Dịch: Ngân
Biên: ronkute
Ống tay áo vàng của Tề Đạo Lâm phần phật, thần sắc vô cùng nghiêm túc, trong đôi mắt ấy có vũ trụ tinh không huyễn diệt, trên đầu bốc lên từng tia khí lành.
"Ngươi biết?" Lão cẩn trọng hỏi.
Thạch Hạo giật nảy mình, chín con rồng và quan tài đồng kia lại khiến lão già này phản ứng như thế, hiển nhiên lão biết chút ẩn tình bên trong, cũng có thể tiết lộ.
"Con từng ở Thư viện Thiên Tiên nghe người ta nói." Thạch Hạo không có lập tức nói rõ sự tình, bởi vì đối phương có danh xấu quá rõ, có quá nhiều chuyện chẳng hề vẻ vang gì, hắn sợ lão già này trộm mất.
"Người nào nhắc tới?" Tề Đạo Lâm hỏi.
"Đại chiến ba ngàn châu sắp tới rồi, một vài kỳ tài của Thư viện Thiên Tiên bàn luận về những chí bảo nên có người nhắc tới chuyện này, nói rằng đáng sợ vô cùng." Thạch Hạo nói, lần nữa thỉnh giáo lão.
Tề Đạo Lâm nhìn nhắn, rất lâu sau không có nói gì.
"Đạo chủ, ông biết à? Giải thích chút nghi hoặc cho con đi." Thạch Hạo tâm có sóng thế nhưng trên mặt rất bình tĩnh.
"Thôi, dù biết ở nơi nào thì có làm sao, ngươi không cách nào mở ra được, chỉ khiến càng nhiều người chết mà thôi." Tề Đạo Lâm thở dài thế nhưng tâm tư lại thả lỏng, không còn nghiêm túc như trước nữa.
"Có bí ẩn ra sao?" Thạch Hạo hỏi.
"Nó tên là Tam thế đồng quan*." Tề Đạo Lâm nói.
(*): Quan tài đồng gồm Quá khứ - Hiện tại - Tương lai.
Thạch Hạo chấn động, cái tên này cũng không phải là lần đầu tiên hắn nghe được, lúc vừa mới lên thượng giới không lâu thì đã nghe thấy, với lại suýt nữa thì bị cuốn vào trong phong ba đó.
Truyền nhân Tiên điện, Chân Cổ, Ma nữ cùng một đám sơ đại truy tìm một cô gái tóc bạc nên khiến nàng trọng thương, nghe nói cũng không phải có quan hệ với Cung điện Chí Tôn mà có quan hệ với Tam thế đồng quan này.
Lúc ấy Thạch Hạo có loáng thoáng nghe được, Tam thế đồng quan này chính là chí bảo của thượng giới.
Hắn không ngờ tới, cái gọi là chín con rồng cùng với quan tài đồng kia lại chính là Tam thế đồng quan, tên rất kêu, không biết có ẩn chứa ý nghĩa phi phàm hay không.
"Liên quan tới thứ này ta biết cũng không nhiều thế nhưng lại biết nó rất đáng sợ, cũng rất thần bí, bắt nguồn Tiên cổ." Tề Đạo Lâm mở miệng đầy yếu ớt.
Thạch Hạo tin chắc lời nói này, hắn từng kéo lên một góc của nắp quan tài, từng nhìn thấy một màn đại chiến với những tiếng gầm "giết" đầy trời, nghi rằng có Chân tiên giáng thế và tham gia.
"Sư môn của ta, mỗi đời cũng chỉ có một người, tuy rằng ta chưa từng thật sự bái vào... " Tề Đạo Lâm nói tới đây thì lộ vẻ thương cảm, cũng có chút phiền muộn.
Thạch Hạo không có cắt đứt cảm xúc của lão, dù đã đại khái đoán được đạo thống gì thế nhưng vẫn không có vạch trần.
"Chín con rồng cùng với quan tài đồng kia có chút quan hệ với sư môn của chúng ta." Tề Đạo Lâm nhắc tới truyền thừa kia, nói rằng có lão nhân vô thượng của một đạo thống từng truy tìm chiếc quan tài này trong vô số năm.
Cũng chính vì thế, vị lão nhân chí cao kia đã bỏ dỡ rất nhiều chuyện và không cách nào truyền lại một truyền nhân đầy mạnh mẽ để trưởng thành, xem như truyền đạo đã thất bại.
"Vị lão nhân gia từng tìm ra thứ gì?" Thạch Hạo hỏi.
"Ông ta chứng thực được, quan tài đồng kia không cách nào mở ra nếu không dù mạnh mẽ tới đỉnh cao nhất cũng có khả năng chết đi." Tề Đạo Lâm với vẻ mặt nghiêm túc nói, còn có chút tiếc nuối.
Năm đó, vị lão nhân kia truy tìm trong năm tháng dài đằng đẵng và sau đó cũng đã tìm được, khi đẩy nắp quan tài cổ này lên thì đã xảy ra chút chuyện dị thường dẫn tới đạo cơ của lão bị thương.
Sau đó lão nhận phải truy kích của đại địch, cường giả vô thượng đã ngủ say từ thời Thái cổ của Tiên điện thức tỉnh và liên hợp với một số người khác triển khai đại vây quét với lão.
Cuối cùng, lão bỏ mạng.
Nếu không với thực lực công tham tạo hóa của lão thì rất có thể tuổi thọ vẫn còn kéo tới đời này, không tới nỗi hóa thành tro bụi, cũng chính vì thế lão không có gấp gáp tuyển một truyền nhân để đào tạo trở nên mạnh mẽ.
Những chuyện ngoài ý muốn này đều do chín con rồng và quan tài kia gây nên!
"Toàn bộ Tiên cổ đều bị chôn vùi cả." Tề Đạo Lâm nói tới đây thì ngửa đầu nhìn trời, ánh mắt sâu lắng cứ như muốn nhìn xuyên thiên khung, muốn thấy thứ gì đó, rồi khẽ nói: "Chỉ có chín con rồng và chiếc quan tài kia rời đi, tất cả đều bị chôn vùi."
Lão gần như nói mê về một vài chuyện cũ.
Sư môn của lão, lão nhân chí cao vô thượng kia chỉ vì vạch trần đại bí mật cổ đại, tìm kiếm chân tướng của Tiên cổ, nửa cuộc đời đều truy tìm thế nhưng lại ôm hận mà kết thúc.
Vì vậy, việc này chính là khúc mắc của Tề Đạo Lâm.
Thạch Hạo yên lặng, ác danh của lão già này lan xa thế nhưng thông qua việc gần gũi bấy lâu nên hắn cảm thấy lão không hẳn xấu tới nỗi phải giấu diếm lão, thế nhưng hắn vẫn không có nói ra chân tướng.
Bởi vì, hắn rất lo lắng, vạn nhất vì khúc mắc này của Tề Đạo Lâm nên bất chấp tất cả để mở Tam thế đồng quan kia thì hậu quả khó mà lường được.
Thạch Hạo quyết định, mấy ngày nữa rồi hẳn nói, chờ lão già này bình tĩnh lại phòng ngừa xuất hiện bất ngờ gì đó.
"Đạo chủ, ông có biện pháp nào hàng phục thần diễm hi thế không?" Thạch Hạo thỉnh giáo lão về vấn đề này, bởi vì chuyện này rất quan trọng với hắn, cần phải hiểu rõ.
"Hả, ngươi phát hiện ra bảo hỏa, muốn nhen nhóm bản thân để thành Thần?" Tề Đạo Lâm hứng thú.
"Đại chiến thiên tài ba ngàn châu gần tới rồi, con cũng phải chuẩn bị đôi chút chứ?" Thạch Hạo nói, hắn rất đau đầu, nhìn thấy hai loại hỏa kia thế nhưng lại không có chút biện pháp nào.
Tuy rằng Nguyệt Thiền từng nói, nàng biết một vài biện pháp, tới lúc đó sẽ nói cho hắn biết thế nhưng cũng cảm thấy không ổn lắm.
"Haizzz, thân là truyền nhân của Đạo tràng Chí Tôn, lần này nếu như ngươi không thể quật khởi ở đại chiến ba ngàn châu này thì ta sẽ trực tiếp thanh lý môn hộ!" Tề Đạo Lâm híp mắt nói.
"Dựa vào thứ gì?" Thạch Hạo kêu oan ức, chuyện này còn đáng sợ hơn cả quỷ quái, hơi tí sẽ bị "hủy diệt nhân đạo". Không phải vì sai lầm mà là vì những yêu cầu đầy biến thái khó đạt tới kia.
"Nếu như ngươi đứng sau mười thì cũng không cần quay lại nữa, cứ tự xử luôn đi." Tề Đạo Lâm nói.
"Hả, không phải ông muốn con đứng số một à?" Thạch Hạo ngạc nhiên, không phải tiêu chuẩn của lão già này luôn luôn cao ngất ngưỡng sao, lần này nói dễ chịu như thế.
"Ba ngàn châu thượng giới, anh tài vô tận, thiên kiêu vô số, dù là sơ đại cũng xuất hiện cả bầy, muốn vào tóp mười nói thì dễ, đặc biệt là lần này." Tề Đạo Lâm thở dài, rất hiển nhiên lão biết một số chuyện và hiểu rõ không ít ẩn tình.
"Dù là tên Tiên điện kia, được xưng là đè ép toàn bộ thế hệ trẻ tuổi tới không thở được, ngạo thị trong cùng lứa, con nhất định sẽ trấn áp hắn, chẳng lẽ còn không thể đứng trước vài tên à, thậm chí còn đứng vị quán quân đấy chớ?" Thạch Hạo không hề thiếu tự tin, đương nhiên trong mắt rất nhiều người thì hắn là đang khoác lác.
"Ta nói rồi, muốn trở thành người của Đạo tràng Chí tôn thì phải đánh bại người kế thừa Tiên điện, tên đó đích xác rất mạnh thế nhưng không phải là uy hiếp lớn nhất." Tề Đạo Lâm nói.
"Đừng nói ông muốn nói, dù hắn mạnh mẽ như thế, là số một số hai trong đồng đại cũng không thể tiến vào mười vị trí đầu nhen?" Thạch Hạo kinh ngạc.
"Số một số hai? Ai phong, chó ghẻ!" Tề Đạo Lâm trừng mắt, cơ bản không thừa nhận.
Thạch Hạo thất kinh, lần quyết chiến thiên tài này lẽ nào truyền nhân Tiên điện không phải là nhân vật đệ nhất?
"Nên biết, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, ai dám xưng số một? Năm đó không phải một vài kỳ tài tự phong cho mình, kết quả chỉ trong chốc lát có người đứng lên đánh bại toàn bộ, xưa nay ai dám nói mình là vô địch?!" Tề Đạo Lâm kích động vô cùng.
"Con!" Thạch Hạo nói dóc mặt chẳng hề biến sắc.
Tề Đạo Lâm phì cười, không những không giận mà cười, nói; "Được, nhóc con, nếu như ngươi tiến không được tóp mười thì hãy trừng mắt nhìn ta trừng trị ngươi!"
Thạch Hạo lẩm bẩm: "Đạo chủ, ông nâng chí khí của người khác lên quá cao rồi diệt đi uy phong của chính mình. Cái gọi là Đạo tràng Chí Tôn đương nhiên phải là đệ nhất thiên hạ rồi, phải có khí phách như thế này chứ, không phải không từng nói thế à? Vì sao khi nhắc tới đại chiến ba ngàn châu này lại ủ rủ như vầy chứ."
"Ta cho ngươi phấn đấu tới một mục tiêu, chính là sau này sẽ xưng tôn, ngươi cần tích lũy, chờ đợi trong tương lai. Mà không phải tranh giành trong nhất thời, lần này khác với tất cả những lần khác, không muốn ngươi đi... chịu chết!" Tề Đạo Lâm nghiêm khắc nhắc nhở.
Tề Đạo Lâm với tiếng xấu rõ ràng, yêu cầu luôn luôn nghiêm khắc với Thạch Hạo, muốn hắn phải đi tới vị trí cao nhất, nhưng thái độ lúc này lại khiêm nhường nên khiến Thạch Hạo giật nảy mình.
Rõ ràng, đó là ý tốt của đối phương, lo lắng hắn gặp nạn cho nên mới giải thích tỉ mỉ như thế.
"Là bởi vì một vài sinh linh trẻ tuổi che giấu à?" Thạch Hạo hỏi, hắn từng nghe nói, đương đại này có những đạo thống cổ lão ẩn giấu thiên kiêu tuyệt thế, có thể xưng hùng trong đồng đại, khó có đối thủ.
"Cũng đúng mà cũng không." Tề Đạo Lâm lắc đầu, nói ra ẩn tình trong đó.
Những sinh linh tuổi trẻ đương đại ẩn tàng thì không cần phải nói, coi như không tệ, ví như truyền nhân Tiên điện đủ để đứng hàng thứ nhất, tiến vào top mười cũng không thành vấn đề.
Đáng sợ chính là, còn có bí ẩn khác.
"Đại chiến thiên tài ba ngàn châu, cách mỗi hơn ngàn năm tới vạn năm mới tổ chức một lần, từ xưa tới nay không hề đứt đoạn, chỉ vì nó ẩn chứa quá nhiều tạo hóa, nếu như ai đạt được thứ gì đó thì sẽ bất diệt, đứng ngạo nghễ trên đỉnh cao muôn đời!" Tề Đạo Lâm than thở.
Thạch Hạo lẳng lặng lắng nghe, chưa từng chen ngang.
"Ngươi cho rằng những người ẩn tàng mà ta nói cũng chỉ là mấy tên sinh linh kỳ dị của đương đại này chắc, ta còn có ám chỉ khác, còn có người khác!" Con mắt của Tề Đạo Lâm phát sáng, sắc bén như tia chớp.
Thạch Hạo không rõ, có gì đó khác à?
"Ẩn tàng mà ta nói, chính là những người tự phong ấn dưới núi băng, mai táng trong những hang tuyết cổ đại, bên dưới những cấm địa băng tuyết đè ép một vài chí tôn trẻ tuổi khó mà tưởng tượng được, đủ để ngạo thị tương lai cổ kim!"
"Cái gì?" Thạch Hạo rốt cuộc cũng nhịn không được hét lên.
"Chỉ vì để siêu thoát, để đạt được những vận may lớn được lưu lại từ kỷ nguyên Tiên cổ nên có một số người một mực chờ đợi, vẫn ra sức ngủ đông, muốn xuất hiện ở thời cơ tốt nhất để phá cục." Tề Đạo Lâm khẽ nói, ngay cả lão cũng không biết làm gì.
Thạch Hạo đủ kinh diễm thế nhưng nếu so với những chí tôn vô địch được tích lũy từ cổ đại thì có thể không bằng.
Nhưng mà, Thạch Hạo bĩu môi, vẫn tự tin như trước nói: "Con là ai, hóa ra là một đám như thế thôi à, tới lúc đó đánh bại từng tên, nam thì trấn áp còn nữ cứ thế bắt gọn làm ấm giường!"
"Bụp!"
Tề Đạo Lâm thiếu chút nữa đã phun ra ngụm máu, trình độ tung bom của tên này cũng quá điêu luyện, cũng phải có một mức độ nào đó thôi chứ.
"Ngươi biết cái gì?" Lão trách mắng.
Thạch Hạo bĩu môi, nói: "Không phải chỉ là một vài mầm đậu ủ trong chỗ ấm thôi à, hơn nữa còn bị đóng băng, sau này hết xào rồi lại rang, đó chính là một bàn rau tập tàng."
"Nói dóc thì phải biết chừng mực, tự phụ cũng phải biết cân nhắc." Tề Đạo Lâm dạy dỗ, nói: "Những người chôn vùi bên dưới cấm địa núi băng kia cũng không phải là những đóa hoa trong nhà ấm, có những người không chỉ tham dự một lần đại quyết chiến ba ngàn châu này đâu."
"Hả?!" Lần này, quả thật Thạch Hạo đã kinh sợ.
"Những người này gần như đã tham gia thứ đại chiến có một không hai này, hơn nữa còn chiếm được vị trí đầu tiên của đời đó! Từng có một đời huy hoàng, quân lâm thiên hạ, nhìn xuống ba ngàn châu!" Tề Đạo Lâm nghiêm túc nói, chỉ là những người đó ở từng đời kia không có phát hiện ra vận may lớn nhất cho nên tay trắng trở về.
"Biến thái dữ, cả đám người đứng số một trong lịch sử?" Lần này, vẻ mặt của Thạch Hạo trở nên nghiêm túc, cảm thấy áp lực đã tăng lên rất nhiều, đại chiến trong tương lai nhất định sẽ rất gian nan, chinh phạt phải đổ máu.
"Nghe đồn, trong đó còn có người từng tham gia tới mười lần đại chiến, phảng phất có xu thế của đệ nhất từ cổ kim!" Tề Đạo Lâm lần nữa nói.
Từng có một người, xuất hiện ở từng thời đại khác nhau, tham gia tới mười lần thì cả mười đều đứng đầu, đệ nhất thiên hạ!
Thạch Hạo nghe thấy thế thì lông tơ dựng đứng, trên người lạnh lẽo, mấy người này còn là người sống nữa hay không? Một đám biến thái tới mức này chuẩn bị xuất hiện!
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật