"Ta đã từng chiến đấu với Hạc Vô Song ư?" Thạch Hạo gần như không tin vào tai mình.
"Cũng đúng mà cũng chẳng đúng." Quạ đen giải thích.
Người kia có sức chiến đấu của Hạc Vô Song thế nhưng không phải là chân thân, dù sao hai người cách nhau cả kỷ nguyên thì làm sao dễ dàng gặp nhau như vậy chứ?
Nếu như thật sự gặp được thì hậu quả khó mà lường được.
Hạc Vô Song đã tu luyện vô số năm tháng, nếu như xuất hiện ở đời này thì đúng là chuyện khó có thể tưởng tượng!
Vì vậy, muốn đoạt được Bất Diệt kinh thì nhất định không thể thua Hạc Vô Song khi ở thời trẻ tuổi được, nếu không, căn bản chỉ vô dụng, đuổi không kịp, dù cho bắt đầu tu luyện cũng khó có thể nghịch thiên.
"Vì sao lại như thật thế chứ, nơi đây là nơi nào mà lại có thể tái hiện lại Hạc Vô Song?"
"Đây là phần chiếu lại của lịch sử, xem như ngươi đã gặp phải Hạc Vô Song và cũng có đôi chút ngươi đang nhìn thấy người còn lại đang chiến đấu với hắn." Quạ đen thở dài đầy đau buồn.
Vì sao lại nói như thế? Thạch Hạo không hiểu.
"Bởi vì, ở kỳ cuối Tiên cổ, sau khi toàn bộ thế giới đại bại thì đã từng có một người trẻ tuổi ngồi thú cưỡi tới nơi này để tìm kiếm các bậc cha chú mình, và khi ấy đã tạo ngộ phải Hạc Vô Song."
Người kia rất mạnh, mạnh mẽ vô biên, là một hạt giống cao thủ số một số hai trong giới này, được xem như là nguồn hi vọng cho sự trưởng thành trong tương lai.
"Hắn được giấu kín trong một thế gia Trường Sinh, khi tận thế tới thì trong lòng tựa như bị dao cắt, huyết lệ không ngừng tuôn rơ, hắn biết toàn bộ người thân của mình đều chết trận, cả nhà đều ngã xuống, đều bị giết bên trong khu chiến trường này!"
"Thế gia Trường Sinh?" Thạch Hạo lộ vẻ kinh ngạc, vào những năm cuối của thời đại mà vẫn có thể xác định được thế gia nào vẫn còn trường tồn được ư?
"Đúng vậy, thế gia Trường Sinh, độ lâu đời của bọn họ vượt xa tưởng tượng của ngươi, nhưng mà, các ngươi sẽ không thể nào biết được làm sao một vài thế gia ấy trường tồn được, cái được gọi là thế gia Trường Sinh, ha ha!" Tiếng cười của Quạ đen đầy chói tai.
Nó không hề nói tiếp, lần nữa nói về chuyện xưa của người trẻ tuổi kia.
Người trẻ tuổi kia không cách nào chịu đựng nổi, sau khi trận đại chiến tận thế ấy kết thúc thì hơi bình tĩnh lại và chạy tới chiến trường này, mục đích là muốn nhặt xác người thân mang về, kết quả, hắn gặp phải Hạc Vô Song.
Hạc Vô Song nắm giữ bình Luyện Tiên, rút lấy rất nhiều tinh huyết của chí cường giả, vốn rằng hắn nên rời đi rồi thế nhưng trong lòng lại sinh ra ý nghĩ và phát hiện Bất Diệt kinh, rồi đã thành công gỡ đi phong ấn.
Hạc Vô Song ở nơi này bồi hồi tới mấy ngày.
Kết quả, khi người trẻ tuổi kia tới thì hai cường đã tranh đấu, không chết không thôi, chém giết tới mức điên cuồng, thánh huyết tung tóe!
Đáng tiếc là người trẻ tuổi kia đã chết, đã bị Hạc Vô Song chém giết một cách vô tình, không phải là đối thủ của hắn, một trong những hạt giống mạnh nhất Tiên cổ đã bỏ mạng nơi đây.
Mà những gì Thạch Hạo trải qua cũng có một chút vết tích tranh tài giữa người này với Hạc Vô Song gây ra.
"Hạc Vô Song còn sống!" Quạ đen nói, lời này khiến lòng của Thạch Hạo nguội lạnh, khiến Kiến nhỏ càng khó thở hơn.
Hiện giờ, cảnh giới của hắn đã tới mức nào rồi, còn có người có thể ngăn cản được ư?!
Kiến nhỏ nghiến răng nghiến lợi, nói: "Những gì chúng ta gặp phải đều là sự thật, vậy những gì hắn nói cũng đều là sự thật? Hắn đã giết anh và chị của ta."
"Là thật, quả thực đều do hắn gây nên." Quạ đen nói.
Thạch Hạo trong lòng có nghi vấn, nói: "Vì sao ta lại cảm thấy đó không phải là vết tích mà rất chân thực, tựa như là một lần luân hồi vậy!"
"Chuyện này... ta cũng không biết được, dựa theo hiểu biết của ta thì ngươi chỉ giao thủ với vết tích của hắn. Thế nhưng, ngọn núi này chẳng hề bình thường, có tên là Bất Diệt phong, có thể đã ảnh hưởng tới cân bằng thời gian, cưỡng ép để ngươi nhìn thấy những năm cuối của Tiên cổ, và khả năng gặp phải chân thân của Hạc Vô Song cũng khó nói!"
Thạch Hạo cúi đầu nhìn vệt Luân Hồi ấn thứ năm trên bàn tay của mình, hắn không nói gì cả, chân tướng ra làm sao, trừ phi có một ngày gặp lại Hạc Vô Song thì mới có thể giải thích toàn bộ.
Mà tới lúc ấy thì hắn cũng có thể xác định được bí mật của bốn vệt Luân Hồi ấn còn lại!
"Hạc Vô Song, ngươi đã thành ông lão già khụ, khả năng vẫn còn sống đúng không, ta nhất định sẽ tự tay chém đứt đầu của ngươi!" Kiến nhỏ đứng nơi đây lập lời thề.
Chỉ là, dù là nó hay là Thạch Hạo thì trong lòng rất là nặng nề.
Bởi vì, thật sự có một sinh linh Hạc Vô Song như vầy tồn tại, như vậy phiền phức sẽ vô cùng to lớn, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi thì hắn chắc chắn đã là một người khủng khiếp tuyệt thế.
Có thể, cả cửu Thiên thập Địa này sẽ run rẩy dưới chân của hắn, một khi sinh linh này xuất hiện lần nữa thì hậu quả khó mà lường được.
Thời gian!
Bọn họ cần thời gian, cần phải nhanh chóng tiến tới!
Trong lòng Thạch Hạo sinh ra cảm giác vô lực, làm như thế nào mới có thể quật khởi, làm sao mới có thể đẩy bản thân lên đỉnh thần đạo cao nhất một cách nhanh nhất đây, nếu không, chắc chắn sẽ ôm hận mà chết, khó có thành tựu.
Hắn không thể lãng phí thời gian được, cho nên chỉ có thể thúc ép bản thân thoát khỏi cực hạn, trong thời gian ngắn nhất đi tới con đường mà người khác cần phải vô vàn năm tháng mới có thể bước qua!
"Ta muốn Bất Diệt kinh!" Thạch Hạo nói, hắn không thể trì hoãn được nữa, lấy được kinh văn và làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ, thời gian là thứ quý giá nhất vào lúc này đối với hắn.
"Bất Diệt kinh ở nơi nào thế?" Thiên Giác nghĩ cũng hỏi, đây là mục đích của chuyến đi lần này, những thứ khác đều là hư vô.
"Đã bị Hạc Vô Song mang đi rồi." Quạ đen nói.
"Cài gì?!" Tiểu Thiên Giác nghĩ sợ hãi kêu lên.
Mái tóc đen của Thạch Hạo bay vùn vụt phía sau, nắm đấm nắm chặt, tin tức này quá tệ, kẻ địch càng ngày cạng mạnh, số mệnh vô song, mà bọn họ thì lại bị bỏ qua.
Kiến nhỏ tức giận thét dài, dùng hết sức nện mạnh xuống ngọn núi, nó không cam tâm, làm sao lại như thế chứ?
"Hắn đã mang đi Bất Diệt kinh, không có tin tức nào tệ hơn tin tức này!" Thạch Hạo than thở rồi hỏi ngược lại, nếu như kinh văn đã biến mất thì tại sao còn muốn thử thách hắn?
"Hạc Vô Song đã mang đi kinh văn, không có nghĩa là truyền thừa hoàn toàn bị cắt đoạn." Quạ đen nói.
"Ngươi có ý gì?" Tiểu Thiên Giác nghĩ truy hỏi.
"Như thế nào được gọi là Bất Diệt kinh?" Quạ đen bình tỉnh hỏi, sau đó khí thế chợp ép người, nói: "Nó có thể giúp thân thể của người khác bất diệt, hình thể trường tồn! Mà đối với chính bộ kinh văn này, đúng là như thế, được mệnh danh là bất diệt, vậy thì ý nghĩa là kinh văn này cũng bất diệt theo!"
Thạch Hạo cùng Kiến nhỏ tựa như nằm mộng, đây là đạo lý gì, chuyện gì xảy ra thế?
"Bất Diệt kinh chân chính được khắc ở bên trên ngọn Bất Diệt phong này!" Quạ đen chỉ về ngọn núi cao lớn hùng vĩ kia.
Những lời nó nói đều là bí mật kinh người, tờ giấy bằng da thú màu vàng hiện ra ở bên trên ngọn núi trước kia cũng là do phù văn của ngọn núi ngưng tụ thành, cũng không phải là tấm da thú hữu hình thật sự.
"Muốn đoạt được bộ kinh này thì cần được sự tán thành của nó, đồng thời tìm được 'chìa khóa kinh' thì mới có thể quan sát!" Quạ đen giải thích..
Thạch Hạo cùng với Kiến nhỏ sững sờ, không ngờ rằng thứ này lại phức tạp như thế, muốn đọc bộ kinh văn này lại gian nan như vậy.
Bọn họ có nghĩ hoặc trong lòng, nếu khó như vậy và cần những điều kiện như thế, vậy Hạc Vô Song mang Bất Diệt kinh đi bằng cách nào?
Quạ đen thở dài cảm khán đối với sự mạnh mẽ của sinh linh ở thế giới một bờ khác, nơi ấy tồn tại sinh linh chí cao vô thượng, từng có mấy đại Bất Hủ cùng nhau tới đây.
"Bọn họ cùng nhau ra tay, cùng nhau hợp lực và cưỡng ép mở ra ngọn núi này, lúc đó đã nhìn thấy được chân kinh!"
Cuối cùng, sau khi mấy người đó lấy kinh vặn giúp Hạc Vô Song thì lại vận dụng bình Luyện Tiên chuyên môn luyện giết Chân Tiên, cùng với pháp lực vô thượng của mình đánh gãy ngọn núi, hủy diệt đi nơi này.
Bọn họ không muốn sẽ có người của đời sau đoạt được nữa, cứ thế đoạn tuyệt bộ kinh văn này!
"Chỉ là, dù sao bọn họ cũng là người dị vực, sẽ không thể hiểu được chỗ nghịch thiên của bản kinh văn này, năm tháng dài đằng đẵng qua đi và Bất Diệt phong đã từ từ khôi phục lại, kinh văn ẩn giấu và lần nữa tái hiện, nó là bất diệt!" Quạ đen nói.
Đây chính là Bất Diệt kinh ư? Ngay cả kinh văn cũng có thể bất diệt, trường tồn cùng thế gian!
Quả nhiên rất thần kỳ, chẳng trách có lời đồn một khi luyện thành, sau khi đại viên mãn thì sẽ vô địch cả chư thiên, có thể thực hiện được vạn kiếp bất hoại, bất diệt cùng thế gian.
"Haizz!" Tiểu Thiên Giác nghĩ thở dài.
Dưới cái nhìn của nó, tình huống hiện tại vẫn không hề ổn chút nào, vô cùng khó khăn, bởi vì Hạc Vô Song đã lấy kinh văn sớm một bước và cũng không biết đã luyện tới mức độ nào rồi, dù cho có phấn khỏi thì còn có hữu dụng ư?
Nhưng, rất nhanh nó liền tỉnh ngộ, nói: "Ngươi nói là, một khi có người luyện thành hoàn toàn thì bộ kinh văn Bất Diệt này sẽ biến mất khỏi thiên địa?"
Nếu như Quạ đen nói là kinh văn vẫn còn, ngọn núi lần nữa được hồi sinh, như vậy có nghĩa rằng... Hạc Vô Song vẫn chưa từng luyện thành, hoặc là vẫn chưa đạt tới cảnh giới viên mãn!
"Hắn vĩnh viễn sẽ không thể luyện thành được, không thể đi tới phần cuối trên con đường này, bởi vì hắn giống như Thiên Giác nghĩ - một trong Thập Hung thời xa xưa kia, khó có thể ngộ hoàn toàn." Quạ đen nói.
"Ngươi có ý gì đó hả?!" Tiểu Thiên Giác nghĩ nghe vậy thì không thích nên trừng mắt quát.
"Kinh văn không hoàn chỉnh, nơi đây các ngươi cũng chỉ nhìn thấy được bốn tờ giấy bằng da thú màu vàng kia thôi chứ không phải là toàn bộ, chắc là phải có chín tờ kinh văn mới đúng!" Quạ đen giải thích.
"Ồ?" Việc này làm Thạch Hạo ngẩn ra.
Bất Diệt kinh, tổng cộng có chín tờ ư? Đối phương cũng chỉ mang đi bốn tờ, quả thật là không thể đại viên mãn được.
Chẳng trách lão Thiên Giác nghĩ - một trong Thập Hung dù cho nghiên cứu cả đời cũng không thể nào luyện thành, giống như lão đã từng nói, kinh văn không trọn vẹn, không hề đầy đủ.
"Còn năm tờ kia ở nơi nào?" Kiến nhỏ hỏi.
"Nghe đồn nằm ở bên trong một khu vực cấm đáng sợ nhất ở cửu Thiên thập Địa, dù cho trong vùng thế giới của chúng ta thì cũng chỉ có hai ba người biết mà thôi." Quạ đen thở dài.
Thạch Hạo và Kiến nhỏ đều biết, thế giới này còn có những khu vực cấm đầy đáng sợ không thể nào đặt chân vào được, ngay cả người của thế gia Trường Sinh cũng phải né tránh những địa phương này.
"Là khu vực cấm nào thế, làm sao mới có thể đạt được kinh văn?" Tiểu Thiên Giác nghĩ cực kỳ khát vọng.
"Muốn vào khu vực cấm ấy thì phải có mạng để đi, muốn học được năm tờ kinh văn sau thì cần phải luyện được bốn tờ trước rồi hẳn nói!" Quạ đen nói, dội ngay gầu nước lã lên đầu nó.
Nhưng mà, rất khó có thể mở ra ngọn Bất Diệt phong này, bởi vì hai người bọn họ biết, cần phải có cái gọi là 'Chìa khóa kinh'.
Đó là thứ gì, có hình dáng ra sao?
"Ngươi đã thông qua thử thách nên thiên phú cũng không kém gì Hạc Vô Song cả, chỉ cần có Chìa khóa kinh là được." Quạ đen nói.
Thạch Hạo và Kiến nhỏ chợt bối rối, trước giờ cả hai đều chưa từng nghe qua, vậy thì biết đi đâu tìm giờ?
Bọn họ không phải là Hạc Vô Song, sau lưng không hề có Bất Hủ, không hề có cao thủ vô thượng giúp đỡ, không thể dùng sức lực để lấy được kinh văn, đương đại biết tìm đâu ra cao thủ như thế?
"Người chỉ các ngươi tới đây chắc hẳn sẽ biết cần phải dùng 'Chìa khóa kinh' để mở mới đúng chứ, lẽ nào hắn chưa từng nói qua chuyện này với các ngươi?" Quạ đen nhíu mày đầy thất vọng.
"Chìa khóa kinh, có hình dáng ra sao?" Thạch Hạo hỏi dò.
"Một chiếc chìa khóa bằng xương trắng, ấm nhuận như dương chi bạch ngọc, bất hủ bất hoại."
Nghe được đáp án như vậy thì trong lòng Thạch Hạo hơi động rồi lục lọi lấy ra một chìa khóa bằng xương trắng bóng.
"Trên người ngươi có thứ này luôn!" Quạ đen thán phục.
Thạch Hạo hiểu rõ, lão Thiên Giác nghĩ chắc chắn đã nhận ra được chiếc chìa khóa này, cho nên mới nói ra địa điểm với cho hắn!
Thứ này hắn đạt được từ chiến trường cổ Tiên gia, ba năm trước toàn bộ học sinh của Thư viện Thiên Thần đều lên đường và đi rèn luyện, lúc ấy hắn từng tiến vào một vùng đất cổ xưa trong một động phủ dưới lòng đất.
Nơi ấy từng có một con Hoàng điệp thối rửa và hai chú cháu của Phong tộc thuộc thế gia Trường Sinh từng muốn tranh đoạt với hắn, và rồi chết ở nơi đó.
Ngoài ra, vị Nữ đế vô thượng mang mặt nạ bằng đồng cũng xuất hiện ở bên trong dòng sông thời gian của khu chiến trường ấy và giúp Thạch Hạo đẩy lui một vị bá chủ ở vạn cổ trước.
Nói tóm lại, nơi đó rất thần bí, ẩn chứa bí mật to lớn.
Hắn không nghĩ tới, chiếc chìa khóa xương trắng mà mình đạt được lúc đó lại quan trọng như vậy, chẳng trách lại có Hoàng điệp thối rửa trầm miên ở nơi ấy.
Nghĩ tới những chuyện này thì hắn chợt nhớ tới tiểu Hoàng điệp đang ngủ đông trên người ình, mấy năm trôi qua rồi mà nó vẫn còn đang ngủ say, giống ý như Đả Thần Thạch vậy, vẫn luôn bất tỉnh.
Một cái là sau khi hấp thu những vết tích do Hoàng điệp kia lưu lại nên đang từ từ lột xác, còn một cái vì cắn nhai rất nhiều chí bảo thiên địa như Vạn Pháp thạch, Thiên Mệnh thạch... nên đang dần bước tiến hóa.
"Có Chìa khóa kinh thì có thể đạt được Bất Diệt kinh!" Quạ đen già khẳng định.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật