Phượng Tiêm Vận cùng Huyền Diệu đồng thời ra tay, lấy hai địch năm tựa hồ không thể lập tức áp chế đối phương.
Lăng Tiếu sử dụng tinh thần lực nháy mắt đem ba người thực lực yếu nhất trực tiếp miểu sát.
Lấy hai địch hai, Phượng Tiêm Vận cùng Huyền Diệu đều chiếm thượng phong.
Nữ nhân trung niên cùng một hoàng cấp đê giai còn lại đều lộ vẻ hoảng sợ, đều muốn bứt ra chạy trốn.
Nhưng Lăng Tiếu không cho họ cơ hội, để Bại Gia Tử ra tay, lập tức bắt giữ nữ nhân trung niên, người còn lại bị giết chết.
- Các ngươi rốt cục là ai? Chẳng lẽ các ngươi không biết đây là địa bàn của Minh Thủy môn sao?
Nữ nhân kia vẫn thật vênh váo chất vấn Lăng Tiếu.
Lăng Tiếu không thèm nhiều lời với nàng, lập tức hỏi:
- Nơi này của các ngươi có một lão bà tên Âm Hà?
- Âm Hà…ngươi là nói Âm môn chủ?
Nữ nhân kia lộ vẻ kinh ngạc hỏi ngược lại.
- Ha ha, nguyên lai lão bà kia là môn chủ Minh Thủy môn của các ngươi, không sai không sai, quả nhiên để cho ta tìm được ah!
Trong mắt Lăng Tiếu lướt qua tia hàn quang âm trắc trắc nói một câu, trong tay vung tay, lập tức chụp chết nữ nhân kia.
- Mộng Kỳ, muội chờ một chút, ta sẽ lập tức cứu muội!
Lăng Tiếu nhìn vào một phương hướng trong rừng rậm thì thào nói.
Cuộc chiến của nhóm người Lăng Tiếu tại bờ hồ cũng không tạo nên bao nhiêu gợn sóng, bởi vì trong đầm đầy cây cối che trời, thanh âm chiến đấu rất khó có người nghe thấy.
Theo tin tức Tàn Báo có được, Minh Thủy môn có lá chắn thiên nhiên, vì vậy người canh giữ bên ngoài không nhiều, cũng không có bao nhiêu người dám tùy tiện xâm nhập vào trong vùng đầm lầy nơi này.
Bởi vì Tàn Báo lấy được trí nhớ của Hùng Hậu Thiên, hiểu được trong này có không ít trạm gác ẩn giấu, dễ dàng xử lý ba nhóm nhân mã, rốt cục mọi người lặng yên tới gần trọng địa chân chính của Minh Thủy môn.
Nhưng trước khi đánh vào Minh Thủy môn. Đã có độc khí dày đặc ngăn chặn trước mặt nhóm người Lăng Tiếu.
- Thiếu gia, mau đem Tích Độc đan mới lấy được ngậm vào trong miệng, như vậy đi xuyên qua nơi này sẽ không có chuyện gì.
Tàn Báo nói.
Lăng Tiếu gật gật đầu, cùng mọi người đem Tích Độc đan lấy được trên thi thể người của Minh Thủy môn ngậm vào trong miệng.
Tuy trên người bọn họ có Giải Độc đan, nhưng gặp phải độc khí mãnh liệt như thế bọn họ vẫn không dám khinh thường, mà người của Minh Thủy môn có thể tự do ra vào nơi này là nhờ có Tích Độc đan được chuyên môn luyện chế.
- Để ta mở đường!
Thực lực Tàn Báo cao nhất, hắn nói một câu lập tức đi vào trong vùng độc khí.
Mấy người Lăng Tiếu cũng đi theo sau, trên người tản ra hào quang chiếu sáng con đường phía trước.
Nhưng khi họ vừa đi vào khu vực tràn đầy độc khí, không ngờ độc khí lại có thể ăn mòn hào quang bao quanh người bọn họ.
May mắn họ ngậm Tích Độc đan, bằng không thân thể cũng không chịu nổi chất độc mà bị tiêu hủy.
- Độc chướng thật đáng sợ!
Lăng Tiếu thở dài nói.
- Độc chướng này trải qua vạn năm tích lũy mà thành, ẩn chứa độc tính đáng sợ hơn chất độc bình thường rất nhiều, nhưng độc chất như vậy đối với độc sư lại là thuốc bổ, chỉ cần thu thập sau đó sử dụng thích hợp chỉ sợ có thể đem người trong một thành trì độc chết cũng không thành vấn đề.
Tàn Báo đi phía trước nói.
Lăng Tiếu vừa định nói chuyện, Phượng Tiêm Vận chợt mở miệng:
- Nói không sai, độc khí nơi này hình thành ít nhất là vạn năm, với muội mà nói đúng là thuốc bổ, Tiếu, hãy khoan đi tới, muội phải thu thập một ít độc khí cung cấp ngày sau tu luyện.
- Tốt!
Lăng Tiếu không chút suy nghĩ liền đáp ứng, sau đó hắn quay đầu vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Vận nhi, muội…muội nói muốn thu thập độc khí tu luyện?
Ánh mắt Lăng Tiếu co rụt lại, miệng há to, giống như nhìn thấy việc gì thật đáng kinh hãi.
Có thể mượn nhờ độc khí tu luyện ngoại trừ độc sư sẽ không còn người nào khác.
Hắn ở chung với Phượng Tiêm Vận thời gian lâu như vậy lại không biết nàng còn có thân phận này.
Phải biết rằng độc sư là một loại chức nghiệp bị chán ghét nhất trên đại lục.
Bởi vì thủ đoạn của bọn họ đều cực kỳ tự ti nham hiểm, có thể khiến cho bất kỳ võ giả nào cũng có thể âm thầm tử vong, còn có thể làm võ giả bị kịch độc hành hạ mà chết, còn có thể dùng độc dược khống chế võ giả làm việc cho mình.
Tóm lại độc sư đi đâu cũng sẽ không được người hoan nghênh.
Nhưng dưới tình huống bình thường sẽ không người nào nguyện ý đắc tội một gã độc sư cường đại, bởi vì thủ đoạn của hắn làm cho người ta thật khó lòng phòng bị.
Lăng Tiếu hồi tưởng lại ngày trước đi lầm vào trong Cổ Tế thành, khi đó Đại Tế Ti phân phát đan dược cho dân chúng, lúc ấy hắn nuốt vào sau đó cảm thấy tinh thần có chút khác thường, cuối cùng lại có Tiên Thiên Âm Sát Khí đồng hóa, mà bên trong sân của hắn cùng Phượng Tiêm Vận lại trồng không ít độc linh thảo, lúc ấy Lăng Tiếu đã cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn cũng không đi truy hỏi nàng vì sao phải trồng những độc linh thảo kia.
Hiện tại Lăng Tiếu cuối cùng hiểu được!
Nguyên lai thê tử Phượng Tiêm Vận lại là một độc sư!
- Có phải cảm thấy thất vọng đối với muội hay không?
Vẻ mặt Phượng Tiêm Vận cười khổ nhìn hắn hỏi.
Lăng Tiếu lắc đầu nói:
- Không có, chỉ là ta vẫn không hề biết muội còn có thân phận này nên cảm thấy hiếu kỳ mà thôi.
Trên mặt Phượng Tiêm Vận lộ nét cười nhẹ nói:
- Mọi người chỉ biết Cổ tộc nổi tiếng nuôi cổ khống cổ, nhưng bọn hắn làm sao biết Cổ tộc mới là người luyện độc thành thạo nhất, bởi vì bản thân sâu độc mới là độc vật vĩ đại nhất, chẳng những có thể phệ độc, còn có thể nuôi độc, luyện độc, thiên hạ kỳ độc không tránh thoát khỏi nó.
Ngừng một chút nàng thật thâm tình nhìn Lăng Tiếu nói:
- Chúng ta luôn sinh hoạt chung một chỗ, muội vẫn luôn nghĩ mình chỉ còn hai mươi năm sinh mạng, Tiếu, là huynh cho muội cuộc đời mới, cuộc đời này muội chỉ nguyện làm bạn bên cạnh huynh, suốt đời không rời, muội không nói cho huynh biết thân phận độc sư là bởi vì huynh chưa từng hỏi qua muội, muội cũng chưa từng sử dụng độc dược hại người nào, nhưng hiện tại nhìn thấy huynh muốn kiến công lập nghiệp, làm thê tử đương nhiên phải tận hết khả năng giúp đỡ huynh, dù cho thế nhân nhìn thấy muội mà sợ hãi, mà chán ghét thì lại thế nào!
Phượng Tiêm Vận bỗng nhiên nói ra lời này, Lăng Tiếu lập tức ngây dại.
Huyền Diệu ra dấu bằng mắt cho Tàn Báo cùng Bại Gia Tử, sau đó đi về phía trước, lưu lại không gian cho hai phu thê.
Lăng Tiếu kéo Phượng Tiêm Vận vào lòng, thâm tình nhìn nàng, sau đó hôn lên đôi môi khêu gợi của nàng.
Sau một lúc lâu hắn mới buông nàng ra nói:
- Nữ nhân ngốc, muội là độc sư thì thế nào, chẳng lẽ ta còn sợ muội hại ta sao? Muội là độc sư người khác sợ muội, nhưng ta cao hứng còn không kịp, có muội bên cạnh ta không cần lo lắng bị người đầu độc, mà địch nhân của ta thì xui xẻo, ai dám bất kính với ta sau này muội cứ đầu độc bọn hắn, xem ai còn dám hung hăng càn quấy với ta.
Lăng Tiếu xưa nay không hề để ý tới thế cục quy củ trong nhân gian.
Nguồn: truyenfull.vn - Dịch: Đang cập nhật