Cô gái này rất đẹp, nhưng lại quá lạnh lùng. Cô bước đến gần, nhìn thấy Sở Phong vẫn bình thản, một câu cũng không nói.
Đám nữ sinh chung quanh cùng nhau gây áp lực, đồng thời trừng mắt với Sở Phong, ý bảo hắn mau tránh ra.
Sở Phong cũng không đứng dậy, bình thản ung dung, thoải mái mà ngồi. Sau khi đối mặt với Lâm Nặc Y, hắn bắt đầu lật sách trong tay.
Lâm Nặc Y bình tĩnh đứng đó một lúc lâu. Cuối cùng không nói một câu nào, xoay người rời đi.
Một quá trình kết bạn không được tốt lắm, nhưng dù sao cũng đã quen biết, sau đó bọn họ dần dần liên lạc với nhau một ít.
Nghiêm khắc mà nói, quan hệ nam nữ giữa bọn họ vẫn rất lạnh nhạt, số lần sánh vai nhau không tính là nhiều. Có lần Sở Phong nắm lấy bàn tay trắng nõn thon dài của cô, lúc đó Lâm Nặc Y quay đầu lại, nhìn hắn rất lâu.
Nếu là người khác, nhất định sẽ chột dạ, vội buông tay ra.
Nhưng Sở Phong có thể nói là tính cách cho phép, cũng có thể nói là da mặt dày, rất tự nhiên mà nắm, mỉm cười, không chịu buông tay.
Lâm Nặc Y cuối cùng quay đầu đi, cũng không từ chối, mặc cho hắn nắm. Cũng chính lần đó mới khiến cho người ta cảm nhận được bọn họ là bạn bè.
Ngày nào đó, rất nhiều người nhìn vào, không ít nam sinh kêu rên, mắng to Sở Phong vô sỉ, nhưng hắn lại... thành công.
Nhưng cũng chẳng có gì hơn. Lâm Nặc Y thủy chung vẫn khiến cho người ta cảm thấy sự lạnh lùng. Ngay cả Sở Phong cũng cảm giác được cô cố ý duy trì khoảng cách, hơi xa lánh.
Có lần, tay của hắn vừa mới đặt lên vai của cô, kết quả cô quay sang nhìn hắn, sau đó trừng mắt với hắn rồi xoay người rời đi.
Lúc đó, Sở Phong ở phía sau cô cười nói, cô rất có phong phạm của nữ thần. Đổi lại là người khác, nhất định sẽ bị khí chất của cô áp chế, không thể kết giao ngang hàng.
Sở Phong nhớ lại, rất nhanh lấy lại tinh thần.
Đầu kia điện thoại, giọng nói của Lâm Nặc Y rất có từ tính, rất êm tai, nhưng vẫn bình thản, thậm chí là lạnh lùng.
Cuối cùng, Lâm Nặc Y hỏi hắn có cần giúp đỡ gì hay không. Lúc này đúng là thật sự có khoảng cách. Sau khi chia tay, quan hệ giữa hai người dường như phai nhạt hơn.
Sở Phong cau mày. Hắn không cần.
Nhưng hắn nghĩ đến cha mẹ.
Thế giới thay đổi, dị tượng nhiều lần xảy ra, các nơi không còn yên tĩnh được nữa, có lẽ sẽ rất nguy hiểm. Nói không chừng sẽ có ngày phát sinh sự kiện lớn.
Thân là người của tập đoàn Sinh Vật Thiên Thần, Lâm Nặc Y so với những người khác càng hiểu biết hơn. Hơn nữa, bối cảnh gia đình cô rất có thực lực.
Sở Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Cha mẹ tôi đang ở Thuận Thiên, thành thị lớn phía Bắc. Nếu có thể, tôi hy vọng cậu có thể chiếu cố bọn họ một chút.”
Hắn biết, Sinh Vật Thiên Thần có khả năng này.
Khi cần trực tiếp, Sở Phong rất trực tiếp, cũng không già mồm cãi lão, cũng không vì chia tay mà cảm thấy ngại ngùng. Liên quan đến an nguy của cha mẹ hắn, hắn rất thẳng thắn, cứ như vậy mà lên tiếng.
Nhưng hắn cũng nói thêm, cũng không cần phải vì sự chiếu cố đó mà phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Hắn biết, Lâm Nặc Y là một cô gái rất thông minh, chẳng cần nhắc cô cũng có thể hiểu.
Lâm Nặc Y bình tĩnh lắng nghe, cuối cùng chỉ nói một chữ “Được”.
Sở Phong không nói nữa. Cảm giác xa lánh khiến cho hắn cảm thấy nên chấm dứt câu chuyện thì hơn.
Nhưng cuối cùng, Lâm Nặc Y lại mở miệng: “Một thời gian nữa, tôi có việc đến khu vực phía Bắc núi Thái Hành một chuyến.”
Sở Phong nhất thời nở nụ cười. Hắn chưa từng bị sự lạnh lùng của cô chèn ép, nhịn không được trêu một câu: “Tôi đã từng nói với cậu, cậu thiếu tôi một cái ôm, chẳng lẽ lần này đến là để bồi thường tôi?”
Tút tút...
Bên kia bấm nút tắt, kết thúc cuộc trò chuyện.
Thị trấn, Tả Tuấn mở cặp mắt mông lung, hơi động đậy. Y cảm thấy đầu của mình như muốn nứt ra, trước mắt xuất hiện bóng chồng bóng, rất khó chịu.
“Cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Có người nói, đồng thời thở phào một hơi.
Tả Tuấn ngồi dậy, nhất thời rên lên một tiếng. Y ôm lấy đầu, rất lâu sau mới mở mắt. Đầy óc cứ quay mòng mòng, suy nghĩ hỗn loạn.
“Tả Tuấn, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?”
Tả Tuấn ngẩng đầu nhìn phía đối diện. Đó là một cô gái còn trẻ, gương mặt khá xinh đẹp, mái tóc màu đen, đang mỉm cười hỏi y.
“Chúc Thanh Ngư.” Y gọi tên của cô gái. Đây là một trong hai người có thực lực mạnh nhất trong đội ngũ của bọn họ.
Cô gái này, bất luận là vui vẻ hay tức giận, trên mặt thường xuyên nở nụ cười, rất ít khi thay đổi.
“Anh có biết anh đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi không? Anh đã gặp chuyện gì vậy?” Trong phòng, một chàng thanh niên khoảng hai lăm, hai sáu tuổi lên tiếng. Làn da của hắn ta trắng nõn, ánh mắt dài nhỏ nhưng có thần, vừa nhìn là biết đây là loại người khôn khéo.
“Anh Dạ.” Tả Tuấn nhận ra.
Hai người có thực lực mạnh nhất đều ở đây. Anh Dạ và Chúc Thanh Ngư đều là người phụ trách đội ngũ.
Trong phòng còn có thêm vài người nữa, có người lưng mọc đôi cánh chim màu vàng, có người mọc hai cái đầu, còn có người ngón tay chớp động màu vàng sáng bóng.
Trong phòng đều là dị nhân. Bọn họ nhìn Tả Tuấn, chờ y lên tiếng.
“Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa.” Tả Tuấn nhớ lại, đầu y đau quá, nghĩ không ra.
“Không phải chúng ta nhận lệnh đến núi Thái Hành tìm loại quả thần bí kia sao? Tôi chỉ có thể nhớ được chuyện này, còn chuyện khác thì hỗn loạn lắm.” Tả Tuấn nói, trên mặt đổ mồ hôi lạnh.
Chỉ cần suy nghĩ một chút cũng phải cố hết sức, gương mặt của y lộ ra vẻ đau đớn.
Mọi người ngạc nhiên, phát hiện y đã mất trí nhớ. Ngoại trừ những chuyện phát sinh gần đây là quên mất, còn lại những chuyện trước đó vẫn còn nhớ rõ ràng.
“Có khi cậu đã gặp phải một cao thủ nào đó, khi cậu biến thành người khổng lồ vẫn bị đánh bại như cũ, đầu bị thương nặng dẫn đến mất trí nhớ.” Anh Dạ nói, trong cặp mắt dài nhỏ lưu lại ánh sáng, từng bước phỏng đoán: “Hẳn là con người. Nếu là hung cầm quái thú, hơn phân nửa cậu đã biến thành thức ăn của chúng.”
“Tả Tuấn, không phải anh lại đi gây chuyện nữa đấy chứ?” Chúc Thanh Ngư lên tiếng, lại mỉm cười: “Sau khi trở thành dị nhân, có phải các người rất thích bành trướng hay không? Tổng cảm thấy trong thiên hạ không ai áp chế được mình?”
“Tôi… không có.” Tả Tuấn phản bác.
“Còn nói là không. Không chỉ anh, còn có các người nữa, đừng cho rằng tôi không biết, gần đây các người ra vào thị trấn Đại Thần, cảm thấy mình rất cao cao tại thượng, muốn làm gì thì làm, thường xuyên khinh thường người khác.” Giọng nói Chúc Thanh Ngư lạnh lại. Cô nhìn quét qua mọi người: “Sau khi thức tỉnh, trong thời gian ngắn có được chút sức mạnh không thể tưởng tượng được, trong lòng các người đã mất sự thăng bằng.”
“Chúc Thanh Ngư nói rất đúng. Bây giờ người thức tỉnh càng lúc càng nhiều, các người đừng cho rằng mình là vô địch thiên hạ. Dù sao các người còn chưa phải là thần.” Anh Dạ nói.
“Chúng ta chỉ là thức tỉnh trước một bước, từng bước dẫn đầu. Nếu ai có thể thành thần, nhất định đều là những người trong số chúng ta.” Có người không phục.
“Câm miệng.” Chúc Thanh Ngư trách mắng.
Anh Dạ nói: “Dạo này nên biểu hiện tốt một chút. Không bao lâu nữa sẽ có nhân vật quan trọng đích thân đến.”
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật