Hoang, mấy năm vừa qua cũng không chỉ một hai lần thấy Hoang phát uy ở trên cánh hoa Tiên đạo kia.
"Tên phế vật như ngươi, dù tư cách tiến vào Tiên cổ cũng không có mà cũng xứng chỉ trỏ trước mặt ta à?" Thạch Hạo cười khẩy, hắn giết đều là thiên tài của các tộc cho nên cũng chẳng để đám người này vào trong mắt, đối mặt với khiêu khích này thì hắn chỉ búng một ngón tay.
Bụp!
Máu tươi tung tóe, người kia nổ tung.
Một vị Thiên Thần cách đó không xa không hề ra tay cứu giúp, chỉ là sắc mặt trở nên âm u vô cùng.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật