Trang chủ » Thế Giới Hoàn Mỹ » Chương 1397: Trách Thiên

Chương 1397: Trách Thiên

Cảnh tượng này làm cho tất cả mọi người ngây ngốc, chấn động từ tận đáy lòng, hai vị cổ tổ của dị vực đang đối thoại với Thiên uyên?

Trên mặt sa mạc, xương sọ kia cao tầm ba trượng với màu sắc đen kịt, thất khiếu không ngừng phun ra tinh khí hóa thành ngọn lửa thần bí không ngừng đốt cháy tờ pháp chỉ màu vàng, khiến nó càng ngày càng lấp lánh hơn.

"Chờ chút, xương sọ kia sao lại có một tia khí tức Tiên đạo thế?" Bên phía cửu Thiên có người hãi hùng khiếp vía, xương sọ kia có lai lịch rất lớn thế nhưng lại bị người khác khắc và chế tạo thành một tòa tế đàn.

Nhưng mà, điều kỳ lạ nhất chính là khí tức, nó như bị ăn mòn, lưu chuyển sức mạnh thần bí, thất khiếu phun thần hỏa đáng sợ và kinh người.

Mọi người biết, một khi ngọn lửa này dính phải thì chắc chắn sẽ đốt bản thân thành tro tàn.

Bởi vì có thể tấy được, hư không gần đó đều bốc cháy, không ngừng rút lấy bí lực đại vũ trị, tất cả đều do xương sọ màu đen này tạo nên!

Và chính chính vì như thế nên nhiệt độ của ngọn lửa này cao tới khủng khiếp, như vậy mới có thể đốt tờ giấy màu vàng kim kia được, khiến cho các chữ viết bên trên không ngừng hướng lên vực sâu kia.

"Âu mã nê đạt lạt đức. . ."

Bên trong Thiên uyên, từng ký hiệu màu vàng óng xuất hiện và in hằn nơi đó, âm thanh phát ra vô cùng lớn lao tựa như là ba ngàn cổ Phật đang ngâm tụng, lại như ba ngàn ma tôn hô quát, chấn động lòng người vô cùng.

Quá khủng khiếp, âm thanh này ẩn chứa uy nghiêm vô thượng như đang trách cứ Thiên uyên, như đang trình bày và phân tích một loại nhân quả nào đó với nó!

Tất cả mọi người đều kinh sợ, hai vị cổ tổ An Lan Du Đà nghịch thiên tới mức nào mà có thể làm như vậy, chỉ một tờ pháp chỉ mà đã có thể thành ra thế.

Thời khắc này, rất nhiều sinh linh của dị vực không tự chủ quỳ xuống, là sự thần phục từ tận linh hồn, không ngừng khấu bái quỳ lạy.

Bên phía cửu Thiên thập Địa, dù cho mọi người không muốn thế nhưng rất nhiều người không cách nào kiềm chế nổi, hai chân mềm nhũn, linh hồn lạnh run như muốn quỳ rạp xuống.

Đây là một loại uy thế, như tẩu thú nhỏ yếu nhìn thấy thú vương, là sự kính sợ bẩm sinh, không thể không thần phục.

"Không!"

Có người gào thét, tuyệt không chịu cúi đầu, không muốn quỳ xuống, lúc này hắn phun ra một ngụm tinh huyết giúp bản thân đứng thẳng nơi ấy.

Nhưng, thân xác đã phản bội cơ thể của bọn họ, hai chân dần dần gập xuống, mất đi sự khống chế.

Thân thể có nhiều điều huyền bí, thân xác ẩn chứa bảo tàng thế nhưng những tiềm lực này, những năng lượng không cách nào suy đoán này có lúc sẽ bị giam trong cánh cửa ở thế nội lại bị ngoại giới kích thích, lúc đó không tự chủ được và sẽ tự làm nên cử động nào đó.

Rất rõ ràng, phù văn ẩn chứa bên trên tờ pháp chỉ màu vàng này à do hai vị cường giả vô thượng này lưu lại, bọn họ hiểu vô cùng rõ ràng sự huyền bí của thân xác, cho nên lúc tờ pháp chỉ vừa ra liền ảnh hưởng tới toàn bộ sinh linh.

"Rào!"

Bức tranh cổ phần phật theo gió, tiên uy ngập tràn, Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính cầm trong tay Thập Giới đồ lướt ngang trên hư không, chặn đứng uy thế của tờ pháp chỉ này, bảo vệ tất cả mọi người bên cửu Thiên.

Thời khắc này, mọi người thầm thở ra một hơi dài và lau đi chút máu nơi khóe miệng, rốt cuộc cũng không quỳ xuống, nếu không nhục nhã biết chừng nào?

Cùng lúc đó, bên phía dị vực xuất hiện một ông lão tay cầm túi Càn Khôn, hàng vạn tia hào quang lan tỏa bảo vệ phía bọn họ, sợ Đại trưởng lão đột nhiên gây khó dễ.

Trong nhất thời, toàn bộ sinh linh trở nên lặng yên, nín thở, quan sát tế đàn xương sọ màu đen cùng với tình huống bên trong Thiên uyên.

Tờ pháp chỉ màu vàng bị đốt cháy sạch sẽ và chỉ để lại chút tro tàn, mấy ngàn phù văn bay về trời cao và tiến vào trong vực sâu, đạo âm ầm ầm kích nứt thương vũ.

Thi thoảng mọi người nhìn thấy được, tựa như có hai bóng người mờ ảo vàng óng xuất hiện điểm chỉ về phần cuối vực sâu, phát ra âm thanh vô cùng lớn lao.

"Giảng nhân quả với Thiên uyên!" Dù là Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính cũng phải hoảng sợ, cảm giác được từng cơn hàn ý xâm chiếm, An Lan, Du Đà của dị vực quá khủng khiếp.

Bọn họ lại có thể làm tới mức nào!

Nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại thì cũng chỉ có thể thầm than. Bởi vì, hai đại sinh linh này khủng khiếp tới mức nào chứ, cơ bản không phải là tu sĩ của kỷ nguyên này, là bắt nguồn từ văn minh cổ sử trước kia.

Ở thời kỳ đó, An Lan, Du Đà giao phong với Chân Tiên, quyết đấu với những người vô địch mạnh mẽ nhất bên phía cửu Thiên thập Địa này, cuối cùng bọn họ đã chiến thắng.

Chuyện đó đáng sợ biết dường nào chứ?

Đám người An Lan Du Đà đã sinh sống vô số năm, không một ai biết rõ tới tột cùng bọn họ đã xuất hiện ở niên đại nào, từng quyết đấu quá với Vô Chung Tiên vương, Lục Đạo Luân Hồi Tiên vương.

Tuy rằng có bao nhiêu nguyên nhân đi chăng nữa, chưa chắc thực lực của hai vị Tiên vương đã không bằng người ta, chỉ do viện thủ quá ít mà thôi, nhưng dù nói gì đi nữa thì kết quả vẫn là bại vong.

Người cười cuối cùng chính là đám người An Lan, Du Đà của dị vực!

Hiện giờ, chính hai đại cao thủ này hiển linh, pháp chỉ được người mang tới, biểu lộ ra uy thế vô địch!

"Ầm!"

Thiên uyên sinh ra cảm ưng hơn nữa còn rất kịch liệt, một luồng tinh khí máu trắng được nó phun xuống, thứ này thánh khiết vô cùng, gột rửa Thiên uyên, cọ sạch càn khôn.

Xoẹt.

Dây xích trật tự đỏ đậm xuất hiện, tựa như là từng thanh tiên kiếm đang rỉ máu, từng làn sương trắng từ trong lao ra ngoài chém thẳng lên trên các ký hiệu màu vàng óng đang bay lên kia.

Trong giây lát, tiếng vang điếc tai tựa như đao kiếm cùng ngân vang, thần thiết leng keng vô cùng khiếp người, âm thanh này làm linh hồn người nghe rung động theo, như muốn diệt vong vậy.

Chữ cổ màu vàng bị chém tan một mảnh!

"Ngao đóa lý đức mậu cát!"

Tiếng vang to lớn ầm ầm như đang rất tức giận, đó đại biểu cho sát ý của hai vị cổ tổ, muốn bao phủ cả Thiên uyên.

Tóm lại cũng chỉ là tờ pháp chỉ mà thôi chứ không phải là đạo thân, cũng không phải là thần thức lại càng không phải là chân thân, uy năng cũng có hạn nên không cách nào ngăn cản được sức mạnh khủng khiếp của Thiên uyên.

Xích thần trật tự đỏ đậm giương rộng ào ào tựa như trời xanh đang giáng tội, từng sợi dây xích đỏ đậm xuyên thugnr từng ký hiệu màu vàng óng.

Cuối cùng, trong tiếng chíu chíu là toàn bộ ký hiệu đều bị đánh nát, pháp chỉ biến mất!

"Đại trưởng lão, âm thanh được phát ra từ bên trên tờ pháp chỉ màu vàng kia đang trình bày thứ gì vậy?" Thạch Hạo đi tới gần Đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính rồi thấp giọng hỏi.

Những người đứng gần Đại trưởng lão đều lộ vẻ nghiêm túc, rất muốn nghe đáp án của vấn đề này.

"Như dự đoán của các ngươi thôi, là đang chất vấn, đang quở trách trời cao, đang trình bày và phân tích một nhân quả!" Đại trưởng lão đầy nghiêm túc nói.

Sau lưng mọi người chợt hiện ra từng làn khí lạnh, tự mình suy đoán là một chuyện nhưng khi được chứng thực thì lại là một chuyện kahcs!

Dám chỉ trích Thiên uyên, quát tháo chỉ mặt, đây là sự bá đạo cùng nghịch thiên cỡ nào chứ?

Mặc cho tờ pháp chỉ màu vàng đó đã bị tiêu diệt thế nhưng vẫn có thể đoán được, An Lan Du Đà không hề sợ vực sâu này, nếu không đời nào dám làm thế?

Đương nhiên, chắc chắn có một ít nguyên nhân nữa, chân thân của bọn họ không cách nào tới gần nơi này.

"Tới cùng là nói gì vậy ạ?" Thạch Hạo thỉnh giáo, thật sự là hắn rất muốn biết bên trên tờ pháp chỉ vô thượng ấy đã viết nội dung ra sao.

Kỳ thực, người của dị vực cũng không nhỏ giọng thảo luận, đang thỉnh giáo các lão tổ ở nơi này để hiểu rõ chuyện đã phát sinh.

Bởi vì, chính bọn họ cũng không hề nhận ra ký hiệu bên trên pháp chỉ, đó là cổ văn đặc biệt chỉ có những tồn tại vô thượng mới có thể xem hiểu, vô cùng thần bí.

"Ta cũng nghe không hiểu, rất khó có thể nhận biết được những chữ đó, chỉ là loáng thoáng hiểu được một vài điều, đại khái đoán ra được chút ý tứ vụn vặt bên trong thôi." Đại trưởng lão trả lời.

Thần xạ thủ trong Đế quan cũng đi tới, người này thi lễ rồi thỉnh giáo Đại trưởng lão, nhờ hắn nói rõ.

"Đại ý chính là, nhất định phải tìm được thứ kia. Ngoài ra, muốn tới tiếp dẫn mấy vị đạo huynh trở về. Vì lẽ đó, bọn họ nhất định phải nhập quan!" Đại trưởng lão nói với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Đây tuyệt đối là chuyện động trời!

Mấy người sau khi nghe được lời nói này thì thân thể cứng ngắt, tiếp đó là sắc mặt minh bạch, tin tức này quá khủng khiếp và khiến bọn họ liên tưởng tới quá nhiều chuyện.

Muốn nhập quan, hoàn toàn chính xác, là muốn vượt qua Thiên uyên và xông qua Đế quan!

Muốn tìm thứ kia, khả năng sẽ lộ ra đại bí thiên cổ! Việc này hơn nửa sẽ dính tới việc vì sao dị vực phải tiến vào cửu Thiên cho bằng được, muốn giết và tìm cho ra bí mật của giới này!

Đây tuyệt đối là chuyện thiên đại, khiến người khác dựng lông lạnh xương.

Cửu Thiên thập Địa, tới cùng có thứ gì mà hấp dẫn bọn họ dữ vậy?

Ngoài ra, An Lan Du Đà từng nói, muốn tiếp dẫn mấy vị đạo huynh trở về, việc này càng khiến người ta sợ hãi hơn, đừng nói là mấy vị đại kỵ sĩ dù là bản thân Đại trưởng lão cũng tê dại da đầu.

Bên phía Đế quan có người của dị vực?

Hơn nữa, dựa theo lời nói của tờ pháp chỉ đó, cái được gọi là đạo huynh kia chắc chắn đồng cấp với An Lan Du Đà, nếu không làm sao có thể sẽ gọi là huynh chứ?

Tin tức này chỉ cần vừa tưởng tượng thôi cũng đã làm người ta lạnh run cả người, thật sự khủng khiếp tới cực điểm!

Không rét mà run, lạnh lẽo toàn thân, đây là cảm thụ trực quan nhất của Thạch Hạo.

Nhưng, khi cẩn thận suy nghĩ lại thì mọi người chợt sinh ra nghi hoặc, nếu có sinh linh thuộc cấp độ đó thì có cần phải tiếp dẫn về không? Chỉ cần một người cũng đủ đập bay một vực, cứ thế trở về thôi.

"Tiếp dẫn..." Đại trưởng lão lẩm bẩm, trong lòng ngập tràn sự nghi hoặc.

Nhưng vào lúc này, ông lão dị vực cầm túi Càn Khôn phía đối diện chợt bước lên phái trước, hàng vạn tia tiên quang phóng xuất bảo vệ nơi ấy, tựa như là mặt trời đang chiếu rọi.

"Ta khuyên bọn ngươi, sớm giao thứ kia ra đi!" Đây là yêu cầu của hắn.

Trong giây lát, đám người Thạch Hạo đều chấn động trong lòng, nhưng vẫn vô cùng ngóng trông, muốn biết từ người này thứ kia là thứ gì.

Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật