“Thôi, không muốn thì thôi, coi như tao chưa nói gì.” Sở Phong nói, hắn thấy cả bốn chân nó đều khởi động rồi, nói nữa thì chắc nó liều mạng luôn.
Sở Phong vùi hạt giống nhìn bình thường nhất kia đất, bắt đầu tưới nước.
“Phải xem vận mệnh của mày rồi.” Hắn lẩm bẩm.
Ba hạt giống bị niêm phong vô số năm tháng, hắn thật không biết còn có thể nảy mầm không, trong nội tâm thì luôn mong ngóng.
Có điều, nếu nó đã không phải là vật phàm, chắc là sức sống cũng rất ương ngạnh, tuy hoàn cảnh không thích hợp lắm, nhưng biết đâu nó sống lại được.
“Không dùng phân trâu cũng tốt.” Sở Phong lẩm bẩm, hắn bỗng dưng nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng.
Hoàng Ngưu nghe hắn nói thế, sắc mặt không tốt xen lẫn chút khó hiểu, chờ hắn giải thích thế nào.
Sở Phong giải thích: “Lỡ đâu thật sự trồng ra Tây Vương Mẫu, hay là Cửu Thiên Huyền Nữ, bọn họ mà biết tao dùng phân trâu bón mình, còn không đánh chết tao sao!”
Hoàng Ngưu ngẩn ra, sau đó thẹn quá hóa giận, lại bò… muốn xông tới lần nữa.
“Mày đừng có qua đây, lời tao nói là sự thật mà, lỡ bọn họ cảm thấy đó là khinh nhờn họ, thì nguy hiểm lắm, thôi tao vẫn cứ dùng cách bình thường nhất, thành thành thật thật, cái gì giảm được thì giảm thôi.” Sở Phong cười cười.
Lỗ mũi Hoàng Ngưu phun khói, hung hăng trừng mắt, quay đầu gặm quả dứa đi chỗ khác.
“Tiên thảo mày ăn, còn có quả táo, quả dứa đều là tao cho mày đó nha!” Sở Phong ở phía sau hét to.
Sau đó, hắn đem ba hạt giống, phân biệt chôn ở ba khu vực khác nhau trong vườn hoa, bởi vì các loại hoa cùng với tính chất đất đai khác nhau, hắn cảm thấy phân tán ra thì tốt hơn.
“Hi vọng nó sớm nảy mầm.” Sở Phong cũng rất chờ mong, muốn nhìn thật sự nó có thể phát triển thành cái gì.
“Mà, nếu quả thật trồng ra được Huyền Nữ, biết đâu cảm nhận được là tao sáng tạo ra họ, đừng nói khinh nhờn gì đó, biết đâu tỏ ra một bộ dạng nghe lời tao thì sao” Hắn nở nụ cười.
“Bò…
Một tiếng bò rống cắt đứt suy nghĩ của hắn.
Hoàng Ngưu cười toe toét, mắt trâu liếc xéo, giống như khinh bỉ hắn mơ tưởng hão huyền
“Cút sang một bên” Sở Phong đẩy cái đầu nó ra, bị một con trâu khinh bỉ, hắn cũng không biết nói cái gì.
Xoẹt!
Bỗng, hắn nghe được một tiếng nổ lớn, phương xa có ảnh lửa, cực kỳ chói mắt, phóng đến vòm trời, nhất thời làm lòng hắn chấn động.
“Đạn đạo!”
Đây là bắt đầu tấn công các loại thực vật trên không trung động sao? Hắn kinh hãi.
Trực giác Hoàng Ngưu rất nhạy cảm. Nó trợn tròn đôi mắt, nó cảm ứng được trước cả Sở Phong, toàn thân căng cứng, da lông màu vàng phát ra gợn sóng sáng lên.
Nó hơi hoảng hốt, thân hình căng cứng đề phòng.
Sở Phong đã hiểu nhưng lúc nhìn thấy cảnh tên lửa bay thẳng lên không trung này cũng khá kinh ngạc. Đây quả thực là chuyện lạ hiếm khi xảy ra.
“Hình như nơi phát ra cũng không phãi xa lắm, tình thế nghiêm trọng đến mức này rồi à?” Thần sắc hắn ngưng trọng.
Hai ngày nay, hắn nghe được rất nhiều lời đồn, nghe nói, đã sớm quyết định sử dụng loại vũ khí có tính sát thương này rồi, chỉ là vẫn luôn không có tin tức chính xác thôi.
Hắn định lên mạng tra thử xe, có lẽ bây giờ đã có tin tức.
Ngay lúc đó, điện thoại rung nhẹ, Chu Toàn gọi đến. Sở Phong vừa nhấc máy lên đã nghe được thanh âm của Chu Mập Mạp.
“Người anh em, vừa rồi cậu có nhìn thấy không? Wao, bay thẳng lên trên không, nhắm ra bên ngoài vũ trụ luôn đấy. Không mờ tôi lại thấy được cảnh này, hơn phân nửa là có thể thanh lý sạch sẽ những thực vật quỷ dị kia rồi!”
“Hy vọng có hiệu quả” Sở Phong đáp lời, nhưng hắn cũng nhắc nhở Chu Toàn, nên chuẩn bị một chút, phòng tình trạng xấu nhất xảy ra.
Sau đó, hắn hỏi Chu Toàn ăn trái cây kia rồi hiện tại cảm giác thế nào.
“Biến hóa rất lớn, không nói nhiều nữa, tôi lại mệt rồi, lại muốn đi ngủ nữa.” Chu Toàn cười gượng, giọng có chút mất tự nhiên.
“Không phải cậu mọc ra một cái đuôi thật chứ?” Sở Phong hoài nghi, sao tên mập này lại cứ muốn né tránh như thế chứ.
“Làm gì có.” Chu Toàn vội phản bác. Gã giải thích một hồi, nói rằng mình không bị biến thành quái vật xấu xí như Sở Phong tưởng tượng.
“Vậy sao lại ấp úng?”Sở Phong hỏi.
“Tôi... mọc ra một cái sừng!” Chu Toàn khóc không ra nước mắt, rồi chửi ầm lên: “Nhất định là con Ngưu Ma Vương kia giở trò, tôi nhìn thấy rất giống sừng trâu.”
Gã lại nguyền rủa một lúc lâu, thanh âm rất lớn.
Hoàng Ngưu vốn dĩ đang ngạc nhiên với cái điện thoại của Sở Phong, chăm chú quan sát, khi nó nghe được âm thanh nguyền rủa nó của Chu Toàn, lập tức lao tới gầm rú liên tục vào cái điện thoại: “Bò… bò…”
“Ngưu Ma Vương! Mày nghĩ tao là đồng loại của mày sao, nói tiếng người đi cứ bò… thì ai mà hiểu?” Chu Toàn hổn hển.
“Tút.” Sở Phong cắt đứt trò chuyện, mà Hoàng Ngưu còn chưa thỏa mãn, nó đang cảm thấy chọc gã Chu Toàn kia rất thú vị.
Sở Phong bắt đầu tra tìm các loại tin tức, tin tức được công bố chính quy thì không có, các tin tức đồn thổi về việc sử dụng các loại vũ khí kia khá ít nhưng tin tức tự phát, ngầm lan truyền thì lại khá nhiều.
Thậm chí có người đã upload một số hình ảnh rất giống những gì Sở Phong đã chứng kiến.
Khắp nơi trên thế giới cũng thế, mọi người đều tin rằng cuộc chiến quy mô lớn sử dụng toàn vũ khí nóng đã bắt đầu, có người còn thấy tro và xác thực vật rơi vãi đầy trời.
“Xảy ra chuyện lớn rồi.” Sở Phong tự nhủ, lông mày nhăn lại.
Nếu như thật sự có hiệu quả, có lẽ đã sớm công bố rồi, đằng này quan viên các nơi lại trầm mặc, điều này nói rõ tình thế đã vô cùng nghiêm trọng.
Sau đó, hắn lại xem các loại tin tức khác, quả nhiên có thể thấy mọi người rất hứng thú với năng lực siêu tự nhiên, thảo luận không ít, dù là trong không khí khẩn trương lúc này, vẫn là có không ít người chú ý, phân tích.
Thiên Thần Cánh Bạc, Kim Cương, Hỏa Linh, Bạch Hổ Vương, bốn người này đang được thảo luận rất nhiều, người ta đều đang nói đến việc bọn họ có được năng lực siêu phàm, có lẽ ngày sau có thể được tôn làm thần linh.
Sở Phong không xem tin tức nữa, hắn cảm thấy hơi lo lắng, không biết tương lai sẽ như thế nào. Hắn cần phải chuẩn bị một số thứ cho bản thân mình.
Hoàng Ngưu rất bất mãn khi hắn tắt điện thoại, ra hiệu hắn mở lại cho nó xem, thanh âm cùng video trong điện thoại đối với nó có lực hấp dẫn rất lớn.
Sở Phong ném điện thoại cho nó, rồi ra khỏi nhà.
Sau khi đi một đoạn trên con đường, hắn rẽ bước vào một ngôi nhà khá lớn, đây là nơi ở của Triệu tam gia, cũng là một cửa hàng vũ khí lạnh.
Ngày nay, loại tay nghề làm vũ khí cổ xưa nhiều nơi đều đứt đoạn rồi, nhưng Triệu tam gia thì vẫn được truyền thừa từ gia tộc đầy đủ.
Triệu tam gia cũng rất thức thời, ông ta biết sử dụng vật liệu hợp kim ở thời đại này, chế tạo ra các loại dụng cụ, rất được người dân trong trấn hoan nghênh.
Sở Phong đưa cho ông ta cái nỏ gấp. Đây là vật lúc trước Triệu tam gia đưa cho hắn khi hắn quyết định lữ hành.
“Tiểu Sở, cậu về lúc nào vậy?” Triệu tam gia thấy hắn thì nở nụ cười, bây giờ ông ta đã hơn sáu mươi tuổi rồi, nhưng thân thể còn vô cùng cường tráng, tóc đã trắng bạc, nhưng thô cứng, mỗi một cọng dựng thẳng trên đầu.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật