Thần Dược môn, nằm ở trum tâm vùng đất thần thánh của Dược đô, môn phái này do chính Dược thần thượng cổ khai sáng nằm trên tòa núi nhỏ này.
Cái giếng cổ trên ngọn núi này cũng có sinh cơ vô tận, tiên khí bốc hơi, là một trong số ít "cửa Sinh" khó tìm trên thế gian, cô gái áo xám đang ngồi xếp bằng bên cạnh.
Sau khi tới đây thì nàng chưa bao giờ đứng dậy, mái tóc đen như thác đổ, cả người có một loại tiên vận, nàng cứ như là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ được điêu khắc từ ngà voi tráng bóng.
"Ngươi mang hắn tới đây." Thanh âm vô cùng êm tai phát ra nhưng nếu cẩn thận cảm ứng thì có thể cảm nhận được chút sự ủ rũ và cô đơn.
Thái thượng trưởng lão của Thần Dược môn Lâm Côn tự nhiên sẽ không chú ý tới những điểm này, mục đích của lão chỉ muốn cầu xin cô gái này ra tay, lão lộ vẻ khó khăn, nói: "Tiền bối, người kia rất lợi hại, nếu như ta đi tìm hắn thì chắc chắn sẽ bị giết chết."
"Ngươi đi đi." Cô gái áo xám nói.
Thái thượng trưởng lão của Thần Dược môn Lâm Côn không dám làm trái, chỉ biết tuân mệnh lập tức rời đi, lão biết sự đáng sợ của cô gái này, một thân tu vi thông thiên động địa.
Nên biết, Giếng tổ này cực mạnh, đây chính là một trong những "cửa Sinh" trong thiên địa này, trận pháp có vô số, tất cả đều do Thần Linh bố trí, người thường đi vào chắc chắn phải chết nhưng cô gái này không chỉ có thể tiến vào mà còn rèn luyện một chiếc đỉnh thần bí nữa.
Cô gái áo xám giơ tay lên rồi điểm lên hư không, viết ra một chữ "Ngự" tỏa ra kim quang óng ánh, sau đó dán lên trước ngực của Lâm Côn.
"Đây là..." Lâm Côn thay đổi sắc mặt, việc này cần pháp lực mạnh tới cỡ nào chứ, lão cảm giác trên người có thêm một luồng sức mạnh thần bí nữa.
Trong đình viện, A Đức còn có người đàn ông trung niên sợ tới mức hồn phách bay lượn, đại nhân vật của Dược đô được mời tới mà cũng phải kinh sợ rút lui, lần này sao lại đụng tới một thiếu niên kinh khủng như vầy?
Thạch Hạo lườm lườm bọn họ nhưng cũng không nói gì, nếu như tu vi đã bị phế thì nó cũng chẳng thèm so đo tính toán gì với hai người này.
Bên trong chiếc đỉnh đồng vàng bóng kia tỏa ra dược hương nức mũi, bên dưới hai viên Kim đan là những mảng lớn tro tàn. Lượng lớn linh dược cùng với những vật liệu phụ sau khi luyện chế xong thì chỉ còn sót lại chút đồ như vậy.
Kim đan ở trong đám tro tàn vô cùng nổi bật, ánh sáng rực rỡ, tỏa ra dược hương khiến cho Đại Hồng Điểu đăm chiêu.
Thạch Hạo lấy ra một bình ngọc thu hai viên Kim đan kia vào, lập tức ánh sáng và dược hương đều biến mất, khi nhìn thấy dáng vẻ của Đại Hồng Điểu thì nó cười rồi đưa tới.
Đại Hồng Điểu lưỡng lự, nhận hay không nhận? Đây tuyệt đối là thứ tốt nhưng khi nghĩ tới cảnh tượng Thạch Hạo trần truồng ngồi xếp bằng trong đỉnh đồng rèn luyện cùng Kim đan thì nó khó mà nuốt xuống được.
"Quên đi, bản tọa muốn đi ngược lên trời cao, không muốn dựa vào vật ngoài, chỉ muốn dựa vào bản thân để một bước lên trời, từ đấy tiếu ngạo Nhân giới!" Nó từ chối đầy chính nghĩa.
Thạch Hạo đưa bình đan dược cho những người khác, kết quả ai cũng lắc đầu. Đặc biệt là Hỏa Linh Nhi và Vân Hi mặt mày đỏ bừng, căm thù lườm nó một cái.
"Ta nếu mang hai viên bảo đan này ra ngoại giới thì chắc chắn sẽ khiến máu chảy đầu rơi, không ngờ các ngươi lại từ bỏ như vậy." Thạch Hạo lắc đầu.
"Chờ khi ta tiến vào Liệt Trận cảnh, tập hợp được linh dược, khi đó nhờ huynh luyện cho ta một lò bảo đan, lúc đấy đừng có chối từ đó." Hỏa Nha nói.
Thạch Hạo gật đầu, chuyện này không thành vấn đề.
Nó kiểm tra lại những thứ mà mình đã cất giữ thì thở dài, những pháp khí đoạt được trước đây đều tiêu hao gần hết, dù là những linh vật dưới biển đã đoạt được ở Bắc Hải nơi tổ Côn Bằng đều sử dụng hết cả.
"Nghèo rồi, giờ chẳng còn thứ gì." Thạch Hạo lẩm bẩm, linh dược quá đắt, sau khi mua bốn mươi tám cây thì toàn bộ tích trữ mấy năm gần đây của nó đều tiêu hao hết cả.
"Đưa pháp khí Thần Linh cho ta, khi ta về Thiên Thần sơn thì sẽ tặng ngươi một đống linh dược." Vân Hi nói, nàng không bao giờ quên việc đòi lại pháp khí của tộc mình.
"Thứ đó há có thể dùng một chút linh dược để trao đổi, trừ phi tộc ngươi đưa ta thánh dược thì còn được." Thạch Hạo nói.
"Ngươi..." Vân Hi tức giận, ở Hoang Vực cũng không có bao nhiêu gốc thánh dược, đó chính là nguồn gốc để duy trì hưng thịnh của bộ tộc, đời nào có thể trao đổi chứ.
"Vậy thì đừng nói nữa." Thạch Hạo lắc đầu.
"Người trẻ tuổi, đi theo ta một chuyến." Thái thượng trưởng lão của Thần Dược môn Lâm Côn quay lại, vừa rồi do sợ hãi nên đã rút lui nhưng hiện tại thì đã không còn như vậy nữa.
Mọi người trong viện đều lộ vẻ khác thường, tuy người này tu vi cao nhưng hồi nãy bị dọa đến chạy trốn, giờ còn dám trở lại?
"Ông cảm thấy có thể đối phó được ta không?" Khóe miệng Thạch Hạo mang theo vẻ chế nhạo.
Lâm Côn nghênh ngang nói: "Dược đô là nơi thần thánh, là do Dược thần khai sáng nên không cho phép những người như ngươi khinh nhờn và hung hăng, đi theo ta một chuyện nhận lấy hình phạt."
Thạch Hạo nhấn một ngón tay về trước, một luồng ánh tím bay ra cứ như là một con giao long, đây chính là một tia chớp to bằng thùng nước có uy lực kinh người, những tu sĩ Liệt Trận cảnh bình thường cơ bản không thể nào ngăn cản nổi.
Nhưng, tất cả đều nằm ngoài dự liệu của mọi người, trước ngực của Lâm Côn có một chữ "Ngự" màu vàng phát sáng, chỉ một chữ tỏa ra kim quang óng ánh này đã có thể chặn lại luồng sấm chớp kia.
"Ồ, phòng ngự mạnh thiệt!" Đám người Cửu đầu sư tử, Hỏa Nha lộ vẻ chấn kinh.
"Ầm!"
Năm ngón tay của Thạch Hạo xòe ra, một chùm tia chớp phóng tới, đây chính là bảo thuật Toan Nghê, hiện tại dùng thực lực của Liệt Trận cảnh thi triển thì uy lực không hề giống trước kia, dù là một ngọn núi cũng có thể san bằng.
Nhưng mà, chữ "Ngự" kia lại phát sáng rồi tiêu diệt toàn bộ những tia chớp này.
Thạch Hạo thay đổi sắc mặt, nó cẩn thận cảm ứng, chữ này vừa được người khác viết lên, đây cần phải có pháp lực cỡ nào chứ, quả thật có thể dùng từ thông thiên để hình dung!
Dược đô còn có cao thủ ở cấp độ này? Tuyệt đối khiến người nghe phải kinh hãi.
"Người trẻ tuổi, đừng tưởng mình là vô địch thiên hạ, thế gian này số người có thể giết hạ ngươi không phải ít." Lâm Côn hoàn toàn yên tâm.
"Các ngươi đi trước đi!" Thạch Hạo linh cảm thấy đã rơi vào tình thế cực kỳ nghiêm trọng, nơi đây có một cao thủ không thể đo lường mạnh yếu nên nó hi vọng đám người Hỏa Linh Nhi rời đi trước.
"Chuyện này sao được chứ, có nạn thì cùng chịu." Hỏa Nha nói.
Thạch Hạo rút thanh kiếm gãy ra, cũng không nói gì nữa mà bổ thẳng về trước, đây chính là pháp khí thượng cổ, ánh đen bùng phát ra không gì sánh được nhanh chóng nhấn chìm cả phía trước.
Mặc dù Lâm Côn biết chữ trước ngực có sức phòng ngự kinh người nhưng khi thấy uy thế như vậy thì trong lòng vẫn lo sợ, nếu chỉ dựa vào sức của bản thân lão thì tuyệt đối bị giết chết ngay.
Loại sức mạnh này quá bá đạo, cơ bản không phải một vương giả có thể đánh ra được, thanh pháp khí sứt mẻ kia cứ như là một vực sâu đen tối đè ép xuống, bầu trời của Dược đô cũng phải run rẩy theo.
"Ồ?" Bỗng nhiên, trên ngọn núi thấp nơi trung tâm Dược dô, cô gái tóc xám lộ vẻ khác thường, lần đầu tiên xuất hiện vẻ mặt như vậy.
Sát theo đó là hư không run rẩy, Thạch Hạo phát hiện chiêu kiếm mà nó vừa bổ ra đã bị giam cầm, ánh đen mênh mông ngưng tụ lại ở hư không, không thể nào hiện ra thần uy được.
Nơi cuối chân trời, một bàn tay trắng noãn đánh tới, phá tan những dao động nơi đây, hóa giải tình thế nguy cấp này.
"Đây là người nào?" Cửu đầu sư tử, Vân Hi có xuất thân bất phàm, hiểu rõ về rất nhiều người và cũng phải khiếp sợ, đây chính là sự thể hiện của thượng cổ địa năng, thần thông kinh thế.
Trong nháy mắt, ánh đen còn có bàn tay trắng noãn kia biến mất, trời đất lại khôi phục vẻ thanh tĩnh.
Đột nhiên, hư không lại xuất hiện một đại lộ kim quang, một cô gái áo xám từ nơi xa bước lại, nhìn thanh kiếm gãy trong tay Thạch Hạo rồi yên lặng một hồi.
"Theo ta." Nàng chỉ nói một câu như thế rồi biến mất.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, cô gái này quá mạnh mẽ, tu vi cỡ nào đây?
Lần này Thạch Hạo không có chối từ, nhảy lên trên không, đạp vào đại lộ kim quang rồi nhanh chóng rời đi, tiến về phía ngọn núi thấp kia.
Hỏa Linh Nhi, Đại Hồng Điểu... thấy thế thì cũng đi theo, nhưng không có tiến lên được tòa núi nhỏ đó mà bị ngăn cản ở phía dưới chân núi.
Thạch Hạo đứng trên ngọn núi thấp, nhìn thấy chiếc giếng cổ kia, cũng nhìn thấy cô gái áo xám, lúc này trái tim nó đập thình thịch, từ lâu đã nghe tới có người đại náo hồ Ma Linh và mang xác Thạch Nghị rời đi.
"Là nàng?" Trong lòng nó chấn động.
Nếu như người bình thương mặc áo màu xám thì đều là người già nua lẩm cẩm, nhưng cô gái này lại có khí chất xuất chúng, có một loại đạo vận kỳ ảo, siêu trần thoát tục.
Tóc đen xõa ra lộ tiên nhan tuyệt thế, trắng mịn như tuyết, thật sự rất xinh đẹp, cứ như là đang mơ vậy, chỉ có Nguyệt Thiền và Ma nữ mới có thể sánh ngang cùng nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, cặp mắt đó rất thâm thúy lại có vẻ ủ rũ, còn có chút tang thương, xem cả thế gian như không, khiến người khác cảm thấy quái dị.
Bởi vì, nàng xuất trần kỳ ảo, có thể đôi mắt này đã được gột rửa qua vô tận năm tháng, như là có thể xuyên thủng tất cả.
"Thanh kiếm này cần được sửa chữa, nó đã mất đi đạo vận từ lâu, không biết có ngày lại được tỏa sáng hay không." Cô gái áo xám nhìn thanh kiếm gãy trong tay Thạch Hạo, nói ra những lời như vậy.
"Ta đã thấy chủ nhân đời trước của thanh kiếm này, cũng từng tới nơi nghỉ ngơi của hắn, ta cũng không làm khó ngươi đâu." Đó chính là câu nói thứ hai của cô gái áo xám.
Quả thật lời nói rất êm tai, cứ như là thanh âm tiên đạo phát ra khiến người khác cảm thấy thần hồn của mình dudocj gột rửa, toàn thân thư thái.
Nhưng mà Thạch Hạo lại khiếp sợ, lai lịch của cô gái này quá kinh thiên!
"Hoang Vực sắp loạn, mà Dược đô lại là một trong những nơi chinh phạt, ngươi mau rời đi đi." Đây là câu nói thứ ba của cô gái áo xám, xem như là có ý tốt nhắc nhở.
"Ngươi rất giỏi, khi nhìn thấy ngươi ta lại nhớ tới dấu chân được lưu lại trên con đường cầu đạo của mình khi xưa, ta rất muốn nhìn xem thử Đạo của ngươi sẽ tỏa sáng cỡ nào." Cô gái áo xám lộ vẻ dịu dàng.
Một tia dịu dàng này trông thật kinh diễm, khiến cho cả trời trăng cũng phải ghen tỵ, phong thái tuyệt thế.
Thạch Hạo không biết nói gì cho hợp, trong lòng cứ như có một luồng sấm sét nện xuống, bởi vì nó cảm thấy, cô gái này tới từ thượng cổ, là một trong những đại năng khó mà tưởng tượng nổi!
"Trận chiến ở Hư Thần giới vẫn chưa thể xác định được giữa Chí Tôn cốt và Trùng Đồng ai mạnh ai yếu, bởi vì áo nghĩa cao nhất của Trùng Đồng vẫn chưa có thi triển, chưa có thể hiện, đó cũng chỉ là cuộc chiến thăm dò mà thôi." Đây chính là câu nói thứ năm của cô gái áo xám.
Đang nói những câu này thì cặp mắt thâm thúy kia phát sáng, không gì có thể sánh được, thời khắc này cứ như mở ra Vũ trụ hồng hoang, tái luyện Thiên địa huyền hoàng.
Thạch Hạo khiếp sợ, khó mà mở miệng được, nó phát hiện con ngươi của cô gái này như đang tách ra, biến hóa trở thành Trùng Đồng, khí thế đó vô cùng đáng sợ, có thể nói là cái thế!
Nàng... cũng là một Trùng Đồng giả?
Thạch Hạo ngây người, vì sao Trùng Đồng của nàng có thể hợp nhất, cuối cùng chẳng khác gì với người thường, lúc cần thiết có thể tái hiện, chuyện này khiến người khác khó mà lý giải được.
Bên trong Trùng Đồng đó tràn ngập khí hỗn độn, như đang khai thiên tích địa, có đại tinh chết đi.
Trong lòng Thạch Hạo nổi sóng chập trùng, nó há miệng nhưng không nói ra được một câu nào.
Trùng Đồng giả, ở thời thượng cổ có thể nói là vô địch cả trên trời lẫn dưới mặt đất, chưa từng có một trận bại, lời đồn này quá xa xưa nhưng thế nhân không bao giờ quên.
Hôm nay, nó đã nhìn thấy một người như vậy?!
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật