"Ta vẫn còn nhớ đôi chút hình dáng của Vô Chung đại nhân, mơ hồ về gương mặt của Lục Đạo Luân Hồi, còn có chủ nhân của Đại Xích thiên nữa, thế nhưng khi đó ta còn quá nhỏ, năm tháng đã dần thay đổi, thời gian quá dài, rất nhiều chuyện đã trở nên mơ hồ rồi." Ấu thú Kỳ lân trắng nghẹn ngào nhỏ giọng nói, trong cặp mắt to ấy là từng giọt nước mắt tuôn rơi, vô cùng đau đớn và thương xót.
Đó đều là những nhân vật vô cùng xa xưa, nếu xét ở hiện tại thì tất cả đều bị che phủ bởi một chiếc khăn đầy thần bí, bọn họ từng là những vô thượng chí cao trong kỷ nguyên Tiên cổ.
Nhưng, con ấu thú này đã may mắn gặp qua từng người, chỉ là lúc đó mới vừa sinh ra không được bao lâu cho nên không thể hiểu được nhiều bí ẩn, cho nên bọn họ cũng không thể nói rõ với nó được.
"Còn có rất nhiều người nữa, đều là thiên kiêu của các bộ tộc, thế nhưng ta đều đã quên hình dáng của bọn họ cả rồi."
Thạch Hạo vẫn cảm thấy rất kỳ quái, nếu sinh linh của dị vực kia đã đánh bại toàn bộ sinh linh của thế giới này, chém giết tàn sát vô số, tại sao lại rút đi chứ?
Thời gian dài đằng đẵng qua đi, hôm nay lại muốn quay lại, là vì sao? Trong đó có bí mật gì, là do vùng cổ thổ này có bí mật và ẩn giấu mầm hoạ nào đó mà không cách nào ở lâu được, hay là còn có nguyên nhân khác.
Đây là một nghi vấn và hắn muốn biết rõ.
''Lúc đó ta hiểu biết có hạn, không biết rõ ràng, hình như có nguyên nhân nào đó thế nhưng những đại nhân kia vẫn giữ kín như bưng, mặc dù có hỏi tới cũng lãng tránh cho qua chuyện khác." Ấu thú Kỳ lân trắng nói.
"Tra xét những chuyện xưa cũng vô dụng thôi, những người ấy đều đã trở về cát bụi cả rồi, hết thảy cần phải nhìn về trước mắt."
Nơi đây rất náo nhiệt, mọi người chuyện trò, luận bàn đạo pháp, suy đoán xem thử khi nào thì thiên địa sẽ đại biến, đồng thời cũng nói về Thánh viện, Tiên viện.
Ninh Xuyên cũng ở trong vùng núi này thế nhưng vẫn không có xuất quan, bất kể là tu sĩ thuộc cửu Thiên hay là tu sĩ của Ba ngàn châu giao thủ với nhau, hay là sớm hơn nữa thì hắn cũng chẳng hề xuất hiện.
"Không ngờ hắn lại chọn kim thế pháp." Thạch Hạo lộ vẻ kỳ lạ.
"Thạch Nghị cũng vậy, sau khi hắn bế quan thì cũng chẳng bao giờ xuất hiện." Tào Vũ Sinh nói.
Có lẽ trước đây từng có người nhìn thấy qua Thạch Nghị, hắn từng nói, kim thế pháp là nền móng, là nguồn gốc, là cuội nguồn của việc thành đạo của hắn, sinh ở kiếp này thì có thể nào không tu kim thế pháp chứ?
"Không lâu nữa thì người của Thánh viện, Tiên viện sẽ lại đây, lúc đó sẽ chọn lựa người kiệt xuất để gia nhập vào hai viện này."
Có người nhắc tới vấn đề này, bởi vì ai cũng rất chờ mong.
Bởi vì, bất kể là Kim Vân, hay là đám người Lam Mông, Vương Dương nhìn thì mạnh mẽ thật nhưng nếu so với người của hai viện kia thì chẳng là gì cả.
Ví dụ như pháp môn cực điểm của kiếp này, đó là những bản chép tay không đầy đủ được lưu truyền từ Thánh viện, những người ở nơi này cũng chỉ lần mò truy tìm con đường mà những người kia đã đi qua mà thôi.
Nói tóm lại là kém quá xa, người ta tuồn ra bản thiếu, chỉ ghi lại một chút cảm ngộ và kinh nghiệm mà bọn họ đã như vậy rồi, vậy thì những người ở trong Thánh viện ấy sẽ đáng sợ tới mức nào chứ.
Nơi đó, toàn bộ việc tu hành của mọi người đều lấy việc đột phá cực hạn của các đại cảnh giới để làm mục tiêu!
"Thạch huynh, nếu như ngươi tới hai viện kia thì có thể sẽ gặp chút rắc rối đó, Nguyên Thanh xuất thân từ nơi đó, chắc chắn quen biết không ít người." Trường Cung Diễn nhắc nhở.
Chuyện này sớm đã truyền lan, lai lịch của Nguyên Thanh rất không bình thường, năm đó cũng là một nhân vật kinh diễm đầy ghê gớm, chỉ là sau đó có biểu hiện không được tốt nên mới bị loại bỏ.
Từ khi chuyện này bị người đời biết được thì uy danh của hai viện càng tăng mạnh, chấn động tâm thần mỗi người.
Nguyên Thanh, đường đường là một người có thực lực khủng khiếp, hiện giờ cũng xem như là một đại nhân vật, nghe đâu hắn đã bước một chân vào Chí Tôn cảnh, vô cùng đáng sợ.
Một người mạnh mẽ như thế mà lại bị hai viện đuổi khỏi, quả thật không biết người ở bên trong sẽ đáng sợ bao nhiêu.
"Chính xác, ta cũng từng nghe nói, tuy rằng Nguyên Thanh bị đuổi ra ngoài thế nhưng vẫn quen biết không ít người, nếu như ta tới đó thì chắc chắn sẽ phát sinh chút biến cố cho coi." Thạch Hạo nhíu mày.
"Nhưng mà, không đi vào hai viện đó thì khó mà ngộ ra được con đường mà bọn họ từng bước ra, trí tuệ cùng sức mạnh của một người cũng chỉ có hạn, nơi đó đời này qua đời khác nghiên cứu tìm hiểu ra rất nhiều pháp môn, đều là những con đường tốt nhất để đột phá cực hạn, đáng để đi vào." Tào Vũ Sinh nói.
Liên quan tới Tiên cổ pháp, thật ra Thạch Hạo cũng không mấy để ý tới, bởi vì trên người hắn đã có kinh thư ngọc thạch kia rồi, là thứ đã lấy được trong di địa Tiên cổ ở Ba ngàn đạo châu.
Chỉ là Kim thế pháp lại làm người khác khó xử, ngoại trừ hai viện kia ra thì bên ngoài hơn phân nửa sẽ chẳng thể có sách cổ nào để học hỏi, đó là những khai sáng của người thời nay.
"Nguyên Thanh cũng chỉ là một kẻ bị đuổi mà thôi, quen biết được bao nhiêu đâu chứ, làm sao có thể gây ảnh hưởng tới tu sĩ của hai viện được? Hơn nữa, đâu biết trước kia hắn tới từ Thánh viện hay là Tiên viện đâu chứ?"
"Có lời đồn, hắn vốn là đệ tử của Thánh viện thế nhưng sức lực không đủ cho nên mới bị loại bỏ, thế nhưng sư tôn của hắn đã đưa hắn vào Tiên viện, muốn hắn đi con đường khác, coi như là món quà bồi thường. Nhưng, về sau hắn cũng bị Tiên viện loại bỏ." Đúng lúc này thì một trưởng lão đi tới và nói ra tin tức này.
Mọi người giật nảy cả mình, tên Nguyên Thanh này quả nhiên không đơn giản, không ngờ trước sau đều gia nhập cả hai viện này, như vậy người quen biết chắc chắn sẽ không ít.
"Đặc biệt là Thánh viện, không nói tới vị sư tôn kia của hắn làm gì, hắn có một vị sư huynh và hiện giờ đã trở thành đại nhân vật, có địa vị tôn sùng trong Thánh viện, đứng ở hàng trưởng lão." Ông lão nói tiếp.
Mọi người nghe thế thì chợt hít vào một hơi khí lạnh, tin tức này chẳng tốt chút nào.
Ánh mắt của Thạch Hạo đầy trong veo thỉnh giáo vị trưởng lão này, hỏi: "Bên trong hai viện này có người của Phong tộc không vậy ạ?"
"Tất nhiên là có rồi, năm tháng đằng đẵng qua đi, thế gian này có rất nhiều nhân vật ngút trời, dù cho trăm đời tang thương, nhân gian chìm nổi thì Trường Sinh thế gia đều là những quái vật khổng lồ, tất nhiên cũng sẽ xuất hiện không ít nhân vật kinh diễm, và sẽ được những lão quái vật ẩn trong bóng tối kia thu vào hai viện." Vị trưởng lão của Thư viện Thiên Thần này lên tiếng.
Trong lòng Thạch Hạo chìm xuống, đây cũng chẳng phải là tin tức tốt, hắn cảm thấy người trong Phong tộc kia có thể dễ dàng nhờ Nguyên Thanh ra tay, hơn phân nửa là người ở trong hai viện này có quen biết với Nguyên Thanh, ngày xưa có giao tình với nhau.
Hắn lưỡng lự, có nên tiến vào hai viện này hay không đây?
Hắn cũng không muốn tự dưng lại bị người khác nhằm vào, mặc dù nơi đó có cao thủ tuyệt thế, có những lão quái vật không cách nào tưởng tượng nổi, đáng giá để đi vào, thế nhưng lại có mấy người rất nguy hiểm cho hắn, nếu như muốn làm hại hắn thì rất dễ dàng thành công.
Trên thực tế, phiền thức tới rất là nhanh, chỉ vừa mới qua có vài ngày mà đã có người tới Thư viện Thiên Thần và nói muốn gặp Thạch Hạo.
Mấy ngày nay Thạch Hạo rất là nhàn nhã, sau khi nắm giữ trăm vạn phù văn thì hắn vẫn không ngừng củng cố lại, là để chuẩn bị cho việc tiến vào "Giới phần" tìm Tiên chủng, tới lúc đó hắn có thể tìm hiểu kinh thư ngọc thạch trên người mình.
Nhưng, ngay trong hôm nay lại có người tới tìm hắn.
"Thạch Hạo, hay là tránh mặt đi, nghe nói đó là dòng dõi của Nguyên Thanh, người này tới để hỏi ngươi vài câu hỏi." Phượng Vũ nghiêm túc nói.
"Người tới không có ý tốt, cần phải cẩn thận!" Tào Vũ Sinh cũng nhắc nhở.
Mấy ngày nay Thạch Hạo vẫn luôn ở trong vùng núi này, ngoại trừ củng cố việc tu hành ra thì sẽ chém gió uống rượu với những người này.
Ánh mắt của Thạch Hạo lấp lánh, hắn biết lý do tới đây của đối phương, chắc chắn là vì Nguyên Phong đã bị giết trong đạo tràng Tiên gia kia, cho nên đã khiến Nguyên Thanh vô cùng tức giận.
"Tại sao Nguyên Thanh không tự mình tới chứ?" Thạch Hạo hỏi.
"Hơn nửa là hắn không dám càn quấy, dù sao đây cũng là Thư viện Thiên Thần, nếu như hắn dám động thủ ở đây thì chắc chắn Đại trưởng lão sẽ tiêu diệt ngay!" Trường Cung Diễn nói.
Thạch Hạo gật đầu, Đại trưởng lão cũng chẳng phải là một nhân vật đơn giản gì cả, hắn chính là cao thủ hiếm có trong cửu Thiên thập Địa này, dù là lão quái vật của hai viện kia cũng không dám đắc tội dễ dàng.
"Thạch Hạo đang ở đâu vậy, một vị cao nhân của Nguyên tộc muốn gặp ngươi." Lúc này có người tới truyền lời, sắc mặt rất kỳ lạ.
Sau khi tin tức truyền ra thì vùng núi nơi đây trở nên xôn xao, rất nhiều người đều hiểu chuyện gì đang xảy ra, những người từng nếm phải thiệt thòi từ tay Thạch Hạo đang cười khẩy và chờ xem cuộc vui.
"Tại sao ta phải đi gặp chứ, không đi!" Thạch Hạo thẳng thừng từ chối.
"Ngươi... dù gì cũng là sứ giả do chí tôn Nguyên Thanh phái tới, chẳng lẽ không đi gặp một lần ư?" Người truyền lời biến sắc.
"Sứ giả cái quái gì, mắc mớ gì tới ta chứ, ta cũng chẳng rảnh để ý tới người của Nguyên gia gì đó!" Sắc mặt của Thạch Hạo trầm xuống, bổ sung: "À quên mất, Nguyên Thanh cũng chỉ mới bước một chân vào chí tôn mà thôi, cũng chưa hề đột phá thì làm quái gì tính là chí tôn chứ?"
Chuyện này không chỉ từ chối đơn giản như vậy, mà là tỏ thái độ đầy nghiêm khắc, hắn đang nhằm vào Nguyên Thanh, chẳng hề vừa lòng chút nào.
Xung quanh có không ít người đi theo người truyền lời tới đây để xem phản ứng của Thạch Hạo như thế nào, vốn còn muốn xem trò vui nhưng hiện giờ lại giật bắn cả người.
"Các ngươi vốn rất hả hê, cho rằng người của Nguyên gia sẽ ra tay với ta?" Thạch Hạo quét nhìn về phía trước, lập tức những người kia vội vàng cúi đầu, không một ai dám chọc giận tên sát tinh này.
"Thạch huynh, dù sao cũng là sứ giả do chí tôn Nguyên Thanh sai tới, hay là đi nghênh đón một chút." Người truyền lời lần nữa lên tiếng
"Nghênh đón? Cút!" Thạch Hạo quát lớn, trong lòng chợt nổi lên một luồng khí nóng, đúng là khinh người quá đáng mà, Nguyên Thanh từng ra tay với hắn, muốn áp chế hắn mười năm và rồi trục xuất hắn vào trong Cổ quáng Thái Sơ, muốn đẩy hắn vào con đường chết, hiện giờ còn tỏ vẻ độ lượng sai sứ giả tới nữa chứ.
"Chuyện này... cũng không tốt lắm đâu, một người cháu của chí tôn Nguyên Thanh đã chết và nghe đâu có liên quan gì đó với ngươi, vậy ngươi không đi giải thích một lời à?" Người truyền lời nói.
"Ầm!"
Thạch Hạo vung cước đá văng hắn ra xa và nện thẳng bên trên một ngọn núi.
"Nguyên Thanh đã ra tay trước với ta, muốn huỷ đi con đường thành Đạo của ta, giờ còn mặt mũi phái người tới nữa tra hỏi ta nữa à?" Thạch Hạo lạnh mặt nói.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật