"Tổ phụ của cháu... còn sống?" Thạch Hạo đờ ra sau đó réo lên, buồn, vui, sợ... đan xen lẫn nhau, nỗi lòng thấp thõm, cuối cùng thì tràn đầy hạnh phúc.
Nó thật sự rất khiếp sợ, trận chiến năm đó gia gia của hắn bị Tỳ Hưu trưởng thành truy sát, từ đó mất đi tin tức mất đi hành tung, tất cả mọi người đều cho rằng đã chết trận.
Nếu không thì nhiều năm qua lại không có xuất hiện?
Nếu như còn sống thì hắn sớm đã trở về, đặc biệt là Chí Tôn cốt của Thạch Hạo bị móc ra, Thạch Tử Lăng bị ép phải tha hương thì hắn sẽ không bao giờ khoan dung.
"Tổ phụ cháu ở nơi nào?" Thạch Hạo khi bình tĩnh lại thì hỏi.
"Ở Hoàng Đô Thạch Quốc." Liễu Thần đáp.
"Cháu muốn di, cháu muốn gặp gia gia." Thạch Hạo hét lớn, đã nhiều năm như vậy mà vẫn chưa từng gặp lại người thân, trong lòng nó vô cùng nhung nhớ.
Bởi vì nó biết, sở dĩ tổ phụ biến mất nghi là chết đi, hoàn toàn là do đi tìm thuần huyết cho nó nên phải tiến vào chiến trường Bách Tộc, đắc tộc rới Tỳ Hưu nhất mạch nên mới gặp phải huyết kiếp.
"Không nên gấp gáp." Đám người Thạch Lâm Hổ đi tới an ủi nó.
Thời gia thật lâu thì Thạch Hạo mới bình tĩnh lại, bất ngờ biết được tin tức này khiến nó thật sự rất kích động, trong đầu hiện đầy hình ảnh, chờ mong sẽ được gặp lại.
Vừa đi chính là hai năm, người trong thôn khi thấy nó trở về thì vô cùng cao hứng, cả đám xúm lai, ngoài từ Bì Hầu, Nhị Mãnh... đã kề vai sát cánh thì còn có đứa nhỏ một hai tuổi kéo kéo ống quần của nó, ngước lên nhìn đầy tò mò.
Nhị Mãnh, Hổ Tử, Bì Hầu đều đã thành hôn cả và cũng đã có con, ngay cả Tị Thế Oa cũng nhanh chóng chuẩn bị kết hôn.
"Thúc thúc, thúc thúc, chúng cháu muốn ăn món ngon!" Mấy đứa nhóc mắt mở to, tất cả đều ngửa cổ nhìn nó, tràn đầy sự chờ mong.
"Ha ha, biết là các ngươi là kẻ tham ăn, tất cả đều đang hi vọng ngươi trở về đấy." Tị Thế Oa cười to.
Vị thúc thúc duy nhất thích xông xáo ở bên ngoài, sau khi trở về sẽ mang thật nhiều đồ ăn ngon, những tên nhóc này đã nghe rất nhiều lần, xem nó như là món ăn ngon vậy.
"Thật là đáng yêu!" Thạch Hạo cười nói, véo má những đứa nhỏ này, có nam có nữ, từng đứa đều trắng trẻo non nớt, ngay thơ đáng yêu.
"Bụp" một tiếng, Thạch Hạo lấy ra một con hải thú, lập tức đám trẻ con réo lên không chút sợ hãi nào, còn mấy đứa nhỏ mới chập chững biết đi thì càng lao nhanh về phía trước khiến cho mọi người vội vàng ngăn lại.
"Ngày hôm nay sẽ mở một bữa tiệc hải sản thật lớn." Thạch Hạo cười nói.
Nó lấy ra một đống hải sản, như rùa khổng lồ, cá mập trắng, thuồng luồng biển, bạch tuộc ma... thật sự có rất nhiều loại đếm không hết được, tất cả đều rất kỳ lạ cổ quái.
Người trong thôn kinh ngạc thốt lên, bọn họ sinh ra ở trong Đại Hoang nên chưa từng thấy qua những thứ này, tất cả đều kinh ngạc, xoa xoa sờ sờ, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Thôn thay đổi rất nhiều, mấy chục cây linh dược trước kia đều xanh mơn mỡ, mà nơi chính giữa vùng đất có một cây chuẩn thánh dược - Cây đào bạc, không ngừng thổ thụy phun hà.
Toàn bộ thôn trang linh khí mở mịt, có thể cảm giác rất rõ ràng, mấy ông lão trong thôn mặt mày hồng hào, cực kỳ khỏe mạnh, tuy rằng qua hai năm thế nhưng tựa hồ mạnh mẽ hơn chút, tinh lực đầy đủ hơn trước nhiều.
Trong thôn, một con thổ kê nhàn nhã đi dạo, liếc nhìn Thạch Hạo một cái rồi xoay người rời đi, vô cùng dạn dĩ.
Đây chính là Bát Trân Kê, hơn hai năm không thấy nó giờ đây đã trở thành một thành viên ở nơi đây, hơn nửa được những người trong thôn đặc biệt bảo vệ, không để chút sai sót nào.
Bởi vì, cứ nửa tháng là nó đẻ một quả trứng, hiệu quả chẳng khác với linh dược là mấy, đối với người trong thôn mà nói cho người có người lấy núi vàng đổi lấy bọn họ cũng không thèm.
Sau khi trở lại thôn Thạch Hạo vô cùng vui sướng, đặc biệt là những đại thẩm khi thấy đống nguyên liệu để nấu ăn cứ như là núi nhỏ thì đều nở nụ cười, có thể triển khai tay nghề nấu nướng của mình rồi.
"Đại Hồng, Nhị Ngốc Tử đâu rồi?" Thạch Hạo nghi ngờ, đồng thời cũng không thấy Tử Vân đâu hết.
"Vào núi cả rồi, mấy ngày đây chúng nó xuất quỷ nhập thần, rất nhiều ngày mới về được một lần, khả năng là đang tìm kiếm Chí Tôn thần tàng." Nhị Mạnh nói.
Thạch Hạo yên lòng, đại thẩm Thanh Lân Ưng tựa hồ hai năm trước đã bắt đầu thăm dò, hiện tại lại có đám Đại Hồng Điểu gia nhập, thực lực của đội ngũ này mạnh mẽ không ít.
Xa xa, hồ nước trong veo, từng con cá lớn màu vàng thỉnh thoảng nhảy lên mặt nước, bên bờ chim loan nhỏ bước chậm, vô cùng nhàn nhã.
Xa hơn nữa, mấy chục con Độc Giác Thú lấp lánh ánh bạc, nhanh chóng chạy tới, ở giữa làm ột con Độc Giác Thú cao to hùng vĩ, giống như là thiên mã, trắng bạc trong suốt, tốc độ vô cùng nhanh.
Trong nháy mắt đã tới gần Thạch Hạo, lấy cái đầu thật lo cạ cạ vào thân thể của nó, biểu thị sự thân thiết.
Tiểu Bạch giờ đã trở thành hung thú, mạnh mẽ hơn xa trước đây, những người trong thôn nói hiện tại nó không chỉ ăn cỏ và quả dại mà bắt đầu ăn thịt, hơn nữa còn săn giết những con hung thú rất mạnh mẽ.
Thạch Hạo trở về nhất định là một ngày tràn ngập nụ cười của thôn, tộc nhân vô cùng hài lòng và cao hứng, rất nhanh khói bếp lượn lờ, hàng loạt hải sản được cho vào nồi.
Hơn hai năm trôi qua, đám bạn bè đã lớn hết cả, ngay cả Thanh Phong cũng đã chững chạc hơn rất nhiều, không còn non nớt như ngày nào.
"Tiểu ca ca, lần sau rời đi thì nhớ mang đệ đi theo nhen!" Hắn ước ao muốn cùng tung hoành thiên hạ.
"Ta sẽ cân nhắc." Thạch Hạo nói, nó cũng không biết hiện giờ gia gia như thế nào, muốn trước tiên tìm hiểu rõ ràng rồi mới quyết định sau.
Rốt cuộc sau khi bình tĩnh lại tâm tình thì nói chuyện một lúc nữa với tộc nhân, rồi Thạch Hạo đi tới đầu thôn, đứng dưới cây liễu hỏi tình hình cặn kẽ.
Lời nói Liễu Thần rất đơn giản, giống như trước kia, nói qua loa một vài chuyện tình xảy ra lúc trước, những chuyện này nó đều biết khi ở trong Hư Thần giới.
"Cái gì, gia gia đại náo Võ Vương phủ, một mũi tên bắt đứt thân thể của Vũ Vương..." Thạch Hạo giật mình, sau khi thẫn thờ giây lát thì con mắt đỏ rực lên, xuất hiện nước mắt.
Nó biết, khẳng định lão gia tử đã biết tao ngộ năm đó, tức đến phát điên nên mới liều mạng như vậy, nó có thể cảm nhận được nổi đau đó.
Gia gia của nó ra tay như thế, đây chính là vì nó mà đòi một câu trả lời hợp lý. Thạch Hạo bị móc đi Chí Tôn cốt, oan ức mười mấy năm, mãi tới hiện tại Đại Ma Thần nhảy ra, tất cả mới có thể chuyển biến và thay đổi.
"Gia gia, người thật sự rất mạnh!"
Sau khi Thạch Hạo nghe nói lão gia tử bắn chết Thái Cổ Bích Ma Hắc Đồng Chu thì càng thêm thán phục, gia gia của nó quá mạnh mẽ, sau khi trở về liền quét ngang và nghiền ép tất cả.
Tối hôm đó, Thạch Hạo cùng người trong thôn chè chén vây quanh đống lửa trại, cùng ăn bữa tiệc thật lớn, tràn đầy tiếng cười, đầu thôn vô cùng náo nhiệt.
Bởi vì, ngày thứ hai nó muốn lên đường.
"Liễu Thần, đoạn cành này cháu chưa hề dùng tới." Nó lấy ra một đoạn cành cây xanh mơn mởn để trả lại, hơn hai năm qua cành cây này vẫn vô cùng xanh tươi.
"Cứ để trên người đi." Liễu Thần nói.
Đêm khuya, Thạch Hạo lấy bảo thuật Côn Bằng mà mình đã đạt được nói cho Liễu Thần biết, đêm đó toàn thân cây đều phát sáng, thỉnh thoảng lại sáng rực cả lên.
Một luồng sinh khí rất mạnh đang tràn ngập, hiển nhiên tâm tư của Liễu Thần có cảm ngộ, thu hoạch rất lớn!
Sáng sớm, ngọn núi xa xa lượn lờ sương mù, hoàn toàn mông lung, mà Thạch thôn thì lại lấp lánh ánh sáng, sinh cơ của Liễu Thần dồi dào, trước sau vẫn đang tỏa ra khí an lành.
Mặt trời lên, Thạch Hạo lại lên đường, rời xa Thạch thôn khiến rất nhiều người khó khăn chia lìa, mới trở về mà lại phải rời đi.
Thế nhưng, bọn họ không thể ngăn cản được, bởi vì Thạch Hạo muốn đi gặp tổ phụ của mình, thực hiện giấc mộng người thân đoàn tụ, đây là một việc vui không có ai ngăn cản mà bọn họ còn cảm thấy cao hứng.
"Liễu Thần, cháu muốn đến Hoàng Đô Thạch Quốc thật nhanh."
Thạch Hạo lên tiếng, nó muốn Liễu Thần giúp đỡ giúp nó mở ra một thông đạo, nó không muốn dừng lại dù chỉ một khắc hi vọng có thể nhanh chóng chạy tới thủ phủ đó.
Liễu Thần đáp ứng, chọn lấy một tọa độ, đây cũng không phải ở ngay Hoàng Đô Thạch Quốc bởi vì đột nhiên xuất hiện thật sự sẽ khiến rất nhiều người chú ý, thế nhưng khoảng cách đó cũng không quá xa.
Rốt cuộc, Thạch Hạo lại lần nữa rời đi, vừa mới trờ về, chỉ ở một đêm rồi lại muốn ly biệt.
Lần này nó không có dẫn theo Thanh Phong, cũng không có mang theo đám Đại Hồng Điểu, như trước vẫn ra đi một mình, bởi vì nó cảm thấy Hoàng Đô Thạch Quốc cũng không phải là tịnh thổ, nơi đó có quá nhiều thứ không thể dự đoán được, vô cùng nguy hiểm.
Một thông đạo rực rỡ xuất hiện, Thạch Hạo vọt vào trong rồi quay đầu vẫy vẫy tay, sau đó nhanh chóng chạy tới, nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Cửa thông đạo khép lại, phía bên kia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì thì Liễu Thần cũng không thể nào báo trước được nữa, nó chỉ tạo ra một thông đạo cũng không quan tâm đến chuyện tình trong mấy triệu dặm đó.
Ngay cả Bóng Lông Thạch Hạo cũng không dẫn theo, một người chạy thật nhanh trong thông đạo cảm giác thời gian hỗn loạn, tựa như đang xuyên qua lịch sử.
Ầm!
Đột nhiên khi đi ngang qua một khu vực thì nó cảm nhận được uy thế vô cùng lớn, thông đạo này dĩ nhiên rất bất ổn, giống như muốn nổ tung, run rẩy dữ dội.
Cùng lúc đó, nó nhìn thấy một con nhện rất to toàn thân màu xanh biếc, con ngươi đen kịt vô cùng khủng bố, to lớn như núi cao, đang chiến đấu với một sinh linh khác.
"Đây là cái gì?" Nó giật nảy mình, xuyên thấu qua thông đạo này nó tựa như nhìn thấy cảnh vật ở bên ngoài.
Xác thực mà nói, bên ngoài có người đang đại chiến, thực sự quá mức mạnh mẽ, ảnh hình chiếu tiến vào trong thông đạo, đây là vấn đề rất nguy hiểm.
Bởi vì cường giả mạnh mẽ như thế này tối thiểu là tôn giả, hơn nữa còn ở ngay bên ngoài thông đạo này, nếu như không phải là Liễu Thần xây dụng nên thì thông đạo này tuyệt đối đã muốn nổ tung.
"Một con Ma Chu to lớn như núi cao đang đại chiến với một sinh linh đang phát sáng..." Thạch Hạo khá là giật mình, việc này giống như là thần chiến, mặc dù chỉ nhìn liếc qua một chút nhưng ấn tượng khắc rất sâu.
"Hoàng Đô Thạch Quốc, hé!" Ở bên ngoài thông đạo, con nhện to lớn như núi kia cười khẩy, lệ khí ngập trời.
Thạch Hạo thất kinh, đối phương là một con Thái Cổ Ma Chu, lại nhắc tới Hoàng Đô Thạch Quốc, tất cả những dữ kiện này...khiến cho nó chấn động trong lòng.
May là, Liễu Thần công tham tạo hóa, thông đạo do nó xây dựng, tuy rằng vượt qua chiến trường của hai thánh linh chí cường thế nhưng cũng không bị hao tổn gì, xuyên thẳng đi qua.
Cuối cùng, Thạch Hạo xuất hiện ở trong một ngọn núi lớn, từ trong thông đạo bước ra rồi nhanh chóng nhằm ra ngoài ngọn núi.
Tìm hiểu một hồi, nó biết nơi đây cách Thạch Quốc cũng không xa lắm chỉ có mấy trăm dặm, với tốc độ của nó thì không tính là gì cả.
Thạch Hạo đi ra, không có dùng bảo cụ chỉ dựa vào hai bàn chân chạy về phía thủ phủ to lớn trong truyền thuyết kia.
Rốt cuộc nó cũng đã nhìn thấy, bức lầu gác tường thành hùng vĩ vô cùng xuất hiện ở trước mắt, nguy nga và hào hùng, còn tường thành thì như một dãy núi, cao to và bao la.
"Ta lại trở về..." Thạch Hạo khẽ nói.
Nó sinh ra trong tòa thành trì này, nhưng từ thuở nhỏ đã phải tha hương, mười mấy năm chưa từng trở lại nên cũng khong chút nào hiểu rõ nơi đây, trong lòng vô cùng phức tạp.
Những năm gần đây nó cũng từng nghĩ quay lại nơi đây xem thử thế nhưng cảm thấy thực lực chưa đủ, không thể đến Hoàng Đô Thạch Quốc, trong kế hoạch của nó thì còn cần thêm mấy năm nữa thì mới đặt chân vào nơi này.
Không hề nghĩ rằng lại sớm như vậy.
Tâm tình của Thạch Hạo vô cùng phức tạp, cuối cùng nhanh chân lao nhanh tới thành trì to lớn này.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật